Một tháng trôi qua rốt cuộc vết thương trên bụng Bách Lý Vũ cũng đã lành lại.
Dĩnh Dĩnh đứng bên cạnh đang nghiêm túc dỏng tai lên lắng nghe mấy lời căn dặn của vị Bác Sĩ có mái tóc hoa râm này.
"Vết thương lành lại rất tốt....về nhà nhớ phải chú ý một chút.
Khi đi tắm không được để nước dính vào vết thương, về sau sẽ không còn vấn đề gì nữa."
Bách Lý Vũ đã thay đồ bệnh nhân ra rồi.
Vẻ mặt hờ hửng ngồi trên giường bệnh nghe Bác Sĩ nói mà không mở miệng đáp lại câu nào.
Dĩnh Dĩnh đứng bên cạnh thấy chướng mắt vô cùng với thái độ này của anh cho nên lên tiếng đáp lại:
"Cảm ơn Bác Sĩ chúng tôi sẽ chú ý."
Rất nhanh sau đó thủ tục xuất viện đã được Tư Vũ đi lo liệu giải quyết.
Đến đón Bách Lý Vũ xuất viện ngày hôm nay có gia đình anh cả Bách Lý Hạ.
Chị Hai Bách Lý Nguyệt cũng xuất hiện, đến đón em trai út nhà mình xuất viện.
Vừa đến là liền nói:
"Anh rể của em bận đưa cháu trai của em đi Đức để tham gia cuộc thi máy tính rồi, không thôi hai bọn họ cũng tới đón em."
Bách Lý Vũ vẫn ngồi yên trên giường chẳng thèm quan tâm đ ến vấn đề đó.
Ngược lại còn cảm thấy khó chịu với sự nồng nhiệt quá mất bin thái của gia đình mình.
"Nằm viện bao nhiêu ngày rồi? Sao Bác Sĩ không chịu trị luôn cái tính nết khó ở của em đi.
Lúc nào cũng trưng ra cái vẻ mặt đáng ghét đó."
Dĩnh Dĩnh lúc này đang đứng uống nước thì xém nữa nhịn không được mà phun cả ra.
Cô vội bụm miệng lại mà phì cười.
"Em cười gì?" Bách Lý Vũ mặc kệ người nhà mình đang có mặt ở đây quay sang hỏi Dĩnh Dĩnh.
"Không có....Em cười vì vui mừng.
Cuối cùng anh cũng khoẻ rồi."
Nói rồi cô bước tới cạnh giường kéo cánh tay anh nói tiếp:
"Nằm cũng đủ rồi, mau đứng dậy về nhà thôi."
Bách Lý Vũ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: "Ừm....Về nhà thôi!"
Ngoài bệnh viện đã bày binh bố trận rất nhiều vệ sĩ để bảo vệ Bách Lý Vũ cùng gia đình anh.
Thông tin Bách Lý Vũ bị thương nặng suýt chết đã gây nên tin tức nóng hot trong thời gian quá.
Mọi câu chuyện được thêu dệt lên khắp các trang báo, thu hút sự chú ý của mọi người dân ở thành phố A.
Cũng vì chuyện này mà các cổ đông trong công ty con của Bách Lý Vũ quản lý cứ nháo nhào cả lên.
Ai Ai cũng đều mang tâm tư riêng muốn ngồi vào vị trí Tổng giám đốc của công ty con Bách Lý SS này.
Việc này cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến giá cổ phiếu của tập đoàn Bách Lý.
Trong lúc nằm viện, Bách Lý Vũ không muốn gặp bất kỳ một ai.
Cũng từ chối tiếp nhận phỏng vấn từ tất cả các toà soạn lớn nhỏ.
Kể cả là online hay gọi điện thoại phỏng vấn anh đều từ chối.
Bộ phận truyền thông của tập đoàn cũng không ra thông báo gì.
Vì vậy thông tin Bách Lý Vũ sắp chết gây hoang mang trong lòng các nhà đầu tư.
