Diệp Y khốn đốn đối phó với những tiểu xảo của pháp tắc, hắc lang với các tiểu xảo đó hoàn toàn thờ ơ nhìn như không thấy, nữ chủ dục cầu nhưng không được thỏa mãn.
Đỗ Nguyệt Nhi tự biết rõ các lợi thế của bản thân: đầu tiên, nàng rất xinh đẹp, mà đàn ông luôn yêu bằng mắt; thứ hai, nàng có não, nàng hiểu chuyện biết điều, không phải bình hoa chỉ để ngắm làm cảnh. Một mỹ nhân vừa đẹp vừa thông minh như nàng.... chắc chắn sẽ có một tương lai tốt. Hơn nữa, lợi thế lớn nhất, bí mật lớn nhất của nàng, thứ nàng cậy vào nhất chính là: nàng là kẻ xuyên không! Đỗ Nguyệt Nhi tự YY trong đầu: nàng xuyên không, coi như nàng không đủ khả năng chế súng hay máy bay hiện đại, nhưng chỉ cần là xuyên không, thì nàng biết mình sẽ là nhân vật chính!!!
Không phải nàng không biết có những trường hợp xuyên xong sẽ thành pháo hôi, đừng coi thường, nàng đã đọc rất nhiều truyện đó, nhưng nàng biết mình sẽ không phải pháo hôi mà là vai chính, hơn nữa còn có vẻ là vai chính theo kiểu nhất nữ đa phu, vì, nga, nàng nhận ra nam nhân luôn rất yêu nàng, từ hoàng đế đến tướng quân, tất cả đều dễ dàng yêu nàng....
Sâu trong vẻ thanh thuần ngoan ngoãn của Đỗ Nguyệt Nhi, là một tâm tính cao ngạo hiếm ai bằng. Bởi nàng biết nàng là nhân vật chính, là chủ giác của thế giới này, chỉ là tất nhiên nàng không rêu rao điều đó ra ngoài.
Theo quy tắc của tiểu thuyết thịt văn, thì có thể nói: chỉ cần là giới tính nam, thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi lực hút vô song của nữ chủ, nam nhân thế giới này tồn tại là để lăn giường với nữ chủ, để xây dựng những tình tiết nóng bỏng cảnh H....
Đỗ Nguyệt Nhi luôn tự tin rằng: nàng được vạn nhân mê, nàng sẽ xây hậu cung, sẽ thành nữ vương, sẽ được các nam nhân ưu tú sủng ái nâng niu!!! Nàng tự tin mình là nhân vật chính, số mệnh ưu ái nàng, nàng sẽ luôn thuận buồm xuôi gió muốn gì được nấy, coi như gặp khó khăn thì đó chẳng qua chỉ là chút kịch tính trước khi nàng với tới thành công.
Nhưng, khi đụng phải một người, niềm tin ấy của nàng bị lung lay.
Nàng toàn thân nóng bừng, hơi thở gấp loạn, cơ thể ngứa ngáy muốn chết, chỗ giữa hai chân chảy nước ngứa muốn cho vật gì vào, nước mắt chảy ra vì quá khó chịu, nàng muốn có ai đó vuốt ve, nàng muốn giải ngứa. Nhưng dù nàng khát khao như vậy, thì nam tử kia vẫn không lưu tình trói nàng, quẳng nàng vào nước lạnh, khiến nàng đông cứng lạnh run rồi mới kéo nàng lên, nhét một viên thuốc có mùi rất thối vào miệng nàng, mang vẻ mặt áy náy nói, "Tiểu thư thứ tội, ta chỉ có cách này thôi!"
Nàng cảm thấy hỏa dục dần dịu đi, biết viên thuốc và tắm nước lạnh có hiệu quả, nhưng vẫn không nhịn được trừng mắt với y, nếu không vì hình tượng thục nữ thì nàng đã nắm áo y gầm lên mắng y ngu xuẩn không hiểu phong tình!!!!
Rừng hoang thanh vắng, mỹ nhân bị trúng độc muốn cầu hoan giải độc, y là nam tử ngay đây không có gì cản trở, vậy mà.....
Đỗ Nguyệt Nhi ức muốn nổi điên, Mộ Dung Diệp Y, ngươi bày đặt làm Liễu Hạ Huệ cho ai xem hả? Ngươi có phải là đàn ông không đấy???
Nơi thánh điện xa xôi, tuy không cao nhưng luôn có mây mù bao phủ, nam tử được quang mang bao bọc mở mắt, kim đồng lóe lên hàn quang nhàn nhạt, đôi mắt y nhìn thẳng trong đại điện, nhưng lại như xuyên thấu không gian cách trở, đột phá vô vạn khoảng cách, trực diện thấy cảnh một mỹ nữ ra dục. Từng giọt nước mơn trớn da thịt bạch ngọc, cảm giác như thủy linh cũng đang lưu luyến da thịt nàng, thân hình thật sự vô cùng mỹ lệ, các đường cong uyển chuyển quyến rũ, dung mạo khuynh thành dù không cố ý nhưng vẫn vô cùng câu dẫn, dù hắn đã nhìn rất nhiều giai nhân, thì vẫn không thể không công nhận nàng là người xinh đẹp nhất.
