Thịnh Gia Nam sửng sốt: "Cái gì?"
"...!Dâu tây." Giang Trì nói, "Chính là cái trên cổ."
Đương nhiên Thịnh Gia Nam biết trồng dâu tây là ý gì, mấy hôm trước Lăng Mạc cũng từng nói trên cổ Sầm Tấn toàn dấu dâu tây, biểu tình lúc đó của Giang Trì cậu vẫn rõ ràng.
Cực kỳ chán ghét, tựa như đã nhìn thấy một món đồ nào đó dơ bẩn.
Nhưng chuyện này cũng rất bình thường, dù sao Giang Trì cũng ghét gay đến cực điểm, càng đừng nói hành vi đồng tính thân mật.
Thấy Thịnh Gia Nam không trả lời, Giang Trì cười nói: "Yên tâm đi, không có hại cho cậu đâu, tôi xong sẽ cho cậu cắn lại."
Thịnh Gia Nam nhìn trần nhà trầm ngâm một lát: "Đây là chuyện chỉ các cặp đôi yêu nhau mới làm."
Giang Trì khựng lại, ngẩng đầu hỏi: "Ai nói?"
Hắn kéo cổ áo ra: "Tôi cho cậu cắn, cứ cắn đi."
"..." Thịnh Gia Nam liếc mắt nhìn, "Nhưng đây vẫn là hành vi thân mật thể hiện tình cảm giữa các cặp đôi."
"Là hành vi thân mật, phổ biến của những người yêu nhau, nhưng đâu phải chỉ được dùng cho mỗi quan hệ đó." Giang Trì nói.
Hôm nay Thịnh Gia Nam mặc áo ngủ sơ mi màu trắng rộng rãi, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết trông có vẻ lãnh đạm, mang theo phần nào đó chút khoảng cách cao cao tại thượng.
Nhưng trong mắt Giang Trì lại vĩnh viễn là bộ dáng đáng yêu, hắn cười cười: "Còn nữa, loại tình yêu plastic kia có thể so với chúng ta sao?"
"Hôm nay một cái, mai một cái, ngày kia một cái." Giang Trì khinh thường xuy một tiếng, đôi mắt thoáng nhìn xuống, khóe môi cong lên, cực kỳ kiêu ngạo ôm chặt Thịnh Gia Nam, "Chỉ mỗi chúng ta lâu dài nhất, vĩnh viễn ở bên nhau, không ai có thể tách ra, tất cả bọn họ đều kém hơn quan hệ của chúng ta."
Đây là bảo bối hắn đích thân nuôi từ bé đến lớn, chỉ là bảo bối của một mình hắn.
Giang Trì cúi đầu chôn mặt vào cổ Thịnh Gia Nam, cố ý ngửi một hơi thật dài.
Hương vị dễ ngửi trên người cậu mười năm như một, trước kia hắn đã rất thích, chỉ là hồi ấy không biết đến cách này, có thể cảm nhận thân mật hơi thở chỉ thuộc về một mình Thịnh Gia Nam.
Tại sao Thịnh Gia Nam lại vừa thơm vừa dễ chịu đến thế, dễ ngửi hơn tất cả mọi thứ trên thế giới này, khiến người khác phải say mê, phải nghiện, là thuốc kích thích hữu hiệu nhất của hắn.
Cả người Giang Trì vùi xuống, hai tay đan lấy mười ngón của Thịnh Gia Nam, vây chặt cậu trong lòng.
Sức Thịnh Gia Nam không địch nổi, đẩy cũng bất động, chỉ có thể nằm ra đấy yếu ớt như thỏ bất lực như mèo con.
Thịnh Gia Nam nhìn trần nhà tản ra ánh sáng, không khỏi nhớ về lúc nhỏ.
Từ khi nào Giang Trì đã coi mình thành vật sở hữu của hắn rồi?
Hồi bé cơ thể cậu không tốt, sức đề kháng rất kém, hơn nữa bản thân còn là thể chất pháo hôi.
Nhiều lần cảm cúm sốt cao cả người run rẩy, hô hấp khó khăn, cho dù luôn ý thức bảo vệ mình nhưng vẫn khó mà phòng bị được.
Cũng may những lúc ấy luôn có một Giang Trì đi theo, cứ đến tối là ăn vạ ở phòng cậu, mấy đêm hoặc vào tình huống nguy cấp không có người lớn, trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Thịnh Gia Nam.
Mẹ Thịnh nói, mạng của cậu được Giang Trì nhặt về.
Mà đối với một Giang Trì còn nhỏ, chữ chết thật xa lạ, càng không hiểu nó nghĩa là gì.
Dì Thịnh giải thích cho hắn, chết nghĩa là người kia vĩnh viễn rời khỏi chúng ta, rời khỏi thế giới này, về sau không thể gặp lại.
Giang Trì nghe xong ngơ ngác nhìn Thịnh Gia Nam, hốc mắt ướt nhẹp.
Dì Thịnh an ủi hắn, nhờ hắn mà em trai vẫn còn sống, em trai sẽ không biến mất, sẽ vĩnh viễn ở đây.
Sau đó Giang Trì càng đem việc bảo vệ Thịnh Gia Nam thành nhiệm vụ của mình, thay đổi một cách vô tri vô giác, sự tồn tại của Thịnh Gia Nam đã là trách nhiệm, theo quá trình trưởng thành lý giải một cách vặn vẹo, cuối cùng trở thành cố chấp.
