Tần Mặc Hàm trong lòng cả kinh, nhưng mà nàng hiện tại không thể khống chế, đến cuối cùng không cách nào dừng tay lại được, thẳng đến khi Giám Linh Đài tổn hại mới bị văng ra.
Nàng nhìn vẻ mặt của Lạc Uyên, vội vàng cúi người nói: "Sư tôn, chuyện này...... Đệ tử có tội."
Lạc Uyên cười ha hả, lập tức tiến đến đỡ nàng dậy.
"Có tội gì, tốt lắm, tốt lắm!" Tuy rằng loại này cảnh tượng này trước nay chưa từng có, nhưng ánh sáng vàng rực phía sau kia tuyệt đối là cực phẩm, cho dù là tam linh căn, hai cái thượng phẩm hỗ trợ lẫn nhau, hơn nữa còn có một cái thiên phú dị bẩm, tuyệt đối là cực phẩm kim linh căn, giao vào trong tay Lạc Uyên, đồng dạng cũng là kinh tài tuyệt diễm thiên tài. Hơn nữa, hắn phát hiện đồ đệ của mình phẩm chất linh căn so lần trước còn tốt hơn, phát hiện này càng làm hắn kinh hỉ, linh căn có thể tự mình cải thiện, thế gian hiếm có!
"Đi theo sư phụ." Lạc Uyên chẳng những không trách nàng, ngược lại mang theo nàng đi đến Tử Vân Các, nhưng chuyện vừa rồi cũng làm Tần Mặc Hàm cũng kinh ngạc không thôi. Trong trí nhớ, Lâm Khinh Trần tuyệt đối là song linh căn, như vậy đường vân ánh sáng vàng rực mãnh liệt kia là gì? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
"Tạm thời đợi ở đây." Lạc Uyên phân phó nàng chờ ở lầu một, chính mình đi lầu ba, một lát sau, hắn đi xuống.
"Vươn tay ra."
Tần Mặc Hàm theo lời duỗi tay.
Trở về sân nhỏ của mình, Tần Mặc Hàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói thật, nàng hôm nay cho rằng mình đã bị lộ, nàng luôn cảm thấy linh lực màu vàng ánh kỳ diệu kia có liên quan đến nàng. Chỉ là ngoài dự đoán, Lạc Uyên thật hưng phấn, trực tiếp ban tặng Thiên Hành Cửu Quyết cho nàng, thật hay, quyển tu chân pháp quyết này vốn dành riêng cho Thủy Mộc song linh căn tu luyện, ngoài ra Lạc Uyên còn ban cho nàng một món pháp khí tùy thân, chính là Thiên giai pháp khí.
Trước đây còn tưởng rằng Lạc Uyên muốn gây khó dễ cho nàng, giờ đây có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng Tần Mặc Hàm vẫn giữ nguyên dáng vẻ trầm tĩnh không gợn sóng, càng khiến cho Lạc Uyên hài lòng. Đối với đệ tử một lòng tu luyện, được không kiêu bại không nản, tâm tịnh khí hòa, hắn càng thêm tán thưởng. Hơn nữa Lâm Khinh Trần mới mười chín tuổi đã sớm có được phẩm chất như vậy, càng khiến hắn chắc chắn rằng, nha đầu này về sau thành tựu chấn động tu chân giới.
Tần Mặc Hàm đối với chuyện này có chút cảm động, nhưng cũng cảm thấy nặng nề, rốt cuộc nàng không phải Lâm Khinh Trần, chiếm cứ thể xác Lâm Khinh Trần cũng những đãi ngộ vốn thuộc về nàng ấy...Tuy nói Lâm Khinh Trần cũng không còn sống để mà gia nhập vào Vô Cực Tông, nhưng nàng vẫn có cảm giác tội lỗi vì chiếm cứ những gì không thuộc về mình. Nhíu lại mày, Tần Mặc Hàm thở dài, cười khổ một tiếng, nàng lại suy nghĩ lung tung rồi, chỉ cần được ở bên chăm sóc Tô Tử Ngưng, những chuyện khác đều không quan trọng nữa. Tô Tử Ngưng...... Tần Mặc Hàm sửng sốt, đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, các nàng có hẹn giờ Tuất (h – h tối) sẽ gặp nhau.
