**“A Nhu.”**
Tống Trừ Nhiên đã muốn đi du ngoạn ở phía nam không chỉ một hai ngày, nhưng trong lòng biết rõ mọi thứ đều phải đặt chính sự lên trước, nên chưa bao giờ đề cập đến với Thịnh Kỳ.
Lần này, nàng nương cơ hội này, cuối cùng cũng dám mở miệng.
Dứt lời, nàng cẩn thận quan sát phản ứng của Thịnh Kỳ, thấy hắn rũ mắt nhìn nàng, sau một lúc lâu mới hỏi: “Ngươi muốn đi chơi ở đâu?”
Nếu đã chơi, thì phải đi nơi náo nhiệt.
“Nghi Nam!” Nàng không chút do dự đáp.
Đã có người biết bọn họ đi tuần phía nam và đã phái người giám sát họ, thì dứt khoát thuận theo ý họ, thoải mái xuất hiện ở Nghi Nam.
Không làm gì cả, chỉ đơn giản là xuất hiện, lo lắng đề phòng chỉ thêm mệt mỏi.
Ý tưởng táo bạo của nàng làm Thịnh Kỳ hơi mở mắt, thấy nàng vui vẻ, háo hức, mặc dù biết việc du ngoan này là không cần thiết, nhưng hắn cũng muốn cùng nàng vui chơi một lần.
“Điện hạ, được không?”
Thấy hắn vẫn chưa đáp, Tống Trừ Nhiên nôn nóng kéo tay áo hắn, hỏi lại.
Bị nàng kéo trở về từ suy nghĩ, Thịnh Kỳ thầm nghĩ mình dù không xuất phát từ ý muốn, nhưng cũng đã sống đúng theo quy củ rất nhiều năm. Bây giờ có nàng bầu bạn, thì cứ theo nàng.
Hắn cười nhẹ, tâm tình có vẻ rất tốt, gọi mã phu bên ngoài và phân phó: “Trực tiếp đi Nghi Nam, tìm một khách điếm nghỉ ngơi.”
Về Nghi Nam, Tống Trừ Nhiên chỉ biết qua tiểu thuyết rằng nơi này là một nơi có phong cảnh nên thơ hữu tình, ngoài ra không biết gì thêm.
Hôm nay, từ Lung Phúc trở lại Nghi Nam, nàng mới biết rằng vào mùa hạ, Nghi Nam có ba đêm liên tiếp tổ chức chợ đêm hoa đăng. Đêm nay là đêm chính, dù thời tiết u ám cũng không ngăn được sự nhiệt tình của bá tánh.
Ban ngày, mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho chợ đêm, từng nhà treo hoa đăng trước nhà, cửa hàng cũng treo, quan nha còn trang hoàng cả dãy phố với đèn hoa đăng, chờ đợi khi màn đêm buông xuống để thắp sáng.
Có lẽ trời biết lòng người, mưa nhỏ chỉ lất phất, đến chạng vạng thì ngừng hẳn.
Tống Trừ Nhiên ngồi bên cửa sổ phòng trọ, nhìn ngắm cảnh tượng bên ngoài suốt nửa canh giờ. Mọi người lần lượt thu dù, ngước nhìn bầu trời u ám mà cảm thán.
Nàng thở dài, quay đầu nhìn Thịnh Kỳ vẫn đang ghi chép tình hình lũ lụt ở các nơi phía nam, trong lòng thầm trách hắn. Hắn đã hứa sẽ chơi đùa thoải mái khi trở lại Nghi Nam, nhưng điều kiện là phải xử lý công việc trước.
Nhưng Thịnh Kỳ là người sẽ vui chơi sao? Khi bắt đầu bận rộn công vụ, hắn thường mất ăn mất ngủ. Nàng rất muốn nhắc nhở, nhưng việc này quan trọng, sao dám quấy rầy? Chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi dùng bữa trưa và ngủ trưa, nàng đã ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hơn hai canh giờ trôi qua, Thịnh Kỳ vẫn không có dấu hiệu muốn dừng công việc.
Không hứng thú, Tống Trừ Nhiên ghé vào bệ cửa sổ, nhấm nháp viên hạnh khô cuối cùng mua trên đường. Trời tối dần, cuối cùng chìm vào bóng đêm.
