*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này nhóm của Tô Lăng đến Thục Trung cứu tế thiên tai, cao thủ theo bên người nhiều như mây. Tô Lăng là huyết mạch duy nhất còn lại của Hoàng đế, Hoàng đế không dám để người con này gặp chuyện ngoài ý muốn nên thị vệ hay ám vệ không hề ít.
Đoạn đường từ Kinh thành đến Thục Trung thuận lợi không gặp bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào. Sau khi bọn họ đến Thục Trung, Tô Lăng bận bịu việc cứu trợ thiên tai, trước sau chưa từng gặp phải phục kích.
Hôm nay vừa ra khỏi thành, không ngờ lại có người b.ắ.n lén.
Không nói đây là chuyện ngoài ý muốn của Tô Lăng mà ngay cả thị vệ cùng ám vệ đi theo cũng hoàn toàn ngoài ý muốn, lập tức tập trung bảo vệ Điện hạ, ứng phó với kẻ địch.
Sau khi tên b.ắ.n lén kia thất bại, trong nháy mắt tên bay ra như mưa bị thị vệ cầm kiếm đánh tan.
Thế nhưng trong chớp mắt, từ chỗ tối không xa trên cây có bốn tên áo đen bịt mặt xông ra.
Hai bên đánh nhau.
Trình Diệc Nhiên ngồi trong xe ngựa, nghe âm thanh binh khí va chạm bên ngoài, nàng hoảng hốt chỉ trong chớp mắt, sợ hãi ập tức. Bàn tay nàng lạnh ngắt, giọng nói cực nhỏ: “Ám sát?”
Từ kiếp trước đến kiếp này của nàng, nếu không phải ở trường học cũng chính là ở thư viện. Hơn nửa năm dù ở trong Hoàng cung nhưng tiếp xúc với người bên ngoài không nhiều. Đối với nàng, mấy chuyện như ám sát hay c.h.ế.t chóc cực kỳ xa xôi. Lần đầu tiên tiếp xúc với những chuyện này, nàng hoảng sợ mờ mịt, nhẹ nhàng nghiêng thân trên của mình về phía Tô Lăng, dường như như thế có thể nhận được dũng khí từ trên người cậu.
Tô Lăng nhìn lông mi run rẩy của nàng, trong lòng cực kỳ thương tiếc: “Có lẽ vậy, không cần lo lắng, thị vệ đi theo đều là cao thủ thế gian khó có được.”
Cậu chậm rãi buông nàng ra, lấy một cái khăn tay ra lót trên tay, rút mũi tên đang mắc trên nóc xe, cậu xốc màn xe lên, giọng trầm thấp: “Yến Hưng, giữ người còn sống.”
Bên ngoài thùng xe vẫn còn chiến đấu.
Ánh mắt Tô Lăng nặng nề, lông mày nhíu chặt, xoay người ấm giọng dặn dò Trình Diệc Nhiên: “Nàng đừng lộn xộn.” Bản thân cậu thì lập tức nhảy xuống xe.
Tô Lăng lệnh cho Trình Diệc Nhiên ngồi yên trong xe, đừng lộn xộn. Nhưng Trình Diệc Nhiên sao có thể không lo lắng cho được? Lúc nàng nắm lấy quần áo cậu nhưng không nắm được. Có lòng muốn đi bên cạnh cậu lại sợ bản thân không biết võ công, liên lụy đến người khác, trở thành vướng bận. Nàng cầm chủy thủ dùng để phòng thân, qua màn xe xuyên thấu nhìn ra bên ngoài, trái tim kéo lên cao.
Trình Diệc Nhiên có phần hối hận, trong thời đại toàn vũ khí lạnh như thế này, đao kiếm cũng không được quản lý nghiêm ngặt, lẽ ra nàng phải học võ từ nhỏ mới đúng.
Mắt thầy có người áo đen nâng lưỡi d.a.o sắc bén đánh tới Tô Lăng, Trình Diệc Nhiên mở miệng, hai chữ “cẩn thận” vừa lên tới miệng đã thấy thân hình Tô Lăng khẽ nhúc nhích, tránh ra. Tên thích khách kia chậm rãi ngã xuống đất.
Mấy tiếng leng ca leng keng vì binh khí rơi xuống đất liên tiếp vang lên, chiến đấu căn bản đã kết thúc.