Nàng vội đứng dậy đi đến phòng bếp, Tử Vân Phong rất nhiều đệ tử chưa Tích Cốc (nếu tu luyện đạt Tích Cốc rồi thì có thể hấp thu linh khí trời đất, không cần ăn uống), hơn nữa bản thân Lạc Uyên cũng khó gạt bỏ chuyện ăn uống, mỗi ngày đều có đệ tử xuống núi mua sắm thực tiên tươi mới, vì vậy phòng bếp Tử Vân Phong nguyên liệu nấu ăn vô cùng đầy đủ. Nhìn qua một lượt, nguyên liệu nấu ăn cũng không quá khác biệt với nơi nàng sống ở thế kỷ , về phần gia vị...Tử Vân Phong cũng rất bình dân, rau cải gạo dầu muối tương dấm đều có.
Những thứ gia vị này kỳ thật không được dùng nhiều, bởi vì rốt cuộc người tu chân chú ý bảo trì thân thể thuần tịnh, mỹ vị thế tục này kia mặc dù ngon lạ đẹp mắt, nhưng không tốt cho việc tu luyện. Dù nấu nướng thì cũng thêm vào một tí linh thảo, gột rửa dơ bẩn.
Tần Mặc Hàm chọn một hồi, cầm lên sợi dây treo con cá đuôi phượng được bắt từ linh đàm sau núi, cá này chứa đựng linh khí, chất thịt tinh mịn tươi ngon, là nguyên liệu nấu ăn tốt khó mà tìm được, chờ lát nữa nàng sẽ đi bắt con khác bù lại. Còn có một ít rau dưa và trái cây thông thường. Làm xong ba món ăn để vào túi trữ vật, lúc gần đi, nàng nhìn qua đệ tử phụ giúp đốt lửa trong bếp nói: "Phần còn lại liền cho ngươi hết, cá đuôi phượng ta sẽ bù lại sau."
Đệ tử kia liên tục gật đầu, mới vừa rồi hắn quan sát toàn bộ quá trình, những món ăn kia màu sắc mùi hương vô cùng hấp dẫn, câu đến hắn nước miếng chảy ròng, hắn cũng giúp đỡ làm không ít đồ ăn, chính là chưa từng thấy ai làm được những món ăn thơm ngon như vậy. Chờ Tần Mặc Hàm rời đi, hắn ăn một ngụm, ngẩn người, ngay sau đó tươi cười rạng rỡ, cơ hồ đem dĩa liếm sạch sẽ. Phần lớn người tu tiên xem nhẹ việc ăn uống, đối với gia vị thêm vào kỳ thật rất tùy ý, thích ăn chua liền thêm dấm, thích ăn ngọt liền thêm đường, bởi vậy đối với bọn họ chỉ cần khẩu vị vừa phải, chính là món ăn ngon, làm sao biết phối hợp nguyên liệu và chú ý độ lửa như Tần Mặc Hàm.
Lúc Tô Tử Ngưng trở về, những đệ tử ở cùng nàng thái độ rất tốt, quả thực là đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
"Chấp Mặc, ngươi đã trở về? Công việc chúng ta đều làm xong rồi, ngươi nghỉ ngơi đi."
"Ngươi có đói bụng không, ta vẫn còn một cái bánh bao trắng đây."