Hoa đăng dọc đường phố được thắp sáng, ánh sáng vàng cam rực rỡ chiếu sáng cả cả con đường, và ngoài phố dần trở nên náo nhiệt.
Tống Trừ Nhiên quay lại nhìn Thịnh Kỳ một lần nữa, cuối cùng thấy hắn ngẩng đầu lên.
Thịnh Kỳ cất đồ vào trong áo, đứng lên, nhìn Tống Trừ Nhiên với vẻ mặt u oán, có chút buồn cười.
Vừa định mở miệng, Tống Trừ Nhiên đã kéo hắn ra ngoài, miệng lẩm bẩm: “Điện hạ mau lên, bên ngoài đã đông người, chậm chút sẽ khó đi.”
Nàng không hề có ý chậm lại, kéo Thịnh Kỳ đến phố xá, đến khi lẫn vào đám đông, chắc chắn Thịnh Kỳ không thể quay lại, nàng mới định buông tay. Nhưng chưa kịp, tay nàng đã bị Thịnh Kỳ nắm chặt.
“Đường đông người, nắm tay để khỏi lạc.”
Thịnh Kỳ giải thích, từ bị động chuyển sang chủ động, kéo nàng chậm rãi bước đi trên phố.
Tiết hoa đăng ở Nghi Nam có chút khác với kinh thành. Chợ đêm không chỉ buôn bán có hoa đăng, mà còn nhiều loại đồ vật nhỏ xinh tinh tế và đa dạng.
Tống Trừ Nhiên vừa đi qua vài quầy hàng, đã thích một chiếc đèn lồng hình con thỏ.
Dù rất thích, nàng sợ Thịnh Kỳ nghĩ mình ấu trĩ, nên chỉ đứng xa xa nhìn vài lần, cố nén không quay lại.
Đi qua quầy hoa đăng, phía trước là các sạp biểu diễn, náo nhiệt nhất là sạp múa rối bóng. Chỗ này không chỉ đầy người ngồi trên các băng ghế, mà còn vây quanh ba tầng trong, ba tầng ngoài, chủ yếu là nữ tử.
Nàng tò mò đứng lại, nhón chân nhìn vào bên trong. Trên sân khấu, chủ nhân màn múa rối bóng đang say mê diễn cảnh nam nữ chính gặp nhau lần đầu và bị ép chia lìa, khiến các nữ tử xung quanh rơi lệ khi chứng kiến cảnh thiếu niên tướng quân chia tay người mình yêu để ra chiến trường.
Tống Trừ Nhiên tức khắc nghĩ đến phần sau của cuốn sách, nơi có tình tiết chiến tranh, Thịnh Hằng theo Tống Hoành ra trận, nhưng chỉ có Thịnh Hằng khải hoàn trở về, trong khi Tống Hoành c.h.ế.t thảm ở nơi đất khách quê người và còn bị vu oan phản quốc.
Mặc dù nàng đã thay đổi phần nào diễn biến câu chuyện, nhưng trước mắt Thịnh Kỳ và Thịnh Hằng đang cân bằng thế lực, cuối cùng vẫn sẽ có một trận chiến.
Thịnh Kỳ cũng lo lắng về việc kẻ thù âm thầm vào kinh thành gây rối, điều này rất có thể sẽ dẫn đến chiến tranh.
Có lẽ một ngày nào đó, Thịnh Kỳ cũng sẽ giống như thiếu niên tướng quân trong câu chuyện này, tự mình ra trận sao?
Nàng nghĩ đến nhập thần, hoàn toàn không biết Thịnh Kỳ đã rời đi. Khi màn múa rối kết thúc, tiếng vỗ tay và trầm trồ khen ngợi của đám đông kéo nàng trở lại thực tại. Nàng nghiêng đầu định nói với Thịnh Kỳ đi thôi, nhưng nhận ra bên cạnh mình đã là người khác.
Trong lòng nàng đột nhiên lo lắng, vội vàng rời khỏi đám đông, hoảng hốt tìm kiếm trong biển người, cố gắng tìm thấy bóng dáng cao lớn của Thịnh Kỳ.