Cậu thuộc sở hữu của hắn.
Mà thằng nhóc Giang Trì kia cũng chỉ mang hết năng lực của mình che chở cho bảo bối duy nhất lớn lên.
Sau khi bọn họ dần lớn hơn, Giang Trì rất tự giác tiếp nhận công việc của dì Thịnh.
Nó đạt đến trình độ Giang Trì sẽ nói cảm ơn nếu bà lo lắng hay mệt nhọc vì Thịnh Gia Nam.
Lúc ấy ông Giang còn lén mắng Giang Trì là tên biến thái nhỏ.
Đôi khi trong lòng Thịnh Gia Nam cũng rất bất bình, Giang Trì biến thái, cậu chịu đựng, cậu thích, nhưng dựa vào cái gì một câu định mệnh kia có thể lấy đi tất cả?
Do mình là pháo hôi, chỉ có thể trở thành đá kê chân cho tình cảm của vai công thụ chính?
Lúc đọc tiểu thuyết Thịnh Gia Nam không hiểu tại sao pháo hôi lại bệnh chết, nhưng bây giờ thì cậu rõ rồi.
Nếu như bản thân không xuyên sách, không biết trước kết cục tương lai, liệu "Thịnh Gia Nam" kia có thể chịu nổi tất cả chuyện này không?
Vào mỗi thời khắc nguy nan nhất để Giang Trì đến cứu cậu, bảo vệ cậu, khiến cậu trưởng thành ỷ lại vào Giang Trì, để bọn họ thân mật khăng khít, ngày càng hãm sâu.
Cuối cùng không chút lưu luyến xoay người rời đi, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu nhìn một cái.
Những thứ khắc cốt ghi tâm ở quá khứ chỉ để chứng minh mười mấy năm của bọn họ còn không bằng khoảnh khắc vai thụ chính xuất hiện, đây chính là thứ tác giả gọi là định mệnh, gọi là tình yêu chân chính bất bại.
"Mau, để tôi cắn một cái."
Đúng lúc Thịnh Gia Nam như rơi vào cõi thần tiên, giọng nói Giang Trì kéo cậu về hiện thực.
Thịnh Gia Nam vẫn còn đắm chìm trong cốt truyện tương lai, vừa tủi thân vừa hơi tức giận, không thèm quay đầu đáp: "Không."
Giang Trì nhìn cậu, trầm mặc hai giây, kéo cổ áo ra nói: "Được, vậy cắn tôi đi."
"Ở chỗ này." Hắn chỉ xuống cổ.
"Không biết." Thịnh Gia Nam nhìn chỗ khác.
"Thế để tôi dạy." Giang Trì nói, "Đầu lưỡi chống xuống da rồi dùng sức hút là được, giống hút trà sữa chân trâu ấy."
Thịnh Gia Nam: "...!Không cần."
Giang Trì rất nhạy với cảm xúc của Thịnh Gia Nam, tuy rằng mỏng manh, nhưng hắn vẫn nhận ra được trong biểu cảm và giọng nói kia có sự lúng túng, hơi buồn cười nhéo cằm cậu: "Sao vậy? Sao đột nhiên lại không vui thế? Thật sự không muốn à?"
Thịnh Gia Nam liếc hắn, chỉ thấy Giang Trì cong môi cười, mang theo sự chiều chuộng và yêu thích rõ ràng.
Trong lòng đột nhiên bủn rủn, quả nhiên mình vẫn không thể nổi giận với Giang Trì.
Môi Thịnh Gia Nam khẽ nhúc nhích, qua giây lát mới thấp giọng: "Tớ thật sự không biết."
Giang Trì cười, nắm chặt tay cậu, dịu dàng đề nghị: "Cứ cắn tôi một miếng đi?"
"...!cắn thế nào?" Thịnh Gia Nam hỏi.
Giang Trì nghiêng đầu, lộ ra một bên cổ, chỉ chỉ: "Cắn ở đây, mạnh một chút, lưu lại vết và ít dấu răng."
Thịnh Gia Nam nhìn cái cổ xinh đẹp chưa bao giờ lưu lại dấu vết gì, hơi do dự.
Giang Trì chống tay quỳ đứng dậy, hai tay ôm lấy eo Thịnh Gia Nam.
Hai người ngồi đối mặt, Giang Trì thò lại gần: "Cắn đi."
Thịnh Gia Nam nhìn cổ trắng nõn mịn màng kia, nháy mắt cảm thấy đầu răng ngưa ngứa, muốn để lại dấu vết lên đó.
Cậu dừng hai giây, khóe mắt liếc Giang Trì, người kia đang cong môi cười, lộ ra chút vị xấu xa điểm ngày thường hiếm thấy, có vẻ hơi đẹp trai.
Thịnh Gia Nam thu ánh mắt về, ngồi dậy quỳ gối trước Giang Trì, hai tay đè lên vai hắn.
Nhìn cái cổ thon dài kia, Thịnh Gia Nam do dự khoảng một cái chớp mắt, cúi đầu cắn xuống.
Áo ngủ kiểu sơ mi che trước mặt có hơi lóa mắt, Giang Trì giơ tay bóp lấy eo cậu.
Lúc này một xúc cảm mềm mại ướt nóng nhẹ nhàng đảo qua cổ hắn.
Giống như mèo con liếm láp.
Hơi ngứa..