Tô Tử Ngưng thu xếp tốt mọi việc, sau đó nhìn xem tâm quyết mà Tần Mặc Hàm đưa cho nàng, điều chỉnh lại phương thức vận công tĩnh tọa của mình, quả nhiên so với trước càng thông thuận. Một đời trước nàng luyện tập quá mức tùy ý, bởi vì sau này có được Tinh Thần Quyết, cũng không chú tâm đi học những pháp quyết cơ bản kia, khiến cho việc tu luyện trở nên vô cùng khó khăn.
Chờ đến khi nàng để ý đến canh giờ mới phát hiện đã giờ Dậu ba khắc) (từ h đến tối), nhớ lời Tần Mặc Hàm nói, nàng khẽ nhíu mày, sau khi sửa soạn tốt liền đi đến nơi hẹn.
Lạc Nhật Phong thật sự là ngọn núi đúng như tên gọi, mặt trời nơi Tu Chân giới dường như lặn xuống hơi muộn, giờ phút này mới đem một nửa khuôn mặt giấu xuống Lạc Nhật Phong. Một nửa ánh sáng còn lại tận lực chiếu rọi, đem toàn bộ Lạc Nhật Phong bao trùm trong ánh tà dương, kim quang lộng lẫy, những tầng mây phía chân trời xa xa cũng được nhuộm lên sắc vàng.
Từ xa xa nhìn đến giữa cánh đồng cỏ bằng phẳng rộng lớn, liền thấy được thân ảnh đơn bạc tinh tế của Tần Mặc Hàm đang an tĩnh đứng đó. Nàng đứng đến thẳng tắp, gió núi thổi qua cuốn lấy tóc dài cùng vạt áo của nàng, nàng đứng ngược sáng, ánh hoàng hôn đổ xuống phủ lên người nàng, thanh nhã tốt đẹp. Tô Tử Ngưng nhìn chăm chú vào bóng lưng người chìm trong ánh tà dương, trong mắt không hiểu sao hiện lên cảm giác buồn thương.
Nàng ở phía sau nhíu mày nhìn người kia, không biết vì cái gì, trong lòng nàng có chút đau xót, nàng hít vào một hơi, lộ ra gương mặt tươi cười, một đường nhanh chóng chạy qua. Không cần dùng đến linh lực, Tần Mặc Hàm đã sớm phát hiện có người đến, dù bước chân người kia chạy về phía nàng nhẹ như mây gió. Vốn là tâm tình đang có chút mờ mịt liền trở nên sáng tỏ, may là nàng còn có người ấy bên cạnh. Nàng không lập tức quay đầu lại, tùy ý để người đó chạy đến phía sau lưng, Tô Tử Ngưng ý cười ấm áp nhẹ vỗ vào bờ vai nàng: "Ta đã đến."
Tần Mặc Hàm xoay người hướng về phía nàng, nhấp miệng cười khẽ, ngay sau đó trải xuống một tấm thảm lụa, ý bảo Tô Tử Ngưng ngồi lên. Tô Tử Ngưng cùng nàng ở bên nhau là thời điểm thoải mái nhất, có chút nghịch ngợm nói: "Buổi sáng đột nhiên bảo ta giờ Tuất đợi nàng, không phải chỉ là muốn đến ngồi cùng ta một chút?"
Tần Mặc Hàm gật gật đầu: "Không muốn sao?"
Tô Tử Ngưng không dự đoán được nàng trả lời trực tiếp như vậy, nhất thời có chút ngốc lăng. Tần Mặc Hàm hơi cúi đầu, từ trong túi trữ vật lấy ra thức ăn nàng làm, bày gọn gàng trước mặt Tô Tử Ngưng. Lại nói thêm một câu: "Ở bên nàng, rất thoải mái."
Tô Tử Ngưng nhìn thức ăn được linh lực bảo hộ, vẫn tỏa ra hơi nóng như vừa mới nấu, kinh ngạc nói: "Nàng...nàng mang thức ăn đến cho ta?"