Vẻ ngoài tốt là một ưu thế lớn, nhưng hắn luôn tự biết vẻ ngoài tốt chẳng phản ánh được gì, như hắn đây, hắn có vẻ ngoài hoàn mỹ đến cực hạn của nhân loại, mang khí chất trích tiên nhân lãnh tình cấm dục, nhưng bản chất thì.....
Hắn nhìn mỹ nhân ra dục, thứ khiến hắn để ý hơn thân hình tuyệt mỹ của nàng, là sợi khí thể màu tím đậm lượn lờ quanh cơ thể nàng, khí thể ấy lúc dung nhập vào nàng lúc lại hờ hững bay bên ngoài, khí thể ấy không dài không lớn không phát sáng, cũng không tỏ ra có nhiều lực lượng gì, tưởng chừng gió mạnh một chút là thổi tan, nhưng hắn biết nó rất đáng sợ.
Nàng được thiên đạo bảo hộ.
Hắn khép mắt lại, và hắn là người đại diện của thiên đạo, là thiên đạo nhân hành tẩu trên thế gian.
Bầy chim đang líu ríu trên cây đột nhiên ngừng kêu, rồi đồng loạt vỗ cánh bay đi hết, thế chỗ cho chúng là một nam tử. Nam tử đó đạp ngọn cây nhìn xuống dưới, nhíu mày khi thấy dõi mắt nhìn chỉ thấy toàn cây là cây.
"Uyên, có dấu hiệu gì không?" nam tử quay sang người bên trái, y đang đứng trên một cành cây khác, mắt nhìn bốn phía, được hỏi, Uyên im lặng một lúc rồi trầm ngâm nói, "Ta nghĩ chúng ta nên chọn một cái cây đủ cao để nhìn cảnh toàn rừng, sau đó đợi đến tối, hoặc đợi đến giờ ăn."
Nếu đến giờ ăn, thì ngài ấy hẳn cũng phải đốt lửa để nấu nướng, ví dụ đúng bữa đó họ ăn hoa quả hay lương khô, thì Mộ Dung thiếu gia chắc chắn vẫn sẽ phải đốt lửa buổi tối, chỉ cần có lửa khói ánh sáng thì họ sẽ có đại khái phương vị, có thể đuổi được đến gặp ngài ấy.
Nghe Uyên nói, Hàn Trung cũng cảm thấy đây là cách tốt nhất, liền gật đầu đồng ý.
Hắn lại dõi mắt nhìn cây cối, nghĩ về thiếu gia, hắn đã nhìn thiếu gia lớn lên, hắn muốn bảo vệ thiếu gia, cho ngài ấy có được một cuộc sống tốt nhất vô ưu vô lo chỉ cần chơi đùa ăn ngủ, nhưng, tại sao..... tại sao ngài ấy lại cứ chủ động đâm đầu vào rắc rối???
Như bây giờ đây: đường lớn thoải mái có xe ngựa nhà trọ không đi, lại chui vào rừng lang bạt, chui thì chui, lại không dẫn ai theo, chỉ mang theo sủng phi của đế vương và một con chó... thật ra ngài ấy nghĩ cái quái gì vậy chứ? Hàn Trung cứ nghĩ đến sự ngu ngốc của chủ nhân là lại thầm nghiến răng, hận hận nghĩ khi gặp nhau nhất định phải mắng ngài ấy một trận.
Ở thánh điện tụ tập muôn vạn tín ngưỡng, trích tiên chủ nhân thánh điện, nam chủ hùng mạnh nhất bước khỏi đại điện, hướng tới cửa chính.
Bao nhiêu tiểu xảo đều vô dụng, pháp tắc buộc phải lấy át chủ bài ra.
Nó không thể ra lệnh khiến át chủ bài này giết dị số Mộ Dung Diệp Y, cũng không thể ra lệnh khiến át chủ bài này kéo hết các nam chủ còn lại quăng lên giường nữ chủ diễn màn phong nguyệt NP, nó cũng không thể trò chuyện gì với y, thứ nó có thể làm chỉ là thôi diễn thời gian, khiến trích tiên nhân cảm ứng được nữ tử là thiên đạo sủng nhi sớm hơn, khiến y ra sân sớm hơn so với nguyên tác.
Thực ra, pháp tắc bất đắc dĩ nghĩ, coi như nó không làm vậy thì y chắc chắn cũng sẽ ra sân sớm hơn nguyên tác, dòng chảy của kịch tính truyện đã không còn như xưa, bản thân trích tiên này vốn đã rất cường đại, nên khi mọi thứ không còn do 'vận mệnh' định sẵn, thì y sẽ biết nhiều hơn cũng là chuyện đương nhiên.
Át chủ bài xuất thế. Trích tiên nhân vào đời.
Bạch y phiêu nhiên, nam tử mỹ đến cực hạn của nhân loại đi hướng đại môn, mở toang cánh cửa ngăn cách mình với trần thế, khi tia nắng đầu tiên của thái dương rọi xuống mắt y, kim đồng không nhắm lại, kim đồng chung màu với nắng vàng, hòa vào thái dương, môi khẽ nâng lên thành một đường cong rất nhẹ, cánh cửa bằng bạch ngọc tự động đóng lại sau lưng y.
Để xem ngươi là người thế nào, hỡi thế giới này.... nhân vật chính.