Edit: Mộc Tĩnh
Beta: Winnie
Cơ thể Khương Trà run rẩy, sau đó cô lập tức nghe được tiếng cười khẽ của anh.
Âm thanh khàn khàn của anh vang lên, bên trong đó mang theo ý cười không thể che giấu: "Cô rất sợ tôi."
Câu nói ấy không phải dò hỏi mà là khẳng định, làm Khương Trà run rẩy ngày càng dữ dội hơn. Cô rất muốn trả lời một tiếng "không" nhưng lại không đủ dũng khí.
Một lúc lâu sau, khi Tiêu Tự nghĩ sẽ chẳng nhận được câu trả lời nào thì cô gái nhỏ trước mặt mới cất giọng nói: "Anh đứng gần tôi quá rồi." Câu nói vừa dứt thì anh cũng bị đẩy ra.
Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, cả gương mặt đều mang theo nét cười khiến anh càng thêm đẹp trai.
"Sờ trúng cơ bụng rồi sao?"
Khương Trà dừng lại, theo bản năng sờ soạng hai cái nhưng nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Tiêu Tự vội vàng rút tay lại.
"Tiểu thư Khương Trà, cơ bụng tôi có làm cho cô hài lòng không?"
Mặt anh vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, còn Khương Trà thì tay chân luống cuống, nếu có người từ xa nhìn thấy cảnh tượng lúc này thì chỉ sợ họ sẽ nghĩ rằng đây là một người đàn ông đùa cợt con gái nhà lành.
Khương Trà chẳng dám nói lời nào nữa. Thấy thời gian cũng trôi qua kha khá rồi mà anh vẫn đứng chắn phía trước, sợ mẹ Khương sẽ đi tìm nên cô chỉ còn cách nhẹ giọng cầu xin.
Vậy mà anh lại càng quá phận, đưa tay lên nắm cằm buộc cô phải nhìn thẳng vào mặt anh.
Đây là lần đầu tiên Khương Trà nghiêm túc nhìn thẳng mặt anh, vốn dĩ đây là một chàng trai nhỏ tuổi nhưng linh hồn lại của người đàn ông tàn nhẫn đã sống hơn ba mươi năm, thoạt nhìn cả người anh đều toát lên vẻ thành thục.
Mà lúc này môi anh nhếch lên, lông mày khẽ nhíu lại, tản ra một luồng khí lạnh. Nhìn xem, rõ ràng một thiếu niên không rành thế sự, nếu không có vụ tai nạn kia thì có lẽ giờ đây vẫn là một thiếu niên ôn nhu nhưng cũng mạnh mẽ.
Đáng tiếc, trên đời này không có sự tồn tại cho chữ "nếu". Dù cho cô có xuyên qua trước vụ tai nạn thì anh cũng đã trải qua nó trước lúc trùng sinh rồi. Lúc này, thiếu niên kia, không, phải nói rằng người đàn ông kia đang nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô hỏi: "Thế nào, có vừa lòng không?"
Khương Trà không nhìn anh, giọng nói ỉu xìu trả lời: "Vừa lòng."
Tiêu Tự cũng không tức giận, cầm tay cô lên hướng bụng mình mà vuốt ve, Khương Trà cảm nhận được xúc cảm chân thật trong lòng bàn tay, vội vàng muốn rút tay về để lùi ra sau.
Cảm nhận được hành động của người trước mặt, người đàn ông nháy mắt dùng sức lớn hơn, giữ chắc tay cô để ở bụng mình vuốt ve lên xuống một vòng.bg-ssp-{height:px}
Khương Trà mặt đỏ bừng, cũng mặc kệ bản thân có sợ hay không, nhảy dựng lên cắn một cái vào bàn tay đang nắm cằm mình của Tiêu Tự.
Khương Trà hung dữ trừng mắt nhìn anh, tính toán rút tay về nhưng người đàn ông cũng theo đó xoay cổ tay, cổ tay vừa lật liền cùng năm ngón tay của cô đan vào nhau.