"Ừ, nàng còn nhỏ, cơ thể đang phát triển, chỉ ăn những thứ kia sẽ không tốt lắm. Nàng nếm thử đi, xem có hợp khẩu vị không." Tần Mặc Hàm từ nhỏ ít nói, cùng Chấp Mặc mấy năm ở trong giấc mộng kia, mới đầu nàng cũng không nói nhiều, sau này quen thuộc mới nói thêm mấy câu, phần lớn đều là Chấp Mặc nói, nàng ấy kéo nàng vào thảo luận rất nhiều đề tài, cả những thứ vụn vặt, chẳng hạn như món ăn ngon. Chấp Mặc nói mình đã sớm không cần ăn những thứ kia, chính là nàng thích ăn, một ngày không ăn khó chịu đến lợi hại. Ở trong quá trình kia, nàng cũng biết được một chút khẩu vị của Chấp Mặc, cũng biết nàng rất thích ăn cá.
Quả nhiên, Tô Tử Ngưng thấy cá đuôi phượng, hiển nhiên có chút không dời mắt được, nàng cầm chiếc đũa nếm một ngụm, đôi mắt đều sáng, kinh hỉ nói: "Nàng làm sao?"
Tần Mặc Hàm gật đầu: "Ăn ngon không?"
"Ăn ngon!" Trả lời vô cùng rành mạch, Tô Tử Ngưng vùi đầu thưởng thức món ăn, nàng quả nhiên thích ăn cá, không đến một lát, món cá đuôi phượng kia chỉ còn lại đầu cùng khung xương, những thứ khác đã bị nàng càn quét không còn. Đời trước nàng cuối cùng cũng coi như có một đoạn thời gian hô mưa gọi gió, nhưng là bởi vì từ nhỏ nàng chịu đói nhiều, ham muốn đối với đồ ăn cho dù là sau khi Tích Cốc cũng không gạt bỏ được.
Tần Mặc Hàm ngồi ở một bên an tĩnh nhìn nàng ăn, nàng gặp được Chấp Mặc lúc nàng ấy đã thành thục mê người, đối nàng săn sóc vạn phần, nhưng nàng luôn cảm thấy đằng sau sự dịu dàng đó luôn cất giấu rất nhiều thống khổ, vẫn luôn được áp chế lại. Hiện giờ Tô Tử Ngưng cũng vậy, thoạt nhìn nàng ấy đơn thuần vui vẻ nhưng cũng là giấu đi rất nhiều khổ sở. Nhưng giờ phút này Tần Mặc Hàm biết, Tô Tử Ngưng thật sự thỏa mãn.
Đại khái là ánh mắt Tần Mặc Hàm quá mức chuyên chú, Tô Tử Ngưng tạm dừng đũa, quay đầu nhìn nàng, đột nhiên nhớ tới cái gì, do dự nói: "Nàng... nàng ăn rồi sao?"
Tần Mặc Hàm có chút buồn cười, lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Không có."
Tô Tử Ngưng nhìn cái dĩa đã hết sạch, có chút xấu hổ: "Xin lỗi, ta......"
Tô Tử Ngưng còn chưa nói xong, đã nghe xích một tiếng, Tần Mặc Hàm cúi đầu, khẽ bật cười.
Tô Tử Ngưng: "......"
Người này, thật là......
"Vốn dĩ đều là chuẩn bị cho nàng, đừng ngại."
"Ta ăn xong rồi." Tô Tử Ngưng buông đũa, lấy ra tay khăn lau miệng, ăn đến có chút no căng, vô cùng hài lòng mà ngâm nga một tiếng.
Tần Mặc Hàm cười thu thập chén đũa, Tô Tử Ngưng có chút ngượng ngùng: "Ta rửa sạch rồi đưa lại cho nàng"
"Không cần, ngày mai ta lại mang cho nàng, hiện tại ta phải về rồi. Buổi tối nhớ rõ luyện tập tốt những gì hôm nay ta dạy cho nàng." Tần Mặc Hàm ngăn nàng, đem đồ vật thu tốt. Nhìn Tô Tử Ngưng vẻ mặt có chút phức tạp, thấp giọng nói: "Bây giờ còn có người khi dễ nàng sao?"
