Nhưng thấy Tống Trừ Nhiên khẩn trương như vậy, không đành lòng trách móc, đành thở dài, trả lời: “Chân xác thật bị thương, bụng cũng bị trúng kiếm...”
Tống Trừ Nhiên sững sờ, nghe lời huynh trưởng mà run rẩy: “Chân thật sự bị thương?”
Như sét đánh giữa trời quang, tin tức này khiến nàng càng thêm lo lắng. Dù đã thay đổi được vận mệnh của Tống Đình Chi, nhưng không thể đảm bảo Thịnh Kỳ cũng sẽ biến đổi theo.
Vừa rồi nàng còn vui mừng vì huynh trưởng bình an trở về, giờ biết Thịnh Kỳ vẫn bị thương ở chân, toàn bộ niềm vui đều biến thành sợ hãi.
Nàng quyết định: “Phải đích thân xác nhận tình trạng của Thịnh Kỳ mới được!”
Không kịp suy nghĩ nên giải thích thế nào với cha mẹ, nàng đứng lên, nắm lấy áo choàng và chạy ra ngoài.
- --
Đã nhiều ngày, nhàn rỗi không có việc gì, nàng thường kéo Vinh Cẩm và Hàn Nguyệt lên phố đi bộ. Các địa điểm lớn nhỏ ở Tuất Kinh, nàng cơ bản đều đã đi dạo một vòng.
Trước đây, khi đi ngang qua phủ Thất Hoàng tử, nàng đã ghi nhớ kỹ vị trí này, vì phủ Thất Hoàng tử chỉ cách phủ Tống tướng quân hai con phố dài.
Tống Trừ Nhiên khoác áo choàng đỏ thắm, theo trí nhớ chạy nhanh trên phố, áo choàng bay theo gió, tuyết rơi trên mặt áo, tan thành những giọt nước nhỏ, bị gió phất qua rồi nhẹ nhàng tản ra.
Nàng cố gắng tránh người qua đường và cẩn thận né các vũng nước trên mặt đất, nhưng vì chạy quá vội, nhiều lần suýt ngã.
Cuối cùng, nàng đến trước phủ Thất Hoàng tử, áo choàng đỏ viền trắng đã bị nước bùn b.ắ.n lên làm bẩn, tóc búi nửa kiểu do Hàn Nguyệt sơ lên cũng bị tuyết làm ướt, trở nên lộn xộn.
Đứng dưới mái hiên phủ Thất Hoàng tử, nàng giơ tay phủi tuyết và nước trên đầu và áo choàng, hít thở sâu, rồi bắt lấy tay nắm cửa và gõ.
Ban đầu âm thanh rất nhỏ, nhưng sợ người trong phủ không nghe thấy, nàng liền dùng cả hai tay để gõ mạnh hơn.
Lần này, cánh cửa lớn lập tức mở ra một khe, một gã sai vặt thò đầu ra, nhìn thấy bộ dạng chật vật của nàng, nhíu mày: “Ngươi biết đây là chỗ nào không? Mau rời đi đi.”
Gã sai vặt có lẽ nghĩ nàng là người tránh tuyết qua đường, vừa định đóng cửa thì Tống Trừ Nhiên vội vươn tay giữ lấy cửa: “Ta là Tống tướng quân chi nữ Tống Trừ Nhiên, đặc biệt đến cầu kiến Thất Hoàng tử, ngươi có thể giúp ta thông báo một tiếng không?”
Nghe lời nàng, gã sai vặt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, rồi thở dài: “Cô nương, quá nhiều người muốn gặp chủ tử, tiểu nhân không thể nhất nhất thông báo.”
Hiện tại nàng đúng là chật vật, thân là tướng quân chi nữ, trời tuyết lại không có xe ngựa đưa đến mà tự mình chạy tới, chuyện này nghe thế nào cũng khó làm gã sai vặt tin.
Gã sai vặt kiên quyết giữ nguyên chức trách, dù nàng nói thế nào cũng không muốn truyền tin tức giúp nàng, nhưng tính tình hắn khá tốt, chỉ khuyên nàng mau rời đi.
“Ai ở bên ngoài?”
