Tịch Nhiên nhất thời không biết trả lời thế nào, hay là thôi đi, không cần phải quan tâm hắn nữa.
“A, các người muốn nói gì vậy?”
Nhưng vẫn có người không hiểu ý, cố ý nhắc lại lời Ngân Thương Duệ:
“Chu Nhiên, cậu mau nói đi, cậu tên Chu Nhiên mà phải không?”
“Haha! Chúng ta hình như không quen nhau.”
“Ơ, cậu đồng ý làm bạn tôi rồi mà!”
Hoắc Thuần Du chợt thấy hơi bất mãn, nhưng bị Tịch Nhiên lườm nguýt một cái thì cũng im lặng.
Mặc dù anh chẳng biết mình làm gì sai mà lại bị lườm như thế.
“Đừng trốn tránh, mau nói đi.”
“Này, các người truy lùng tôi mấy ngày nay chỉ vì lý do này thôi sao?”
Bọn họ không thừa nhận, nhưng thật sự là thế.
“Cậu nói mình tên Chu Thiên mà nhỉ?”
“Cậu ta là Chu Nhiên mà!”
“Đủ rồi!” Tịch Nhiên mắng, hai người này cứ kì kèo mãi.
“Chỉ là tên gọi, các người muốn gọi sao thì tùy.
Nếu các người tìm tôi chỉ vì chuyện này thì tôi đi đây.”
Tịch Nhiên không muốn tiếp chuyện, đặc biệt là Ngân Thương Duệ.
Nhưng người mà cô ghét nhất ấy lại chặn đường không cho cô đi.
“Lại chuyện gì?”
“Hoắc Thuần Du.”
Hoắc Thuần Du lắc đầu, anh ta đành phải dịch lời nói cho tên đầu đất này.
“À, chuyện là thế này.
Còn một tuần nữa là tới sinh nhật hắn.” Anh chỉ tay về phía Ngân Thương Duệ.
“Cậu ta muốn mời cậu tới tham dự thôi.”
“Sinh nhật? Tịch Nhiên suy nghĩ, “Còn một tuần nữa là ngày mùng tháng nhỉ?”
Đúng là trong sách có ghi sẽ có một bữa tiệc sinh nhật của Ngân Thương Duệ, nhưng cụ thể là ngày nào lại không được nhắc rõ.
Nhưng có phải lạ quá không nếu ngày sinh của một nhân vật giả tưởng lại trùng với ngày sinh của một người đã mất? Mùng tháng này là ngày giỗ của Diệp Thanh Duệ…
“Đúng đúng, chính là hôm ấy.”
Tịch Nhiên dẹp chuyện ngày sinh của anh, lại nhìn anh khó tin:
“Anh? Mời tôi?”
“Ừ.”
“Với một người mới gặp được ba lần?”
“Đúng vậy.”
Ngân Thương Duệ sao hôm nay lại khép nép thế nhỉ? Anh ta bệnh nữa à? Hay anh ta có âm mưu gì?
Tịch Nhiên nghĩ chứ không nói, để tránh rắc rối, cô lắc đầu không nhận:
“Chúng ta không thân quen, không nhất thiết phải tới.
Chúc anh sinh nhật vui vẻ, già đi một tuổi chín chắn hơn nhé!”
Hơn nữa hôm ấy cô cũng không rảnh, cô còn bận phải tìm một nơi đủ cảnh đủ nước, rộng rãi khoáng đạt để thả thuyền.
Mục đích hôm nay cô tới đây cũng chính là để mua gỗ mà…
Hoắc Thuần Du thấy anh bị từ chối thì cười ngoác miệng, khi thấy Ngân Thương Duệ đang nhìn ta cũng tém tém lại, sợ tên đứng như bức tượng bên cạnh sẽ đạp anh mấy cái.
“Khoan đi đã.”
Cô vốn đã đi rồi, lại bị Ngân Thương Duệ kéo lại.
Anh ta đặt vào trong tay cô một món đồ.
“Sao anh vẫn còn món đồ này?”
Đây chẳng phải là cái bình gỗ đựng đom đóm gì đó hay sao? Bảo vật không tên ấy?
“?”
Thấy anh ta khó hiểu, Tịch Nhiên cũng rất nhanh sửa lại:
“Không, ý tôi là sao anh lại có nó và đưa cho tôi vậy?”
Hôm qua cô không để ý mấy món đồ trong phòng, tưởng Ngân Thương Duệ đã cống nạp đầy đủ, không ngờ vẫn lại sót món đồ này.
Vấn đề là, sao anh ta lại đưa thứ quý giá này cho một người lạ?
Tịch Nhiên mặt mày u ám.
Không phải anh ta nhìn trúng cô trong bộ dạng nam nhân này chứ?
“Vậy đủ quen rồi chứ? Tôi chỉ muốn kết anh em với cậu thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Riêng bản thân Ngân Thương Duệ cũng không nghĩ có ngày bản thân sẽ làm ra chuyện lấy lòng người này.
Chỉ là khi biết có một người tên Chu Nhiên, anh liền muốn lại gần một chút.
