Tịch Nhiên gõ nhịp vang trên bàn, không khí giữa cô và người kia hết sức gượng gạo, anh nửa lời cũng không nói.
“Diệp Thanh Duệ.”
“Ừ.”
Cô không ngăn khỏi tò mò, đối mặt trực diện với anh hỏi:
“Cuốn sách của anh… nó muốn anh làm gì?”
Nhân thấy có cơ hội giải thích, Ngân Thương Duệ khẩn trương trả lời:
“Từ trước đến giờ tôi thật sự không yêu Lục Cẩm Du kia đâu.
Chỉ là diễn cho tròn vai thôi.”
Tịch Nhiên không nói nhìn anh, lại càng khiến anh lo sợ căng thẳng.
“Vì thế em cũng không cần vì cô ta mà buồn.”
Nhận thấy Ngân Thương Duệ đã nghĩ quá nhiều, cô trực tiếp phủ nhận:
“Buồn thật, rất buồn cười đấy Diệp Thanh Duệ.
Anh trả lời câu hỏi của tôi sao lại lạc đề vậy? Tôi hỏi cuốn sách của anh yêu cầu làm gì mà?”
So với mấy lời vô nghĩa muốn khẳng định bản thân đó của Ngân Thương Duệ, Tịch Nhiên lại càng quan tâm tới cuốn sách của anh hơn cả.
“Nó chỉ muốn tôi làm tròn vai nam chính thôi.”
Tịch Nhiên không thể thấy được cuốn sách đã thay đổi thế nào, đầu chợt nảy ý, bèn nói:
“Anh thử mở xem cuốn sách của anh xem.”
Cô muốn xem biểu cảm của anh về sự thay đổi của cuốn sách.
Nếu như có vấn đề gì xảy ra với cuốn sách, cô có thể nhìn mặt anh đoán chuyện.
“Đừng mong chờ gì nhiều, sách này thật sự sắp bị tôi bỏ đi rồi.”
Ngân Thương Duệ mở ra, Tịch Nhiên cũng chăm chú nhìn anh.
Nhưng sau một khoảng thời gian có quá nhiều chuyện thay đổi như thế, Ngân Thương Duệ lại chẳng mảy may có chút biểu cảm gì.
“Em có thấy chữ không?”
“Sách của anh, tôi có thể thấy sao?”
“Ngay cả tôi còn chẳng thấy, huống chi là em.” Anh nói, một chút giả dối cũng không có.
Tịch Nhiên nhìn anh, biết anh không nói dối, mới tiếp tục hỏi:
“Sách của anh có vấn đề rồi?”
“Ừ, từ khi đụng phải em ở biệt thự kia, cuốn sách không còn gì để thấy nữa.”
“Trước đó không tính, khi ấy anh cầm nhầm sách của tôi.
Cuốn sách trong tay anh mới chính thuộc sở hữu của anh.
Anh thử xem kĩ, nó không thể không hiện chữ với chủ nhân của nó chứ?”
Khi đó Ngân Thương Duệ được Hoắc Kình Vũ đưa cho cuốn sách có bề ngoài tương tự, anh từng nghi ngờ cuốn sách này là giả, nhưng nó không phải giả.
Bây giờ biết được cuốn sách anh luôn cầm là của Tịch Nhiên, cũng gấp rút lật cuốn sách của mình mấy lần.
“Thật sự không thấy.”
“Kì quái.”
“Có người…” Ngân Thương Duệ hơi chần chừ, nhưng anh vẫn quyết định nói, “Có người từng nói với tôi, cuốn sách không nhận chủ sẽ không hiện chữ…”
“Người anh nói có phải Phương Thiết không?”
“Em biết hắn?” Anh hơi ngạc nhiên.
“Hắn từng kiếm đến tôi.”
Cả hai người bọn họ nhìn nhau, dường như có trùng ý nghĩ.
Bọn họ đều nhớ chính miệng Phương Thiết nói sẽ không có người thứ hai khác ngoài bọn họ.
Cả cô lẫn Ngân Thương Duệ đều bị hắn ta lừa một vố về sự tồn tại của đối phương.
“Anh biết hắn ta ở đâu không?”