Rất nhiều hạng mục đầu tư còn đang nằm trong tay Bách Lý Vũ nếu anh cứ như thế mà ra đi, bọn họ cũng liền chết theo anh luôn.
Tuy mọi thông tin đều đã được giữ bí mật hết sức có thể, nhưng cũng có không ít số nhà báo không biết từ đâu mà moi được thông tin ngày hôm nay Bách Lý Vũ xuất viện.
Liền tập hợp ùn ùn kéo đến tập trận trước cửa bệnh viện.
Bách Lý Vũ một tay ôm đầu Dĩnh Dĩnh vào trong lòng ngực tránh để cho cô bị phóng viên chụp lại được.
Rất nhanh trong vòng vây của vệ sĩ cả hai đã an toàn lên xe.
Đợi xe lăn bánh đi thật xa Dĩnh Dĩnh mới hạ cửa kính chắn gió xuống quay đầu lại nhìn đám đông hỗn loạn đằng sau, không khỏi thán phục sức hút của mấy người nhà giàu mà thốt lên:
"Wow....anh giống như idol hay minh tinh thật, cả đám phóng viên bủa vây chụp hình anh liên tục."
Bách Lý Vũ lúc này mới thong thả cởi chiếc khẩu trang trắng trên mặt mình xuống rồi mới trả lời:
"Bọn họ đều là phóng viên trong mảng tài chính.
Ở thành phố A này tập đoàn Bách Lý sở hữu hơn nữa bất động sản của cả thành phố......Biến động lớn như vậy nhiều người quan tâm là chuyện bình thường."
Anh quay sang nhìn cô cũng tiện tay gở luôn cái khẩu trang trên mặt cô xuống, ngót tay thon dài khẽ âu yếm sờ má cô rồi nói tiếp:
"Nếu chồng em mà thật sự chết.
Rất nhiều hạng mục đang được đầu tư xây dựng bị dừng lại, đến lúc đó giá đất, giá nhà chịu ảnh hưởng vì có hạng mục đang đầu tư phát triển mà hạ xuống, còn có rất nhiều người sẽ bị thất nghiệp, đáng để không quan tâm sao?"
Dĩnh Dĩnh nghe Bách Lý Vũ giải thích mà rối rắm xoắn cả não.
Cô không có nhu cầu muốn biết hay muốn hiểu đến mấy vấn đề nan giải đó đâu.
Cho nên cô tóm tắt lại một câu ngắn gọn:
"Ý anh nói là mạng sống của anh rất quan trọng phải không? Anh mà có mệnh hệ gì là kinh tế của thành phố A này sẽ đi xuống."
"Em hiểu được như vậy là tốt, ráng mà chăm sóc cho anh thật tốt đi bà xã." Bách Lý Vũ nói xong liền muốn sấn tới hôn môi Dĩnh Dĩnh.
Tai nghe hai từ bà xã từ miệng Bách Lý Vũ nhảy ra.
Dĩnh Dĩnh cảm thấy tim đột nhiên run lên.
Mắt lại sắp thấy Bách Lý Vũ tính hôn mình thì đưa tay chặn miệng anh lại, khẽ nói:
"Đứng đắn lại chút đi, ở đây còn có Tư Vũ."
Bách Lý Vũ miệng bị cô dùng tay chặn lại rồi, thì nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi ra lim lòng bàn tay của cô một cái, sau đó ngồi yên lại vị trí của mình.
Dĩnh Dĩnh nhìn trò lưu manh bin thái của Bách Lý Vũ mà giận run cả người.
Sao cái tên này càng ngày càng đê tiện như vậy chứ? Không còn chút liêm sỉ nào.
Tai cô đỏ ửng cả lên, nhìn xuống lòng bàn tay có vẻ còn ươn ướt lưu lại hơi ấm từ đầu lưỡi của anh Dĩnh Dĩnh không hiểu sao lại bất giác bật cười.