Giống như anh đối với Tịch Nhiên vậy, nhưng người này anh chỉ muốn đối xử nhẹ nhàng một chút, có lẽ là lòng trắc ẩn nổi dậy?
Diệp Thanh Duệ còn nợ Chu Nhiên rất nhiều thứ, cũng làm rất nhiều điều không phải.
Anh ta biết, bản thân chưa bao giờ đối xử tốt với Chu Nhiên cả…
Tịch Nhiên kia tính cách giống Chu Nhiên, anh lại chỉ thích trêu đùa, còn Chu Nhiên giống tên này, anh lại muốn đối xử với cậu ta thật tốt.
Anh thầm nhạo báng, nếu để Chu Nhiên thật sự biết, chắc chắn sẽ nói anh là tên thần kinh…
“Anh em?”
Tịch Nhiên nói khiến anh thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Anh mỉm cười gật đầu.
Cô tin cũng chẳng dám tin, chỉ sợ không đơn thuần chỉ là anh em.
“Thôi Chu Nhiên, cậu vẫn nên nhận lời đi.
Nếu không hắn cũng bắt tôi điều tra cậu rồi tới tận nhà cậu đưa tới tiệc cho xem.”
Hoắc Thuần Du đưa ra lời khuyên, ấy vậy lại bị cả hai người lườm, không ai muốn để đối phương biết được bí mật của mình cả.
“Thôi bỏ đi, đừng điều tra tôi, tôi sẽ tới.” Sau một tiếng thở dài, cô lại nói: “Tôi nên đến đâu đây? Biệt thự đằng kia à?”
Vừa nói, cô vừa chỉ tay về phía biệt thự hôm trước cô đi vào.
Cô hướng mắt ngắm, nhưng hôm nay hình như nó không đẹp như hôm trước nữa, bỗng thấy cảm giác như cái biệt thự trắng tinh ấy bị ám một màu đen khói vậy.
“Không.”
“Chúng ta gặp nhau ở nhà họ Ngân nhé.”
Tịch Nhiên không nghĩ anh sẽ dễ dàng tiết lộ thân phận thật của mình nhanh như thế.
Bỗng cô có cảm giác như mình bị lừa vậy.
Nhắc tới việc sẽ tổ chức tiệc ở nhà họ Ngân, Tịch Nhiên mới nhận ra một vấn đề.
Nếu cô là Chu Nhiên thì ai sẽ là Tịch Nhiên? Sinh nhật chồng sắp cưới, cô xin vắng mặt có được không?
“Anh…”
Tịch Nhiên định nói gì đó, lại bị Ngân Thương Duệ tự ý chen ngang:
“Tôi tên Ngân Thương Duệ, hôm ấy tới, cậu nhắc tên tôi rồi tự vào thẳng nhé.”
“Không, ý tôi…”
“Cậu muốn từ chối sao?”
Chợt thấy ánh mắt mong chờ của Ngân Thương Duệ, cô lại không dám từ chối.
“Tôi biết anh rồi, nhưng còn người vợ sắp cưới của anh thì sao? Cô ấy có tới không?”
Anh ta thấy cô nhắc tới Tưởng Tịch Nhiên lại có hơi bất ngờ.
“Cậu quen cô ấy?”
Chuyện quan hệ lằng nhằng giữa Tưởng Tịch Nhiên và Chu Nhiên, dĩ nhiên không thể nào để người khác biết.
“Không, tôi chỉ nghe nói Ngân Thương Duệ có cô vợ nhỏ rất đáng yêu thôi.”
Cô tự khen mình, đúng là không biết ngượng ngùng.
Tưởng Ngân Thương Duệ sẽ phản đối, không ngờ anh ta còn nở một nụ cười dịu dàng.
“Tôi thay cô ấy cảm ơn nhé.”
Những sắc thái trên khuôn mặt cùng lời nói kỳ quặc của anh hôm nay khiến cho Tịch Nhiên không khỏi lo sợ.
Tên này hôm nay uống nhầm thuốc rồi hay đầu bị đụng hư mà ăn nói hòa hảo như thế.
Còn nữa, lại công nhận cô đáng yêu???
“Lời thật lòng của anh hay anh đang giữ mặt mũi cho cô ấy vậy?”
“Cậu cứ tưởng tượng cô ấy như con mèo đi.
Một con mèo rất thích xù lông.”
Vừa nói anh ta vừa nhớ đến dáng vẻ của cô, sau đó lại cười ngu ngốc.
Bọn người Hoắc Thuần Du tròn mắt nhìn, đây là tên ác bá mà hành hạ họ mỗi ngày không? Hôm sau diện kiến, bọn họ có nên gọi một tiếng chị dâu không?
Trong khi bọn người nhìn anh kì quái, Tịch Nhiên lại né tránh không nhìn, cô kéo mũ cao che mặt, nếu không cái vẻ mặt ngại ngùng đỏ ửng của cô bây giờ sẽ làm anh nghi ngờ mất.
“Anh đi đi.” Tịch Nhiên quay lưng, “Tôi nhận lời rồi, anh vẫn nên rời đi thôi.”.