Edit: Bơ
Beta: Winnie
Tuy là không có nhiều quán xá nhưng lại có rất nhiều căn tin, vậy nên ở mỗi căn tin cũng không đông người lắm. Khương Trà dẫn Tiêu Tự đến một bàn trống, vừa ngồi xuống, Tiêu Tự còn chưa kịp lấy đồ ăn trong túi ra thì đã bị một đám nữ sinh mặt hoa da phấn vây kín, mùi nước hoa nồng nặc bay xa.
Khương Trà nhíu mày, đưa giấy ăn cho Tiêu Tự, quả nhiên Tiêu Tự bắt đầu hắt xì.
Tiêu Tự cau mày, còn Khương Trà cười khoái trá. Cô phát hiện ra chuyện Tiêu Tự bị dị ứng nước hoa rẻ tiền khi hai người cùng đi siêu thị trong kỳ nghỉ hè. Hôm đó, Khương Trà vừa đọc xong cuốn "Tổng tài bá đạo khi yêu", nhất quyết đòi Tiêu Tự đi siêu thị mua đồ cùng mình. Tiêu Tự nhíu mày, không nói gì, chỉ lấy khẩu trang đeo lên, nắm tay đưa Khương Trà đi siêu thị.
Sau đó Tiêu Tự liên tục hắt xì, đeo khẩu trang cũng không có tác dụng gì, Khương Trà vội vàng kéo anh ra ngoài, định chạy tới bệnh viện. Ra khỏi siêu thị, Tiêu Tự mới hoàn hồn, ôm chặt Khương Trà, gục đầu lên vai cô, uất ức nói ra chuyện anh bị dị ứng với các loại nước hoa và tinh dầu rẻ tiền, liền bị Khương Trà cười chế giễu không thương tiếc.
Lần này Tiêu Tự cũng hắt xì không ngừng, Khương Trà tuy ngoài mặt cười nhạo anh nhưng tay lại không ngừng lục lọi túi xách, lấy ra lọ nước hoa cô đang dùng, xịt xịt quanh người anh. Khi mùi thơm tản ra, Tiêu Tự mới trở lại bình thường, khóe mắt đỏ lên, như là đang buộc tội Khương Trà.
Khương Trà còn chưa kịp nói gì thì một cô gái đã đập bàn đứng dậy: "Cô có ý gì?"
Khương Trà giữ Tiêu Tự lại, nhẹ nhàng liếc mắt sang, về chuyện gây sự Khương Trà đặc biệt giỏi, cô cố ý kéo dài giọng, đầy vẻ khinh thường: "Thật xin lỗi, bạn trai tôi bị dị ứng với các loại nước hoa rẻ tiền, tôi đã nhịn không nói ra sợ các cô xấu hổ, nhưng thái độ đó của cô khiến tôi đành mặc kệ rồi."
Quả nhiên, các cô gái đều bỏ chạy, chỉ còn lại ba người, có lẽ là cùng nhóm với cô gái kia.
Thấy mấy cô gái hằm hè đi tới, Khương Trà lập tức thay đổi sắc mặt: "A Tự ơi, em sợ quá, huhu."
Tiêu Tự đỡ trán cố nhịn cười, phối hợp cùng Khương Trà tiếp tục diễn trò: "Trà Trà đừng sợ, có anh đây rồi."
Khương Trà ôm mặt khẽ gật đầu, nhưng trong ánh mắt kia không hề có chút sợ hãi nào mà chỉ có khinh thường.
Khi các cô kia vừa tới, Khương Trà đứng dậy kéo tay một cô gái khiến cô ta ngã lên hai người đằng sau, cả ba đồng loạt ngã nhào. Khương Trà còn tỏ vẻ khó chịu, đưa tay cho Tiêu Tự: "A Tự, tay em bẩn rồi."bg-ssp-{height:px}
Mấy người nằm dưới đất tức hộc máu, nhưng cũng không dám chọc giận Khương Trà, đứng dậy bỏ chạy ngay không kịp nói câu nào.
Tiêu Tự cẩn thận lau tay cho cô, tò mò hỏi:
"Em khỏe thế này từ khi nào vậy?"
Thực ra sức của Khương Trà khỏe hơn con trai bình thường một chút, nếu không lúc ở bệnh viện cũng không chỉ dựa vào giày cao gót mà đánh lại được một người đàn ông đã qua huấn luyện bài bản. Chẳng qua là khi mới tới thế giới này cô chưa kịp lấy lại sức mạnh vốn có, hiện tại mới là khả năng chân chính của cô. Nhờ vậy, cô mới có thể sống sót giữa đám nam nữ khủng khiếp đó.
Khúc dạo đầu nhanh chóng kết thúc, Khương Trà hưởng thụ niềm hạnh phúc tuyệt vời nhất là ăn cơm Tiêu Tự nấu.
Khương Trà cảm thấy Tiêu Tự quả thực là tài giỏi, dù là món gì đi nữa, chỉ cần qua tay anh cũng đều trở nên ngon xuất sắc, đương nhiên cũng là do Khương Trà khéo chọn bạn trai.
Tiêu Tự đợi Khương Trà ăn cơm xong rồi bóc vải cho cô. Đang lúc Khương Trà vui vẻ ăn vải, một người mặc quân phục mặt mũi đen xì đi qua, Khương Trà bỗng chột dạ cuống cuồng lấy gương ra soi, cảm thấy chính mình đen đi rất nhiều.
"Anh có thấy em đen hơn không?"
Khương Trà đưa mặt lại gần Tiêu Tự nhìn cô cười, bất ngờ hôn chụt một cái. Khương Trà vội vàng rụt người lại, che mặt cười ngượng ngùng, trong lòng vui phơi phới.
Tiêu Tự ngắm điệu bộ của cô, cũng vui vẻ cười theo: "Không đen chút nào, Trà Trà là người xinh đẹp nhất trong lòng anh."
Khương Trà cười híp mặt, hài lòng gật đầu, cũng tiện thể khen anh một câu: "Trong lòng em, anh cũng là người đẹp trai nhất."
Hai người âu yếm hồi lâu, mãi đến giờ tập hợp buổi chiều, Tiêu Tự mới thả cô đi, trước khi đi còn tranh thủ hôn cô một cái.
Hết chương .