Cô quay sang nhìn anh, cố ý trêu chọc nói:
"Khi nãy em đi vệ sinh, quên mất không rửa tay."
Bách Lý Vũ: "Thì sao?"
Dĩnh Dĩnh: "Anh không chê bẩn sao?"
Bách Lý Vũ: "Chê.....lần sau nhớ rửa tay!"
Cuộc đối thoại vô nghĩa của cặp vợ chồng ngồi ở đằng sau kết thúc trong êm đềm, bằng một cái ôm ấm áp của anh chồng, khi kéo cả người cô vợ vào lòng ngực của mình.
Tư Vũ đang ngồi đằng trước tập trung điều khiển tay lái, rốt cuộc cũng không chịu nổi cảnh tượng phát cơm tró từ đằng sau của ông bà chủ nhà mình nữa.
Bèn liều mạng bấm nút cho tấm ngăn trong xe nâng lên, ngăn cách hai người đằng sau.
Trong nội tâm của Tư Vũ lần đầu tiên dấy lên suy nghĩ muốn từ chức ngay lúc này.
------------
Ngủ trong lòng ngực ấm áp rắn rỏi của Bách Lý Vũ, Dĩnh Dĩnh vô tâm vô phế ngủ ngáy khò khò khi nào không hay.
Bách Lý Vũ thấy cô ngủ quá ngon liền không nỡ đánh thức cô dậy, cho nên nhoài người cúi xuống ôm cô bế lên đi vào trong nhà.
Dĩnh Dĩnh tuy ngủ, nhưng cô ngủ không sâu cho nên Bách Lý Vũ vừa nâng cô lên vào cánh tay rắn chắc của anh thì cô đã mở mắt ra.
Cảm thấy cả cơ thể của mình đang treo lơ lửng trên người Bách Lý Vũ.
Dĩnh Dĩnh sợ rằng anh ôm mình không chắc mà làm rớt xuống đất cho nên cô dơ cả hai tay lên vòng qua ôm chặt lấy cổ Bách Lý Vũ.
"Anh lo mà bế cho chắc, nếu em mà bị té em sẽ giết anh."
"Tỉnh rồi sao? Tỉnh rồi thì tự đứng xuống đi vào nhà." Bách Lý Vũ miệng thì nói như vậy nhưng tay thì vẫn ôm Dĩnh Dĩnh không buông.
Dĩnh Dĩnh vừa mới tỉnh ngủ, còn đang lâng lâng trong sự mơ màng cho nên đầu óc mơ hồ, giọng nói phát ra cũng tự nhiên nũng nịu:
"Mau mau ẵm em đi vào nhà.
Chân tê hết cả rồi đi không nổi." Nói sau cô liền nhắm mắt lại, tiếp dụi đầu vào lồ ng ngực của anh.
Bách Lý Vũ cảm thấy hài lòng vô cùng với hành động vừa rồi của cô.
Rất giống như một chú thỏ ngoan ngoãn đang cố lấy lòng anh.
Muốn được anh cưng chiều, thương yêu vậy.
Cằm đang dựa vào trên trán của cô.
Bách Lý Vũ khoé miệng cười nhép một cái, khoé mắt cũng cười đến độ cong cả lên.
Sau đó nhanh chóng đặt xuống trán của cô một nụ hôn rồi bế cô đi vào trong nhà.
Trong lòng thì âm thầm lên kế hoạch: Tối nay anh nhất định sẽ ăn thịt thỏ.
Tư Vũ lại nhìn một màn cẩu lương trước mắt vừa được phát ra.
Anh thật hận bản thân không học đâu ra được phép tàng hình để có thể biến mất trong tức khắc.
Trong nội tâm anh lại gào thét: Không được...không thể nào chịu nổi nữa mà.
Tôi muốn được tăng lương khi phải làm khán giả.
Dĩnh Dĩnh nằm trong lòng ngực của Bách Lý Vũ cảm nhận, cô biết bàn chân anh đang di chuyển.
