Tịch Nhiên ngồi ăn xoài ngon lành, sáng giờ cô chỉ ngồi ăn hoa quả, một miếng cơm cũng không bỏ vào bụng.
“Tịch Nhiên, con đừng ăn hoa quả thay cơm như thế, không tốt đâu.”
Cô gật gật nghe lời, tay lại cầm quả táo cắn một miếng lớn.
“Mẹ muốn đem đồ ăn đến chỗ ông ta thì cứ tự nhiên, không cần lo con sẽ càm ràm.
Khuyên mẹ lâu vậy rồi cũng không có tiến triển, con cũng hết cách.”
“Tịch Nhiên…”
“Đi đi.” Tịch Nhiên cản không được, lâu dần bất tri bất giác lại để mặc bà buông thả muốn làm gì thì làm.
Thẩm Dạ Nhu ấy vậy cũng chẳng màng lo nghĩ cô sẽ khó chịu, thấy đồng hồ thời gian đã muộn thì ngay lập tức đem đồ đi.
“Thiệt tình, có một người mẹ ngốc mình lại có cảm giác như mình mới là mẹ…”
Tịch Nhiên thoáng chống im lặng, sau đó lại tiếp tục ăn nhưng món bản thân thấy ngon.
“Ăn uống độc hại vậy chủ tịch?” Phương Thiết không biết chui từ đâu ra xuất hiện lượn lờ trước mặt cô.
“Chủ tịch gì chứ… nhưng sao anh lại ở đây?”
“Tôi thích đi đâu thì đi thôi.
Lỡ mà đi cửa chính bị Lục Cẩm Du nhìn thấy thì lộ hết kế hoạch cao siêu của cô rồi còn gì.”
Phương Thiết trèo tường, vào nhà cô bằng đường cửa sổ, từ trong bếp đi ra.
Hắn nhặt một quả táo lành trong đ ĩa, không ăn lại cầm làm đồ chơi, tung hứng như quả bóng.
“Hờ, cô ta còn bận ngủ trong chiến thắng nữa kìa.
Với bộ não siêu phàm của cô ta thì đến chết mới biết được bản thân bị lừa.”
“Đừng có coi thường kẻ ngốc.
Không cẩn thận sau này sẽ bị kẻ ngốc dạy dỗ một trận đấy.”
“À, lão đang nói đỡ cho cô em họ đấy à?”
Nghe mấy chữ em họ, Phương Thiết bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Da gà da vịt của hắn đều dựng hết lên rồi.
“Thôi Tịch Nhiên cô đừng nói nữa, em họ cái khỉ gió ấy! Cô không biết đâu, đến tôi mang danh anh họ cô ta mà cô ta còn dám v vãn.
May tôi là con người tỉnh táo, nếu là Phương Thiết theo nguyên tác thì chắc hắn đã đổ đứ đừ ả điên ấy rồi.”
Tịch Nhiên cố nín cười, khóe mắt lại không an phận tuôn ra giọt lệ.
“Không đến mức đó chứ haha.”
Hắn thấy cô không tin, liền vội vã nói:
“Cô không tin sao? Nửa đoạn cuối cuốn sách đều là quá trình Phương Thiết này theo đuổi cô em họ đấy.
Lúc tôi trùng sinh thành Phương Thiết cảm thấy rất phiền, đến bây giờ mới biết thật sự thế nào là phiền.
Mà nha, ả ta có điểm gì mà làm Phương Thiết yêu thích vậy, tôi đặc biệt cảm thấy hành động của cô ta rất lố bịch.”
Trông thấy Phương Thiết than vãn, cô cũng cảm thông.
Bởi cô là người đầu tiên phát hiện ra chuyện đó, Lục Cẩm Du này đúng là rất dễ khiến người ta ghét bỏ.
“Người ta con nhà họ Tưởng, cháu nhà họ Phương, con dâu nhà họ Ngân, vợ yêu của nam chính, được yêu thích như vậy không phải chuyện quá ư bình thường sao?”