Thị vệ Yến Hưng, người thường đi sau lưng Tô Lăng cao giọng nói: “Điện hạ, thích khách đã bị bắt giữ.”
Trình Diệc Nhiên hít thở từng hơi từng hơi một, hốc mắt nóng lên, bản thân đưa tay lên sờ thử đúng là hai hàng nước mắt. Nghĩ đến tình cảnh vừa nãy, nàng vẫn chưa tỉnh táo lại được, rõ ràng là bây giờ đã không sao nhưng nàng vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt. Nàng đưa tay che miệng không để bản thân phát ra tiếng nấc.
Nàng dựa vào vách xe ngựa, chú ý nghe động tĩnh bên ngoài.
“Ai phái các ngươi tới?” Tô Lăng trầm giọng hỏi.
Trả lời cậu là sự im lặng.
Yến Hưng kiểm tra một lượt, lại tiếp tục kiểm tra những tên thích khách khác, sắc mặt hắn cứng lại, trả lời: “Điện hạ, tất cả đều không có đầu lưỡi bị cắt mất rồi.”
Tô Lăng gật đầu: “Cắt đầu lưỡi?”
Yến Hưng gật đầu.
“Đưa về thành, mời Trần đại nhân đến. Chuyện xảy ra trên đất Thục Trung không thể giấu giếm ông ấy.” Tô Lăng suy nghĩ một chút, “Hơn nữa, theo dõi bọn họ không để bọn họ tự sát.”
“Vâng.”
Sau khi xử lý ổn thỏa đám thích khách, Tô Lăng mới quay về xe ngựa. Cậu nói khẽ: “Xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, trước hết chúng ta không đi Lưu gia trang nữa…”
Tâm tình của Trình Diệc Nhiên vừa bình phục, nghe Tô Lăng nói thế, đương nhiên gật đầu: “Được, nghe huynh.”
Lúc Trình Diệc Nhiên nói lời này đang cúi đầu nên Tô Lăng không chú ý. Đợi đến khi nàng mở miệng, trong nháy mắt Tô Lăng ý thức được có gì đó không ổn.
Ánh mắt Trình Diệc Nhiên hơi sưng, giọng nói còn nghẹn ngào, rõ ràng đã khóc.
Trong lòng Tô Lăng lộp bộp một cái, vội vàng vịn đầu vai nàng, dịu dàng hỏi: “Sao lại khóc? Bị dọa sợ? Những tên thích khách bản lĩnh thấp kia đã bị bắt hết rồi, nàng không cần sợ hãi.”
Trình Diệc Nhiên lắc đầu, nàng vừa mới khôi phục lại bình tĩnh đã nghe cậu dịu dàng thì thầm trò chuyện như thế, dường như lại sợ hãi, đôi mắt như làn nước mùa thu giống như được gột rửa. Nàng bỗng nhiên đưa tay qua ôm lấy Tô Lăng, không trả lời câu hỏi của cậu.
Gần một năm qua, đây là lần đầu tiên nàng ôm cậu.
Một giây sau, Tô Lăng mới phản ứng lại được. Cậu chậm rãi vương tay ôm nàng vào lòng, hồi lâu mới nói: “Nàng có biết người nàng đang ôm là một nam nhân không?”
*
Xe ngựa đã thay đổi phương hướng, quay đầu đi về.
Trình Diệc Nhiên chậm rãi lui ra từ trong n.g.ự.c Tô Lăng, sửa sang tâm tình lại một chút, không trả lời câu hỏi của cậu mà nhỏ giọng hỏi: “Biết là ai làm không?” Nàng vốn nghĩ đến chuyện Tô Lăng vẫn luôn sống ở Kinh thành, trước năm mười hai tuổi chưa hề ra khỏi Hoàng cung, chắc chắn không đắc tội với người khác. Nhưng thân phận của Tô Lăng đặc thù, có lẽ người ta không nhằm vào cậu ấy mà nhầm vào thân phận huyết mạch duy nhất của Hoàng đế.
Tô Lăng nghe thế, lấy từ trong tay áo ra một vật, mở bàn tay ra để Trình Diệc Nhiên xem: “Lục soát được cái này trên người thích khách.”
Trình Diệc Nhiên thấy khối thẻ bài bằng đồng có chữ “Thục” ngay ngắn quy củ, có chút kinh ngạc: “Chữ Thục này là đang ám chỉ ai? Thục Vương? Thục Vương đường thúc của huynh?”