Nhưng hai bên tai hình như im ắng quá thì phải.
Mùi hương thoang thoảng bên trong nhà làm cô thấy là lạ....
Mới một tháng không về biệt thự trên núi thôi mà sao cảm thấy lạ lẵm như thế này.
"Không đúng." Dĩnh Dĩnh dường như bừng tỉnh.
Hai mắt liền mở ra cũng nhanh chóng lắp lại đại não, ánh mắt lảo đảo nhìn xung quanh hỏi:
"Đây là đâu?"
Bách Lý Vũ: "Nhà tân hôn của chúng ta!"
"Không phải về biệt thự trên núi sao?"
Bách Lý Vũ đã bế cô lên tới trên lầu dùng vai đẩy cánh cửa phòng ra, đặt cô trên giường rồi mới nói tiếp: "Không về nữa, chúng ta chuyển về nhà tân hôn sống."
Dĩnh Dĩnh biết nhà tân hôn này thuộc khu dân cư cao cấp nằm trong trung tâm thành phố A.
Tên là cái gì mà........Đông Chí......Hạ Mạt.
"Ông bà nội đồng ý rồi sao?"
Bách Lý Vũ cởi áo khoác ngoài ra thuận tay ném qua một bên xong mới đáp.
"Ừm..."
Anh xoay người bước đi tới cánh cửa nhỏ trong phòng, mở ra đi vào trong đó lấy đồ rồi nhanh chóng bước ra lại.
Dĩnh Dĩnh lúc vừa xuyên hồn tới đây tuy không ở lại căn biệt thự này ngày nào, nhưng thông qua ký ức của nguyên chủ, cô vẫn biết được mọi ngóc ngách trong căn nhà này.
Nhìn thấy trên tay Bách Lý Vũ đang cầm một bộ quần áo, anh đang chuẩn bị bước vào phòng tắm Dĩnh Dĩnh lên tiếng hỏi: "Anh chuyển đồ đến đây khi nào thế?"
"Đồ vẫn còn nằm ở biệt thự trên núi." Bách Lý Vũ mặt không cảm xúc trả lời cô.
"Vậy đồ anh đang cầm trên tay đã có sẵn trước khi ở đây rồi sao?"
Bách Lý Vũ im lặng nhìn cô như đang suy nghĩ gì đó, qua mất muời mấy giây anh mới cất tiếng trả lời lại cô:
"Lúc cận tết anh có đến đây ở một tuần, quần áo là chuẩn bị từ lúc đó, vẫn còn để lại đây."
Cận tết là chuyện xảy ra vào cuối năm ngoái sao? Lúc đó là sau khi đi công tác ở thành phố S trở về xong.
Mấy ngày sau ở công ty Bách Lý Vũ nghe xong cú điện thoại của Châu Sa, thì lập tức biến mất suốt một tuần không về nhà.
Dĩnh Dĩnh vừa nghĩ đến đây liền cảm thấy máu nóng trong người đang sôi sục lên một cách kỳ lạ.
Cô không hiểu vì sao bản thân lại cảm thấy tức giận nữa.
Giống như bị ai đó dùng kim châm chích vào lòng bàn chân, bàn tay và cả trái tim của cô vậy.
"Khốn khiếp!....Vậy là lúc đó anh đã cùng Châu Sa ở lại đây suốt một tuần sao? Bây giờ anh vẫn còn mặt mũi dẫn tôi đến đây sống sao???"
Dĩnh Dĩnh đùng đùng liền tức giận, cơn tức giận của cô giống như một cơn bão nói tới là tới đi là đi, tâm tình thất thường như vậy.
Trên đầu giống như đang treo một hàng cỏ xanh mướt rượt.
Dĩnh Dĩnh hùng hùng hổ hổ đứng dậy rống lên:
"Tôi về biệt thự trên núi ở...Tôi không muốn sống trong căn nhà tràn ngập ký ức tình yêu khó quên của anh và Châu Sa kia đâu."