“Nói gì thì nói, Lục Sương kia cũng chỉ là con rơi của lão già họ Phương sắp ngỏm kia thôi, nhận lại bọn họ lần này chẳng qua là cho đúng cốt truyện, chứ bọn họ nào có được hưởng quyền lợi từ nhà họ Phương.”
Lục Sương là con ngoài giá thú của Phương Khánh, cũng là ông nội của Phương Thiết.
Lần này nhận bọn họ, chẳng qua cũng chỉ tính là hình thức, gọi là con cháu nghe ra cũng có phần không thỏa đáng.
“Không phải tôi nghe cô, đưa ra yêu cầu với lão già đang chờ thời cơ để ngoi lên đó, lão ta có thể đem lợi ích đến công ty đó chỉ vì cô cháu gái lạ hoắc đó sao?”
“Kỳ thực không thể đoán trước được điều gì, cô ta được nhiều người yêu thích như thế, cũng có khả năng lão gia họ Phương kia cũng giống bọn họ thôi” Tịch Nhiên đưa ra lời phỏng đoán.
“Không cần lo, mọi chuyện vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
Cô ta không thoát được đâu.”
“Ừ, mong rằng mọi chuyện êm xuôi cho tới khi bữa tiệc đính hôn nửa tháng sau.
Nếu không mọi công sức tính toán của tôi sẽ đổ sông đổ bể hết.”
Tịch Nhiên cướp lại quả táo được tung hứng trên không, cắn một miếng lại dốc lòng suy tư.
Phương Thiết lại bị dáng vẻ của cô làm cho suy nghĩ nhiều, không chờ được mà hỏi:
“Tịch Nhiên cô cảm thấy bản thân sau này sẽ thế nào chưa? Sống một cuộc sống tuần hoàn hay thậm chí sẽ thấy kẻ đến người đi giống tôi, rất nhàm chán đó.”
“Có gì nhàm chán chứ.”
“Tôi khuyên thật lòng, bây giờ cô muốn rời đi vẫn còn kịp.”
“Không kịp nữa rồi.” Cô gằng giọng.
Tịch Nhiên thật sự không còn kịp nữa, nếu từ đầu không động lòng có lẽ đã lựa chọn dứt khoát rời đi.
Những con côn trùng nào biết bản thân rơi vào trong mạng nhện, đến khi dính vào rồi, muốn thoát ra cũng không được, chìm vào trong ái tình là điều cấm kị nhất, nhưng một khi đã nghiệm ra mình đã yêu, thật sự không có cách quay đầu.
“Con người sống được tám mươi năm vẫn còn quá nhiều điều đáng tiếc không thể làm, bây giờ tôi có thể có mười lần tám mươi năm, thậm chí là một trăm lần tám mươi năm, vui vẻ còn không kịp lấy đâu ra tâm trạng nghĩ nhiều như ông.
Cùng lắm tôi giống như ông đi phá đám người xuyên tới đây làm thú vui, nghĩ thôi cũng thấy tuyệt rồi.”
“Vậy mong cô sẽ không hối hận, tôi đã hết lời khuyên, hậu quả cô đã biết, về sau tự gánh chịu.”
“Lão nghiêm túc quá đấy.”
“Ta chỉ nói đúng sự thật, yêu rồi hy sinh tất cả cho người kia là chuyện ngu ngốc nhất.
Không phải Thẩm Dạ Nhu cũng như vậy sao? Cô bây giờ có khác gì bà ấy đâu?”
Tịch Nhiên cầm quả táo cắn dở vuông lòng cánh tay, ánh mắt cũng hạ xuống nhìn Phương Thiết, hắn có cảm giác bị nhìn thấu.
“Đừng nói tôi.
Có lẽ ngay cả ông cũng là kẻ ngốc, tôi có thể nhìn ra ông ở một thời điểm nào đó cũng giống tôi, hy sinh tất cả rồi nhận lại kết cục cô đơn như bây giờ.
Đúng chứ?”
“…”
Tịch Nhiên chỉ tùy tiện đoán bừa, nhưng Phương Thiết hoàn toàn không phản bác lại câu nào.
Xem ra lời cô nói cũng đúng rồi….