"Ngân, khoan đã, Ngân!" Trầm Ô lắc đầu, muốn ngăn cản, nhưng lại bị Trầm Ngân không chút lưu tình đẩy đến trên đất, trực tiếp quỳ xuống phía trước linh đường.
Lúc này, Trầm Ngân cũng vòng đến trước mặt hắn. Đầu tiên, y khẽ liếc mắt nhìn về phía bốn tấm bài vị đặt ở trên cao. Sau đó, mới khom lưng, đạm mạc trần thuật.
"Nghiệt tử Trầm Ngân ba năm chưa từng bái tế phụ mẫu huynh tẩu qua lần nào. Hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội đến đây 'diện kiến' mọi người."
"Lần này, ta không chỉ đến một mình, trái lại, còn dẫn theo hai vị 'bằng hữu' cùng đến." Ý cười trên mặt Trầm Ngân chưa từng vơi đi, tựa như thứ mà y đang trò chuyện cũng không phải là vài tấm bài vị lạnh băng, mà là người sống sờ sờ.
"Người đầu tiên, chính là hắn, tên tiểu súc sinh, kiêm chức bạch nhãn lang này. Có lẽ cũng không cần ta giới thiệu gì thêm."
Ngón tay khẽ nâng, chỉ về phía Trầm Ô. Kế tiếp, Trầm Ngân mới rũ mắt, trên mặt hiện lên ý cười nhu hòa mà đưa tay xoa bụng :"Còn người thứ hai..."
"Ngân!" Đoán được Trầm Ngân muốn nói gì, Trầm Ô ngay lập tức liền hoảng loạn dùng cả tay lẫn chân bò về phía y, không quản gì nhiều liền chồm tới, ôm lấy chân y :"Ngân, khoan đã, đừng nói, xin đừng nói..."
"Ngươi không phải đã bái tế rồi sao? Chúng ta trở về thôi. Chỉ cầu ngươi đừng nói..." Đầu tóc rối loạn, Trầm Ô một bên hốt hoảng khẩn cầu Trầm Ngân, một bên lại không ngừng đưa mắt nhìn bốn tấm bài vị kia.
Cho dù bọn họ đều đã là người chết. Nhưng hắn cũng không muốn bọn họ ở nơi chín suối thất vọng về mình.
Thế nhưng, đối diện với lời cầu xin không chút tôn nghiêm của Trầm Ô. Trầm Ngân lại chỉ cười trừ, hai mắt nheo lại, ý tứ hàm súc hỏi hắn.
"Làm sao vậy? Nó dù gì cũng là hài tử của ta a. Ngươi chẳng lẽ không định để nó nhận tổ quy tông, để thân nhân của ta biết được phụ thân của nó là ai à?"
Ngắt lời, Trầm Ngân lại đưa tay, không chút lưu tình đem cánh tay của hắn gỡ ra khỏi chân mình, lại nhấc chân đạp lên ngực hắn, ngạnh sinh sinh đem hắn đá sang một bên :"Hay là ngươi muốn nó giống như ngươi, trở thành dã chủng không danh không phận?!!"
Một cước này của Trầm Ngân cũng không dùng lực quá mạnh. Rơi vào trên người Trầm Ô, lại càng là không đau không ngứa. Thế nhưng, lời y nói, lại như dao cùn cắt thịt. Đem thâm tâm Trầm Ô lăng trì.
"Ngân, ta xin lỗi, ta biết ngươi rất tức giận. Ngươi đánh ta, chửi ta đi. Hay muốn làm gì ta cũng tốt. Nhưng ngươi đừng như vậy nữa, có được không?" Lúc này, Trầm Ô có thể nói là đã móc hết tâm can đến cầu xin Trầm Ngân, ngay cả tôn nghiêm gì đó cũng đều sớm không cần.
"Ta? Ta thế nào? So với những gì ngươi đã gây ra trên người ta, mới chỉ nói mấy câu mà thôi, ngươi đã không chịu đựng nổi rồi sao? Tâm của ngươi là làm bằng thủy tinh à? Vì sao lại yếu đuối mong manh thế chứ?"
Khinh thường nhếch môi, Trầm Ngân liền liếc xéo hắn một chút :"Về phần đánh mắng ngươi...Vẫn là thôi đi. Ta cũng không phải là biến thái, không có hứng thú."
"Cho nên, nếu muốn xin lỗi, cảm thấy bản thân sai rồi. Vậy thì tốt, ở ngay đây, ngay tại chỗ này. Ngươi đem hết thảy tội lỗi mà chính mình đã làm, từng chuyện từng chuyện lặp lại một lần đi. Ta sẽ suy nghĩ đến chuyện tha thứ cho ngươi."
Trầm Ngân xoay người, đưa lưng về phía linh đường. Ống tay áo tung bay, y liền dang tay, đột ngột hét lớn :"Nói a! Nói cho bọn họ biết, ngươi đã làm nên những chuyện tốt gì?!!"
"Không...ta không..."
Gió từ cửa phòng thổi vào, cuốn theo mành lụa hai bên linh đường đung đưa qua lại. Ánh nến yếu ớt cũng chập chờn, lúc tắt lúc không, khiến không khí trong linh đường nhất thời lại trở nên u ám.
Con ngươi co lại, sắc mặt Trầm Ô trong nháy mắt liền tái nhợt. Một bên là giọng nói hối thúc của Trầm Ngân, một bên lại là bốn tấm bài vị bị ánh nến chiếu rọi. Rốt cuộc, Trầm Ô cũng không khống chế nổi nữa, ôm tai gào lên :"Đừng nói nữa, đừng nói nữa..."
Thời khắc này, Trầm Ô giống như đã rơi vào trong ảo giác. Thứ hắn nhìn thấy, cũng không còn đơn thuần là từng tấm gỗ vô tri vô giác nữa. Mà lại là nhân ảnh lúc sắp chết của bốn người.
Gương mặt bọn họ vặn vẹo mà tái nhợt, tròng mắt trắng dã không có đồng tử. Lúc này, tất cả đều đang trợn mắt nhìn về phía hắn, từ trong miệng phát ra vô số ngôn từ hỗn loạn.
'Trầm Ô, ngươi chính là bạch nhãn lang. Mẫu thân của ngươi trăm lần ngàn lượt hãm hại ta. Ngay cả ngươi cũng báo đáp ta như vậy sao?!!'
'Hài tử của ta chết thật thảm...ngươi mau đền mạng đi...'
"..........................."
"Không, ta không phải cố ý, mọi người nghe ta giải thích đi, ta không phải cố ý mà..."
Nhìn Trầm Ô hoảng sợ như gặp ma, không ngừng hướng linh đường dập đầu đến sứt đầu mẻ trán. Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Trầm Ngân vẫn rất biết chộp lấy thời cơ, tiếp tục chèn ép hắn.
"Vậy được, mau giải thích đi! Mau đem tội lỗi của ngươi nói ra!"
'Cốp cốp' Trán của Trầm Ô va đập vào sàn nhà đến phá da. Từng dòng huyết tinh cũng chảy xuôi, dính lên sàn nhà cùng trán hắn. Nhưng hắn lại tựa như không cảm giác được.
Rốt cuộc, tâm lý đấu tranh thật lâu, Trầm Ô vẫn là từng câu từng chữ đem những tội nghiệt mà mình từng làm đối với Trầm gia, từ đầu đến cuối kể ra.