“Chủ nhân của cuốn sách bây giờ chính là tôi.”
Lời như thế phát ra từ miệng của Lục Cẩm Du, quả thật khiến Tịch Nhiên không thể ngờ tới.
Bộ dạng hống hách của Lục Cẩm Du thật sự khiến người ta chán ghét.
Cô ta càng tỏ ra như kẻ thắng cuộc, lời của cô ta càng khó nghe.
Tịch Nhiên cảm thấy khó chịu nên nói:
“Vậy là cô cho rằng bản thân mình có cuốn sách cũng sẽ trở nên toàn năng sao? Nên nhớ tôi cũng có cuốn sách đó.”
“Tôi không toàn năng, nhưng người cần giết đã giết được rồi.
Cô biết không, người tôi giết đầu tiên là Lục Sương đấy!”
Ỷ trong tay mình có súng, Lục Cẩm Du lại càng không biết sợ trời đất.
Ăn nói cũng không có chừng mực chút nào
Tịch Nhiên không biết Lục Cẩm Du sau khi chịu kch thích lại trở nên điên cuồng như thế.
Biết bản thân đã nói, nhưng Tịch Nhiên lại không kìm được mà nhắc lại:
“Cô điên rồi!”
“Tôi còn có thể làm điều còn tồi tệ hơn đấy.”
Lục Cẩm Du đưa ra đề xuất đối với Tịch Nhiên:
“Cô đưa cuốn sách của cô cho tôi.” Lục Cẩm Du dùng súng đe dọa cô.
Nhưng cô ta muốn lấy cuốn sách của cô làm gì chứ? Tịch Nhiên ngờ vực không động đậy.
Dứt lời Lục Cẩm Du cầm súng khều khều cô.
Tịch Nhiên chơi cứng quyết không đưa, cô cố bò về phía Phương Thiết, nhưng ánh mắt của hắn lại giống như muốn nói tin tưởng hắn.
Đối với Tịch Nhiên vất vả chống cự, cô ta chỉ cần tùy tiện dùng chân đá, đã có thể cuốn sách trong tay cô rơi ra đất lăn mấy vòng.
“Lục Cẩm Du đừng hòng động vào cuốn sách đó! Nếu cô động vào, chắc chắn kết cục của cô sẽ rất tệ đấy!” Phương Thiết khi này không biết từ đâu chạy tới, ngữ khí cũng rất nghiêm trọng.
Lục Cẩm Du hành động tự phát, nhặt cuốn sách dưới đất lên.
Cô ta vốn chỉ định xem cuốn sách này như thế nào, muốn biết thêm một chút thông tin về cuốn sách.
Lại không ngờ bên trong không có lấy một chữ nào.
Cô ta mới chỉ biết cuốn sách này một hai ngày, thật sự không có hiểu biết.
Cũng chẳng biết Phương Thiết kia nói là có ý gì.
Vừa hay đặt vào trong tình cảnh này lại khiến ngờ vực của cô ta hoàn toàn được loại bỏ.
“Ra là vậy.
Ngân Thương Duệ vì cuốn sách mà biến mất.
Không phải nếu tôi cũng phá hoại cuốn sách này thì cô cũng sẽ hoàn toàn biến mất như anh ta sao?”
“Phải, nên cô đừng có làm bừa!” Phương Thiết đi từng bước lại gần, “Đưa cho tôi, tất cả những gì tôi biết có thể nói cho cô.”
Lục Cẩm Du không tin ai, cô ta cầm cuốn sách không hề bị lay động bởi yêu cầu của anh ta, trái lại thấy Phương Thiết có vẻ gấp gáp, cô ta khôn ngoan lợi dụng tình thế:
“Sách trong tay tôi, anh nghĩ tôi không thể ép anh nói ra hửm?”
Phương Thiết lại giả vờ như vạ miệng:
“Không được, cô mà xé Tịch Nhiên sẽ thật sự sẽ chết!”