Trước đó không lâu bọn họ còn nhắc đến Thục Vương. Trong lòng nàng tự nhủ, Thục Vương không cần thiết phải làm như thế, hơn nữa để thích khách mang theo thẻ bài bằng đồng chứng minh thân phận, là cố ý muốn cho mọi người biết ai là người hành thích? Cũng ngốc quá mức rồi nhỉ?
Tô Lăng nhẹ nhàng mỉm cười: “Đúng, phái bốn tên thích khách câm điếc công phu mèo cào còn mang theo thẻ bài Thục Vương. Nếu thật sự là Thục Vuơng, cũng thật là…” Cậu khẽ lắc đầu không nói gì thêm nữa.
Đối với cái tên Thục Vương Tiêu Dương, Tô Lăng không hề lạ lẫm. Dòng dõi của Đương kim Hoàng đế đơn bạc, huynh đệ cũng không nhiều nhặng gì. Thục Vương Tiêu Dương là đường huynh, xem như tương đối thân cận. Lần này khi Thục Trung bị động đất, Thục Vương cùng con nối dõi của ông không hề đích thân xuất hiện nhưng cũng phái trường sử (*) đến tham gia cứu tế thiên tai.
(*) Trường sử, tên gọi chính thức của quan viên chuyên phụ trách nhiều nhiệm vụ khác nhau, phần lớn mang tính chất phụ tá. Ở đây có thể hiểu đơn giản là Thục Vương đã phái phụ tá của mình đến.
Ngày trước, lúc Thái tử Hoài Mẫn xảy ra chuyện, có người đề nghị chọn Hoàng trữ từ trong đám con cháu thôn thất. Tại thời điểm đó, ý kiến được đồng thuận nhiều nhất cũng như khả năng cao nhất chính là trưởng tử của Thục Vương Tiêu Dương. Đáng tiếc sau đó Diêu thị có thai, Hoàng đế không nhắc đến chuyện lựa chọn Hoàng trữ. Sau khi Diêu thị sảy thai, nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn lại đột nhiên xuất hiện.
Hoàng đế đã có nhi tử ruột thịt thì cần gì một con sâu bướm (*) chứ? Sau đó không còn ai đề cập đến chuyện chọn con cháu tôn thất làm Hoàng trữ nữa.
(*) Từ gốc là minh linh – một loại sâu bướm cắn lúa vào ban đêm, minh linh thường được so sánh với con nuôi. Được xuất phát từ điển cố trong Kinh thi <Minh linh hữu tử, quả lỏa bị chi>, minh linh là sâu bướm, quả lỏa là ong ký sinh. Con ong ký sinh bắt sâu bướm vào trong tổ sau đó đẻ trứng vào người con sâu bướm, sau khi trứng nở ra sẽ lấy con sâu bướm làm thức ăn.
Ở trên đất Thục, nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn bị ám sát, còn có thẻ bài bằng đồng trên người thích khách làm vật chứng, lại có thêm chuyện chọn Hoàng trữ lúc trước. Nhìn qua thật sự giống như Thục Vương gây ra.
Tô Lăng vừa giải quyết xong chuyện cứu trợ thiên tai, rảnh rỗi không có việc gì làm mấy ngày nay, lại bị hành thích, cứ thế mà sinh ra hào hứng.
“Là… vu oan hãm hại?” Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói. Trong lòng nàng tự nhủ, cái tiết mục này hơi bị thấp kém rồi đó.
Tô Lăng cười cười, khẽ “Ừ” một tiếng.
Trình Diệc Nhiên thấy khóe môi cậu cong lên, vẫn không mấy yên tâm: “Cho dù thế nào đi nữa, sau này huynh mang nhiều thị vệ bên người một chút. Có áo giáp bảo vệ thân thể không? Hoặc đồ phòng thân như y phục tơ tằm bảo vệ tim phổi..”
Tô Lăng nghiêng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập ý cười. Khóe môi cậu hơi nhếch lên, nhẹ nhàng hắng giọng một cái.
“Huynh cười cái gì?” Trình Diệc Nhiên có phần không hiểu lắm.
“Ta nói nàng nói rất đúng.” Tô Lăng cố nén cười, “Áo giáp phòng thân mặc cũng không dễ dàng, nhưng gương đồng bên người vẫn phải có.”
