Như thường lệ chui vào trong chăn của Trầm Ngân, đem y và hài tử ôm vào lòng. Lúc này, Trầm Ô mới phát hiện, thì ra Trầm Ngân vẫn còn chưa đi ngủ :"Xử lý xong?"
"Ừ, đã xử lý xong." Trầm Ô hàm hồ nói, cánh tay ôm chặt lấy vai Trầm Ngân, tựa như muốn đem y xoa tiến vào trong người mình :"Ngân..."
"Tại sao trên thế gian này lại không có ai thật lòng yêu bổn vương hết vậy?"
Mi mắt nhắm lại, nhưng Trầm Ngân vẫn cười nhạt, nghiêm túc cho hắn một câu trả lời thuyết phục :"Bởi vì những người yêu ngươi, đều đã chết hết rồi."
Dung Mi cũng vậy, trên dưới Trầm phủ cũng vậy, thậm chí ngay cả nguyên chủ và Lam Nhược Vũ cũng đều không ngoại lệ.
Phảng phất trên người hắn có một lời nguyền vô hình. Khiến những kẻ thật lòng yêu thương hắn đều phải chết.
Lời nói của Trầm Ngân làm Trầm Ô trầm mặc lúc lâu. Thời khắc này, hắn rốt cục vẫn là lấy hết can đảm, lần đầu tiên thăm dò suy nghĩ của y :"Vậy còn ngươi...ngươi yêu ta sao?"
"Ta còn chưa muốn chết." Trầm Ngân hồi đáp trong tích tắc, nửa đùa nửa thật.
Đồng thời y cũng hỏi ngược lại một câu, giọng nói ẩn chứa một chút ý vị không rõ :"Ngươi oán trách người khác không yêu thương ngươi. Như vậy, ngươi đã từng yêu thương người khác chưa?"
"Ta yêu ngươi." Trầm Ô gần như là không cần suy nghĩ liền nói ra.
Chỉ là, nghi vấn kế tiếp của Trầm Ngân, nhất thời lại khiến hắn không biết ứng đối bằng cách nào :"Yêu ta? Trầm Ngân sao?"
"Kia, ngươi là yêu ta của hiện tại, hay là ta trong quá khứ?"
Tinh tế phát hiện cảm xúc của y bắt đầu bất ổn. Trầm Ô liền đắng chát hỏi lại :"Có gì khác nhau sao?"
"Đương nhiên là khác. Hơn nữa còn là khác biệt rất lớn. Trầm Ngân của hiện tại, là một cá nhân sống sờ sờ, một người hoàn toàn tách biệt. Còn Trầm Ngân của quá khứ...thì đã sớm chết rồi." Là bị ngũ mã phanh thây mà chết.
Không hiểu vì sao lại bị lời nói bình thản này của y làm tim quặn thắt. Trầm Ô liền bắt đầu hồi tưởng lại thiếu niên Trầm Ngân kiêu căng tùy hứng, dương quang sáng lạn của trước kia.
Trong lòng dâng lên mất mát, tựa như chính mình đã bỏ lỡ thứ gì đó. Một thứ vĩnh viễn cũng không thể quay trở về được nữa...
"Bổn tọa yêu..." Thở dài một tiếng khó phát hiện, Trầm Ô liền nhắm mắt lại, nói ra lời thật lòng :"Là ngươi của hiện tại."
Là người dám hết lần này đến lần khác khiêu chiến sự bình tĩnh của hắn. Tìm đủ mọi cách châm biếm hắn. Không sợ chết, to gan lớn mật. Từng chút một bước vào trong tim hắn, đem nhân dạng khắc lên tâm trí hắn, khiến hắn không thể ngừng chú ý hay buông bỏ được.
Mà không phải là một Trầm Ngân mỗi khi nhớ tới, chỉ khiến hắn cảm thấy áy náy, day dứt, thống khổ.
Bởi vì đó không phải là yêu. Mà là mắc nợ.
"Hi sinh cho ngươi nhiều như vậy, ngươi vẫn không yêu sao?" Trầm Ngân lẩm bẩm, cũng không biết là đang nói với ai. Im lặng trong phút chốc, y mới tiếp tục truy hỏi :"Ngươi bắt đầu thích ta từ khi nào?"
"Có lẽ là bắt đầu từ ngày ở đại điện, ngươi nhổ nước bọt vào mặt ta đi." Trầm Ô có chút không xác định nói.
Lúc này, mi mắt đang nhắm chặt của Trầm Ngân cũng không khỏi nhúc nhích qua lại. Thật lâu, y mới thấp giọng thì thào :"Ngươi có máu M sao?"
"Hả? Ngươi nói gì?" Không nghe rõ Trầm Ngân nói gì, Trầm Ô liền hỏi lại. Nhưng câu trả lời nhận được, cũng chỉ vỏn vẹn có ba chữ :"Không có gì."
Thấy Trầm Ngân không muốn nói, Trầm Ô hiển nhiên cũng không dám hỏi nhiều. Cả hai ôm lấy nhau, thời khắc tưởng chừng sắp chìm vào mộng cảnh. Trầm Ô rốt cuộc cũng chịu mở lời.
"Ngân, chúng ta thành hôn đi."
Hé mắt, hơi nâng đầu nhìn nam nhân trước mặt, Trầm Ngân chỉ yên lặng, để hắn nói tiếp :"Ta muốn ngươi trở thành Ma hậu danh chính ngôn thuận. Muốn hài tử của chúng ta là đích trưởng tử được người đời nhìn nhận..."
"Mà không phải để ngươi không danh không phận sinh nó ra, tựa như một cái...nam sủng." Trầm Ô nói rất nhẹ, rất từ tốn, chỉ là giọng nói có chút run. Chứng tỏ tâm trạng đã rất thấp thỏm.
Ái nhân của hắn, vốn nên có được mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này.
Bởi vì gác cằm lên đỉnh đầu của y, nên Trầm Ô cũng không tài nào quan sát được phản ứng của y khi nghe thấy lời 'cầu hôn' của mình.
Y giống như đang tựa đầu lên ngực hắn. Lỗ tai áp sát vào trên tim, lắng nghe tiếng tim đập hỗn loạn kia.
Thật lâu, âm thanh y mới chậm rãi vang lên :"Ta có thể nói không sao?"
"Không thể." Lập tức bật thốt, Trầm Ô liền càng ôm chặt Trầm Ngân hơn. Trên tuấn nhan, cũng chậm rãi câu lên một tiếu dung hạnh phúc :"Cho dù ngươi không đồng ý. Ngày hôm đó, bổn tọa vẫn sẽ đem ngươi trói lại, mang đi bái đường."
"Ngươi là của ta. Là của một mình ta. Đời đời kiếp kiếp, không thể thay đổi."
"Cho nên, Ngân..." Cúi đầu, đặt lên đỉnh đầu của y một nụ hôn, Trầm Ô liền mang theo khẩn cầu nói :"Ngàn vạn đừng bỏ rơi ta. Ta đã không còn gì ngoài ngươi nữa rồi."
"Nếu ngươi bỏ rơi ta, ta nhất định sẽ phát điên lên mất."