Tô Tử Ngưng lắc đầu, trên cơ bản đều biết nàng được Tần Mặc Hàm che chở, cũng không ai dám đến sinh sự. Tần Mặc Hàm yên tâm, phủi giúp Tô Tử Ngưng mấy cọng cỏ dính trên vạt áo, sau đó xoay người trở về Tử Vân Phong.
Những ngày kế tiếp, Tần Mặc Hàm không quản mưa gió, một mực ở bên cạnh Tô Tử Ngưng giúp nàng làm tốt mọi việc, dạy cho nàng khẩu quyết tâm pháp mà bản thân học được ở Chủ Phong, cùng nàng ấy nghiên cứu bí kiếp Tử Vân Các. Mỗi ngày đều sẽ làm các món ăn ngon mang sang dưỡng nàng ấy. Rất nhiều ngày yên bình tốt đẹp trôi qua, khiến cho Tô Tử Ngưng bắt đầu cảm thấy hốt hoảng.
Ngày hôm đó, nàng nhìn bóng lưng Tần Mặc Hàm rời đi, chìm khuất vào ánh tà dương phía chân trời, Tô Tử Ngưng cảm thấy trái tim mình loạn nhịp. Sau khi sống lại, phần lớn thời gian nàng đều chuyên tâm tu luyện, chỉ muốn xua đi những chuyện đau thương trong ký ức. Nhưng trong khoảng thời gian này, dường như nàng đã dành quá nhiều thời gian ở bên Tần Mặc Hàm, muốn hiểu thấu tâm tư của nàng ấy. Trước đây nàng luôn ở trong tình trạng cảnh giác, dù có người đối xử tốt với nàng, nàng cũng tỏ ra thờ ơ không quan tâm. Nhưng gần đây nàng luôn chờ mong được nhìn thấy Tần Mặc Hàm, ở một bên nhìn ngắm nàng ấy nghiêm túc thuyết pháp, lại đem những món tốt đến cho nàng.
Những lúc như vậy, Tần Mặc Hàm sẽ ở một bên an tĩnh mà nhìn nàng, hoặc là nhắm mắt tu luyện, nàng ấy là người thứ hai đem lại cho nàng cảm giác ấm áp. Người trước kia... Tô Tử Ngưng nhớ lại đoạn ký ức đó mà vô cùng buồn bực, nhíu chặt mi, quyết đem Tần Mặc Hàm cùng người kia trục xuất khỏi đầu.
Tối nay sao sáng đầy trời, những ánh sao nhỏ vụn giăng đầy một mảnh thiên địa tĩnh mịch, nhu hòa mà tốt đẹp. Nhẹ mở cửa sổ ra, đem thần thức thăm dò xung quanh, người ở đây đều ngủ cả rồi. Tô Tử Ngưng nhẹ nhàng nhảy ra khỏi phòng, dùng khinh công lặng lẽ bay về hướng sau núi.
Bày ra một trận pháp đơn giản, nàng nhìn lên không trung, chậm rãi ngồi xuống, trong tay liên tiếp đánh ra bảy tám thủ ấn phức tạp, cuối cùng nàng vươn tay chậm rãi ở trước mắt đảo qua. Nền trời tựa hồ bị bóp méo một chút, ngay sau đó những ánh tinh quang giống như đom đóm xuất hiện xung quanh, không ngừng rơi xuống uốn lượn quanh người nàng, chuyển động xoay tròn rất có quy tắc. Ánh sáng nhạt chiếu lên gương mặt nàng, đẹp đến không gì sánh được. Chỉ là tất cả những thứ này đều được ẩn nấp tại nơi sâu trong rừng, không ai có thể nhìn trộm.