Sau đó lại lo sợ che miệng.
“Không không, tốt nhất là đừng động vào cuốn sách.”
Tịch Nhiên khó hiểu nhìn Phương Thiết bày trò, sau một lúc mới hiểu ra.
Anh ta muốn dụ Lục Cẩm Du xé nó.
Nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng sách bị xé, chuyện gì sẽ xảy ra?
Phương Thiết đang chơi một ván cược liều, cũng là để Tịch Nhiên có một cơ hội để có thể trở lại thời điềm lúc bắt đầu.
“Anh cảm thấy tôi rất dễ lừa đúng không? Nếu đã là vậy, tôi lại càng phải xé tan nó ra.”
Lục Cẩm Du cầm cuốn sách, không chờ nổi đã xé cuốn sách.
Tưởng chừng Phương Thiết sẽ chạy đến can ngăn, anh ta lại chạy tới chỗ Tịch Nhiên.
“Tịch Nhiên cô nghe đây, cuốn sách bị phá hủy sẽ có hai khả năng xảy ra, một là cô có thể trở về thế giới vì nhiệm vụ đã hoàn thành, hoặc tệ hơn thì cô sẽ được trở lại thời điểm đầu cô tới, lúc đó cô sẽ gặp lại Ngân Thương Duệ.
Ở đó sẽ không có tôi, không ai giúp được cô, cũng sẽ không có ai nhớ đến những chuyện đã xảy ra bây giờ.
Lúc này tôi không thể giải thích rõ ràng, vì thế nếu bất kỳ chuyện gì xảy ra cô cũng phải thật bình tĩnh.
Bởi bây giờ tôi không còn nhiều thời gian nữa.
Nghĩa vụ của tôi ở cơ thể này đã đến kỳ hạn rồi.”
Anh ta nói những lời khó hiểu không hoàn chỉnh, nhưng ngay sau đó thì giống như bị trúng độc ngã xuống đất.
Ho khụ khụ mấy ngụm máu lớn nhổ ra ngoài.
“Giả chết à?”
Cuốn sách đã bị Lục Cẩm Du dùng thù hận xâu xé đến nỗi chỉ còn một tấm bìa.
Tịch Nhiên nâng mắt nhìn cô ta, thấy cô ta mỉm cười, rồi sau đó xé tấm bìa còn lại làm đôi.
Cuốn sách khi này mới hoàn toàn bị phá hủy.
Trên bầu trời toạc ra một vết nứt xé toạc bầu trời, không gian bị bẻ cong hoàn toàn.
Thế giới theo cuốn sách sụp đổ, những hình ảnh rõ nét ban đầu cũng dần như băng tan chảy xuống.
Lục Cẩm Du không biết bản thân làm điều gì sai, kết cục lại khiến mọi thứ chân thật ở thế giới này dần biến mất.
Vết nứt ngang trời được mở ra, một luồng ánh sáng kỳ dị chiếu xuống làm người ta trói mắt.
Đến khi tỉnh lại, trước mặt đã là thế giới hoàn mỹ như ban đầu.
Nhiệm vụ hoàn thành nhưng cuốn sách bị phá hủy, sẽ có chuyện gì xảy ra?
Trên ban công nhà họ Ngân có một người phụ nữ, nhưng bộ dạng cô ta đay nghiến nhìn xuống cô, như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Khuôn mặt quen thuộc thật… đó không phải là cô sao?
Cô ngước mắt nhìn, bộ dạng của cô ta mới thật sự là phản diện thật sự.
Đây mới là Tịch Nhiên sao?
Không nghĩ nhiều được như thế, vì ngay lúc cô chẳng hiểu chuyện gì, đã bị đám người hầu giật tóc lôi trở ngược về sau.
“Con nhỏ này! Mày dám quyến rũ cậu chủ hả? Đúng là không có chút liêm sỉ nào!”
“!!!”.