Trình Diệc Nhiên liếc mắt nhìn, thấy Tô Lăng vẫn đang cười. Nàng dứt khoát quay đầu sang chỗ khác, không nhìn cậu nữa. Nàng thật sự không hiểu vì sao cậu ấy lại cười.
Một lần nữa xe ngựa quay trở lại thành.
Chuyện nhị Hoàng tử bị ám sát trên đất Thục cũng không hề cố tình giấu giếm, do đó đợi Trần đại nhân cùng mọi người biết được mọi chuyện đã đến nơi này bái phỏng thăm hỏi. Nhìn thấy nhị Điện hạ bình yên vô sự, mọi người mới yên tâm, ngược lại quan tâm đến người phương nào ra tay hành thích.
Tô Lăng cười một cái, lấy ra thẻ bài bằng đồng có khắc chữ “Thục” kia ra: “Ta không biết là ai nhưng lục soát trên người thích khách lấy được cái này.”
Trần đại nhân quan sát một lượt: “Đây chẳng phải giống y đúc như lệnh bài mà trưởng sử phủ Thượng Vương sử dụng hay sao?”
“Y đúc?”
Trần đại nhân gật đầu: “Đương nhiên là giống y đúc. Mỗi ngày Lý trường sử đều mang theo lệnh bài, chỉ cần là người đã gặp qua hắn khẳng định đều có ấn tượng.”
Tô Lăng trầm ngâm: “Thì ra là thế.”
“Không lẽ là Thục Vương?” Mặt mày Trần đại nhân kinh ngạc.
Tô Lăng nhíu mày: “Ta có nói là Thục Vương sao?”
Cậu nghĩ, mặc kệ là như thế nào, Thục Vương cũng bị liên lụy rồi.
*
Sau khi đám người Trần đại nhân rời đi, Tô Lăng tán gẫu cùng Trình Diệc Nhiên có nhắc đến chuyện hành thích: “Nàng thấy thế nào?”
Bản thân Trình Diệc Nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, trong lòng nàng tự nhủ, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của nàng, đây chính là vu oan trình độ thấp. Nếu như thật sự đi hành thích ai lại mang trên người lệnh bài lật tẩy thân phận? Đã thế còn chọn mấy tên thích khách với công phu mèo cào đến hành thích?
Nàng nói một chút về suy nghĩ của mình, lại nói: “Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của ta, không chắc chắn lắm.”
“Vậy nàng cảm thấy ai sẽ hãm hại ông ta?” Tô Lăng xoay xoay thẻ bài, nhẹ giọng hỏi.
Bản thân Tô Lăng cũng hiểu rõ, bốn tên thích khách kia không giống như đến để hành thích. Nếu thật sự đến để hành thích đại khái có thể dùng chút thủ đoạn hoặc đổi những tên thích khách có võ công cao cường hơn.
“Cái này ta không biết, ta không quen ông ta cũng không rõ ông ta đắc tội với ai.” Suy nghĩ của Trình Diệc Nhiên vừa lúc lóe lên, lại nói, “À, ta nhớ ra rồi, lúc còn nhỏ ta có nghe một chuyện xưa. Chuyện là tự mình mổ trâu là trọng tội. Sau đó có một gia đình phát hiện đầu lưỡi của trâu nhà mình bị cắt, không có cách nào đành đi báo quan. Quan bảo ông g.i.ế.c trâu đi, sau khi g.i.ế.c trâu xong, hàng xóm của ông ta đã lên báo quan phủ, nói ông ta tự ý g.i.ế.c trâu. Ông quan cũng là người anh minh cơ trí, phán định người cắt đầu lưỡi con trâu chính là tên hàng xóm kia…”
Tô Lăng cười cười nhìn qua nàng: “Nàng nói là đợi kẻ phía sau tự mình lộ ra dấu vết?”
Trong lòng Trình Diệc Nhiên thật sự nghĩ như vậy nhưng khi Tô Lăng hỏi, nàng lại chần chờ: “Đương nhiên cũng có khả năng cố ý làm như thế chính là để chúng ta suy nghĩ nhiều thêm một tầng nữa.”
Tô Lăng cười cười: “Nàng nghỉ ngơi chút đi, buổi tối chúng ta còn phải đến Chu gia. Ta đi gặp mấy tên thích khách kia một lượt.”