Khi Tống Trừ Nhiên càng thêm lo lắng, một giọng quen thuộc từ bên trong vang lên. Nàng nhận ra ngay đó là giọng của Tầm Vũ, liền vội vàng gọi to: “Tầm Vũ đại ca, là ta, Tống Trừ Nhiên!”
Tiếng bước chân dồn dập đến gần, cánh cửa lớn mở ra một nửa, Tầm Vũ xuất hiện, biểu cảm hơi ngạc nhiên. Hắn nghiêng người, giơ tay mời: “Tống tiểu thư, mời vào.”
Thấy Tầm Vũ đối với nữ tử bên ngoài như vậy, gã sai vặt lập tức hoảng sợ, nhìn Tống Trừ Nhiên, miệng mở rồi lại đóng, không biết nói gì.
Tống Trừ Nhiên hiểu gã sai vặt giờ phút này trong lòng nghĩ gì, chắc là hoảng sợ vì vừa mới ngăn cản nàng. Nàng bước vào trong phủ, rồi nghiêng đầu hướng gã sai vặt gật nhẹ, dùng khẩu hình nói ba chữ: “Không có việc gì.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Dứt lời, nàng nhanh chóng theo sau Tầm Vũ vào trong.
Phủ Thất Hoàng tử phía trước viện ngay ngắn, bên sườn tây trồng một cây tùng bách cao lớn, bên sườn đông có một đình lục giác bằng đá, đường lát đá giữa trung tâm nối thẳng đến nhà chính, hai bên trang trí bằng những tượng sư tử đá.
Hôm nay tuyết rơi, Tầm Vũ không dẫn nàng đi theo đường lát đá, mà đi theo hành lang vòng quanh từ sườn đình.
Qua cửa nhỏ tiền viện, đến chính viện, chính viện rộng lớn hơn nhiều so với tiền viện, hai bên còn có các biệt viện thông nhau qua các cửa kính.
Tống Trừ Nhiên nhìn bố cục đồ sộ trước mắt, đôi mắt mở to, lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc rằng Thịnh Kỳ là nhi tử của Thánh Thượng, là một hoàng tử tôn quý.
“Điện hạ đang ở thư phòng được ngự y chữa thương.” Tầm Vũ dẫn nàng qua các viện, cuối cùng dừng lại ở một chỗ u tĩnh trong viện, đối diện nhà chính, Tầm Vũ dừng bước, quay đầu lại nói: “Tại hạ sẽ vào thông báo, Tống tiểu thư chờ một lát.”
Tống Trừ Nhiên gật đầu liên tục, đứng tại chỗ chờ Tầm Vũ đi vào. Một lúc sau, Tầm Vũ ra hiệu nàng có thể vào, nàng lập tức bước vào.
Vừa vào phòng, nàng ngửi thấy mùi hỗn hợp của m.á.u và thảo dược, Thịnh Kỳ nửa nằm trên giường La Hán, áo thượng sam hơi mở, ngự y đang bôi thuốc cho hắn, bên cạnh là một thau đồng nước đã nhiễm đỏ.
Ngoài Thịnh Kỳ và ngự y, trong phòng còn có một người khác.
Người này nhìn qua tuổi tác tương đương nàng, da hơi ngăm đen, ban đầu ngồi bên cạnh Thịnh Kỳ, thấy nàng vào thì lập tức đứng lên. Hắn cao hơn nàng một cái đầu, thân hình cường tráng.
Tống Trừ Nhiên giật mình nhìn người trước mặt, nghĩ từ trang phục hoa lệ, người này có lẽ là Cửu hoàng tử Thịnh Duệ, người thích võ không thích văn.
Khi đọc tiểu thuyết, ban đầu nàng nghĩ hắn là kẻ có trí tuệ nhưng giả ngu, không muốn liên lụy vào cuộc tranh đoạt triều đình nên như thế. Nhưng cuối cùng mới biết hắn thật sự thiếu đầu óc, trong bụng không có chút mực nước, thuần là kẻ mãng phu, cuối cùng trở thành tay sai của Thịnh Kỳ.
Hiện tại, người này đứng trước mặt nàng, cau mày, thở phì phò mà trừng mắt nhìn nàng.