Mà lúc này Tần Mặc Hàm ở trong tiểu viện phía đông Tử Vân Phong lại gắt gao nhíu màu, nàng lại mơ thấy những chuyện trước đây. Những bi kịch trong quyển tiểu thuyết kia mỗi ngày đều ở trong mơ chân thật xảy ra, chưa từng gián đoạn. Thị giác thính giác bị chấn động, so với lúc đọc văn tự càng thêm rõ ràng.
Tô Tử Ngưng thoát khỏi Mai Cốt Chi Địa, tuy rằng giữ được tính mạng nhưng vận mệnh phía trước cũng không khá hơn. Đan điền bị phế, nàng không cách nào gia nhập Tông môn tu luyện, chỉ có thể tự mình một người đi đến những nơi thí luyện hung hiểm để tìm chút tài nguyên.
Kỳ thực sau khi trải qua nhiều chuyện, Tô Tử Ngưng đã trở nên trầm tĩnh hơn, nhưng trong lòng vẫn là một cô nương đơn thuần như trước, đối với người quen vẫn dễ dàng tin tưởng. Nhiều lần ra tay giúp đỡ người khác, nàng có Tinh Thần Quyết, lại khổ luyện mười năm ở Mai Cốt Chi Địa, tu vi cũng đạt đến Trúc Cơ thời kì cuối. Ngũ linh căn có thể ở hai mươi sáu tuổi đạt Trúc Cơ đỉnh phong, cũng là tài năng hơn người. Không biết nàng bị phế đan điền, có rất nhiều đệ tử Tông phái và người trong các gia tộc lớn đến kết giao cùng nàng.
Tô Tử Ngưng trải qua mười năm khổ sở ở Mai Cốt Chi Địa, thời gian dài không nhìn thấy ánh mặt trời, lại không có bất kỳ một vật sống nào gần bên, vì thế đặc biệt quý trọng tình bằng hữu, gần như đối với mọi sự nhờ vả của bằng hữu đều đáp ứng. Một lần thấy nhóm người bị Ngũ giai Linh thú tập kích, Tô Tử Ngưng trong lúc chiến đấu bị dồn ép lộ ra ma khí. Tuy là cứu được bọn người kia, nhưng ngược lại bị chúng truy sát, bọn họ cho rằng Tô Tử Ngưng là mật thám do Ma đạo phái tới, lần đó Tô Tử Ngưng suýt nữa thì chết ở Hư Không Chi Cảnh.
Tần Mặc Hàm bất lực nhìn Tô Tử Ngưng bị dồn ép vào đường cùng, hoảng loạn luống cuống giải thích nàng không phải người trong Ma Tộc. Khổ sở cầu xin những bằng hữu tốt nói lời tương trợ, nhưng tất cả đều nhắm mắt làm ngơ.
Tần Mặc Hàm đứng ở bên cạnh nhưng bảo vệ không được nàng, cũng cứu không được nàng, mắt thấy một tu sĩ Kim Đan kỳ cầm trường kiếm đâm vào Tô Tử Ngưng đang bị trọng thương. Tần Mặc Hàm nhất thời trong lòng đau đớn. Mà ở thời khắc sống còn, một nam tử mặc trường bào màu đen cứu được Tô Tử Ngưng, đúng lúc đó Tần Mặc Hàm thở hổn hển tỉnh lại, cả người ướt đẫm mồ hôi.
==================
Tác giả có lời muốn nói:
Dùng món ăn ngon để làm thỏa mãn đệ nhất ăn hàng Tô Tử Ngưng, quả nhiên là Tần Mặc Hàm cao tay, tức phụ ngày bắt được không còn xa.
Chương này ta đơn giản nói rõ cốt truyện của Tô Tử Ngưng đời trước, bằng không các nàng đều quên truyện này là xuyên sách, bất quá không phải là kiểu xuyên sách bình thường, phục bút cũng bắt đầu sử dụng một ít, hy vọng diễn biến tiếp theo sẽ không quá đột ngột.