Ngân Thương Duệ nhìn cô như thấu ý: “Biết.”
“Chúng ta đi tìm hắn nói chuyện.”
“Được.”
Bọn họ tức tốc rời khỏi nhà, đi tới chợ đen kia, gặp Hoắc Thuần Du trước.
“Huhu, ta không chấp nhận đâu! Dẫu đã biết hắn là con gái, nhưng sao ta chấp nhận được chứ.
Mãi ta mới thích người khác mà!”
Hoắc Thuần Du trốn trong phòng, chui vào trong lòng ông Trương khóc lớn.
“Ta nói ngươi rồi ngươi không nghe, đã nói đừng yêu hắn, ngươi lại còn đánh cả ta để làm phản.” Ông Trương không ghét bỏ, còn vuốt ve hắn giúp hắn bình tĩnh.
“Ông già, tôi thật thảm quá!”
Tịch Nhiên và Ngân Thương Duệ đứng ngoài trông thấy dáng vẻ hiếm có của Hoắc Thuần Du, người thì sớm biết chuyện không nói, còn người không biết lại há miệng trợn mắt, vô cùng bất ngờ.
Tịch Nhiên nhìn hắn ta đang ôm ông trương, còn tưởng hắn muốn tiếp tục bắt nạt người của mình.
Vì thế vừa tới đã hét lớn:
“Anh đang làm gì với ông Trương ở đây vậy?”
Hai người bọn họ phát hiện sự có mặt của cô, mới thu lại hành động thân mật, ho gượng.
“Cô… sao cô lại ở đây?”
“Sao cô ấy không thể ở đây?” Ngân Thương Duệ nói, giọng điệu còn có hàm ý chê cười.
Hoắc Thuần Du vốn như kẻ thất tình, lại vì vậy mà càng không cam tâm.
“Đừng nói là cậu nói hết rồi đưa cô ta tới tìm tôi tính sổ nhé?”
Tịch Nhiên đi tới cạnh ông Trương, ánh mắt nhìn trên dưới một lượt.
“Không có dấu hiệu ẩu đả, vậy các người cùng nhau ở trong phòng này làm gì?”
Ông Trương nhất thời không nói lên lời, Hoắc Thuần Du vì vậy mà thay ông nói:
“Tôi ở cùng với ông già nhà tôi có gì khiến cô bất ngờ sao?”
“Ông già?”
Cô nhìn ông Trương, khi này ông ta mới bất đắc dĩ nói ra:
“Thì… hắn là cháu của tôi.”
Tịch Nhiên có ngờ cũng không ngờ, hai người này lại có mối quan hệ như vậy.
“Các người…”
Bọn họ trước đó còn muốn đánh nhau, sao bây giờ lại trở thành người nhà? Cô nói không sốc mới kỳ quái.
“Cô không phải có gia đình sao? Bọn tôi chỉ là xích mích mới đánh nhau.
Cô còn không hiểu đạo lý yêu nhau lắm cắn nhau đau à?”
Tịch Nhiên im đi, chuyện gia đình xích mích, cô cũng làlần đầu cảm nhận được ở nhà họ Tưởng, nhưng không khí giữa các thành viên trong gia đình là muốn đì nhau chết chứ không phải yêu nhau lắm cắn nhau đau mà hắn đã nói.
Ngân Thương Duệ thấy vậy liền bước tới dưới bóng của Hoắc Thuần Du, đạp anh ta một cái trượt ra khỏi cửa.
Hắn bị đạp không cam tâm, bám víu lấy cánh cửa rồi buông lời sầu não.
“Haiz, bạn bè bao năm cũng không bằng nữ nhân trong lòng.”
Anh còn muốn thay Tịch Nhiên trút giận, nhưng vì thời thế cấp bách, cho nên thẳng thắn đi vào vấn đề:
“Đừng nhiều lời, ngay lập tức đi kiếm Phương Thiết về đây cho tôi.”
Hoắc Thuần Du chợt ôm bụng cười lớn, trái lại với vẻ khẩn trương của anh.
“Kiếm làm gì, hắn đang ở sân sau nhà anh, nướng khoai đấy!”.