Tiêu Tự liếc nhìn bàn tay đan vào nhau của hai người, thuận thế nhấc Khương Trà lên trên mui xe, tay trái chế trụ eo cô, giọng nói mờ ám: "Tiểu thư Khương Trà cùng lời đồn bên ngoài quả thực khác nhau hoàn toàn."
Khương Trà đang nghĩ đến sẽ chống lại anh thế nhưng lời nói cùng hành động đều đã chuẩn bị tốt lại không dám ở trước mặt anh mà làm loạn.
Cô như cũ không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào anh.
Thế mà hành động ấy của cô trong mắt của Tiêu Tự lại hết sức đáng yêu, giống như một chú thỏ nhỏ ôm cây cà rốt phô trương thanh thế đứng trước chú sói hung mãnh.
"Tiểu thư Khương Trà đang muốn quyến rũ tôi sao?"
Khương Trà nghĩ muốn đạp cho anh một cước nhưng tất cả dũng khí của cô đã dùng hết lúc nhảy dựng lên cắn anh một cái, lúc này dù trong lòng có tức giận cỡ nào cũng không có dũng khí đạp anh.
Người đàn ông này lại còn cố tình muốn gây sự.
Khương Trà nghĩ mình sẽ chết ở đây, tất cả những ủy khuất cùng lo lắng lúc này đều bùng nổ ra ngoài. Cô ôm lấy vòng eo có chút gầy gò của anh, khóc cho tới khi tất cả tức giận và ủy khuất hạ xuống.
Người đàn ông thân thể cứng đờ, cũng không biết phải làm thế nào, vì thế lặng lẽ buông lỏng mười ngón tay đan xen vào nhau của họ ra, đem hai tay để ở hai bên eo chỗ tay cô đang ôm chặt nâng lên động tác cứng ngắc vỗ nhẹ vào sau lưng cô.
"Nếu cô dám làm nước mũi dính bẩn áo tôi, tôi liền gϊếŧ chết cô." Giọng nói rất cay nghiệt, nhưng nếu nghe kĩ nghe có thể nhận ra bên trong còn mang theo chút bối rối.
Khương Trà đang khóc hăng say, nghe thấy anh nói thế với mình lại càng khóc to hơn, một bên khóc một bên lén lút nhéo anh.
Tiêu Tự sống trên đời nhiều năm như vậy, trước lúc mười chín tuổi anh sống một cuộc sống bôn ba khắp nơi, đến mười chín tuổi thì lại bị gãy hai chân, cuộc sống càng ngày càng trở lên tối tăm. Thẳng tới năm hai mươi mốt tuổi được nhà họ Tiêu tìm thấy đưa trở về, anh bắt đầu âm mưu bồi dưỡng thế lực cho riêng mình và tận dụng thế lực khổng lồ của nhà họ Tiêu.
Anh dần khuếch đại âm mưu báo thù, thẳng tới khi ba mươi lăm tuổi cũng chưa từng có người phụ nữ nào bên cạnh, huống chi là dỗ dành một cô gái.
Tiêu Tự cảm thấy chẳng lẽ trùng sinh trở lại trước khi chưa bị tai nạn nên tính cách cũng trở lên khác thường, anh vậy mà còn dỗ con gái?
Nghĩ đến đây, biểu cảm trên mặt Tiêu Tự trở lên lạnh lùng, cả người phát hơi thở lạnh lẽo, giọng nói khàn khàn: "Ôm đủ chưa?"
---------‐--------‐----
Tác giả có vài lời muốn nói: Trà Trà là một cô gái rất hoạt bát nhưng trong lòng cô ấy vẫn luôn có một chút sợ hãi với Tiêu Tự. Điều này làm cho mỗi lần gặp gỡ anh, cơ thể cô bất giác lại run rẩy sợ hãi, khiến cô không dám nói hay có hành động nào cả. Tiêu Tự là một loại người biếи ŧɦái từ nhỏ. Cuối cùng, người được trùng sinh thì thường không có tam quan, nói chi đến người đoản mệnh, nhưng nếu không phải do năm mười chín tuổi bị tai nạn gãy chân, cũng sẽ không trở thành một người biếи ŧɦái như vậy.
Hết chương .