*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Lăng phân phó người đánh xe đi đến trường thi, cậu lại nhìn Trình Diệc Nhiên nói: "Thật ra nàng cũng không cần tự mình đi xem, ta đoán rằng, nếu nàng ở nhà, qua một hồi, tự động sẽ có người báo tin vui cho nàng."
Vẻ mặt cậu ôn hòa, nói năng tự nhiên mà chân thành.
Trình Diệc Nhiên "A" một tiếng, có chút không đồng ý: "Báo tin vui gì chứ? Đây cũng đâu phải khoa thi chính thức, sơ khảo thôi mà, mới sẽ không đâu."
"Sao lại sẽ không?" Tô Lăng cũng không giận, vẫn cười cười.
...
Cách hai người nói chuyện không giống như những người bình thường, cùng ngồi trong một chiếc xe ngựa khiến Trình Thụy cảm mình là người lạc loài.
Có lẽ bởi cả ngày cùng nhau đọc sách, bọn họ giống như rất thân thuộc, lại có chút cảm giác thân mật?
Đột nhiên lòng Trình Thụy tràn đầy cảm giác bất an.
Suy nghĩ của hắn xoay chuyển cực nhanh, bắt đầu hồi tưởng lại sự việc gặp nhau ngoài cửa thư viện năm ấy, từng manh mối vụn vặt chắp nối từng chút từng chút một mạnh mẽ xâm chiếm tâm trí hắn.
Còn chưa tới trường thi, trong lòng hắn đã đoán được đại khái rồi.
Khẳng định là ở cửa thư viện ngày đó, DIỆC NHIÊN đã bị người này nhìn thấy rồi. Lúc ấy này nhị Hoàng tử không có tỏ vẻ gì, chỉ là sau lại âm thầm hỏi thăm, đã biết được thân phận thật sự của DIỆC NHIÊN, sau lại mượn danh nghĩa thư đồng, đưa DIỆC NHIÊN vào cung, sớm chiều ở chung, là muốn hồng tụ thiêm hương mà...
* “Hồng tụ thiêm hương” có xuất xứ từ truyện Hoa Nguyệt Ngân của Ngụy Tử An, ý nói thư sinh trong lúc học tập có thiếu nữ xinh đẹp kề bên học cùng.
Năm trước nhị Hoàng tử đi tới đất Thục cứu nạn thiên tai còn muốn mang DIỆC NHIÊN đi cùng. Một đường đồng hành, hai nguời bên nhau hơn hai tháng trời...
Trình Thụy không dám nghĩ nhiều thêm, hắn càng nghĩ, ánh mắt nhìn về phía nhị Hoàng tử càng thêm kỳ quái.
Nhìn DIỆC NHIÊN bằng như vậy, rõ ràng là chưa nhận ra tâm tư trong lòng người này.
Trình Thụy không khỏi âm thầm lo lắng. Hắn ho nhẹ một tiếng: "DIỆC NHIÊN, lại đây. Bên này."
"A?" Nghe nói Tam ca gọi, Trình Diệc Nhiên cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi qua, "Làm sao vậy? Không phải là huynh còn khẩn trương hơn muội đấy chứ?"
Trên mặt nàng mang theo ý cười, còn không biết huynh trưởng nhà mình đang lo lắng sốt vó cả lên.
Trình Thụy vốn định cùng tiểu muội nói chuyện, nhưng là nhị Hoàng tử ở bên cạnh, rõ ràng khó mà nói nói ra. Trong lòng hắn vô cùng khó hiểu, chuyện như vậy, bá phụ cùng bá mẫu sao có thể không biết? Nhưng mà bọn họ thấy thế nào?
Lại liếc mắt một cái thì nhìn thấy nhị Hoàng tử đang lẳng lặng nhìn bọn họ, Trình Thụy hừ nhẹ một tiếng, nói với tiểu muội mình: "Không có, chẳng qua ta muốn nói với muội, muội đừng lo lắng quá."
Phải chờ một chút, chờ thời cơ thích hợp, nhất định phải hỏi rõ ràng mới được.
——
Còn chưa tới cổng trường thi, đã nghe thấy tiếng người huyên náo ở bên ngoài.
Xe ngựa dừng lại.
Tô Lăng dẫn đầu nhảy khỏi xe, cậu chìa tay theo thói quen, muốn giúp DIỆC NHIÊN xuống xe. Nhưng là vừa mới xoay đầu, lại bắt gặp sắc mặt đen thui của Trình Thụy. Tô Lăng thoáng sửng sốt, rồi lại nở một nụ cười, chậm rãi thu cánh tay về.
Trình Thụy xuống xe, kéo luôn muội muội xuống.
Cổng trường thi đã bị thí sinh cùng người nhà vây kín. Bọn họ còn chưa đến gần, chợt nghe có người cao giọng nói: "Đứng đầu bảng là Trình Diệc Nhiên, Trình Diệc Nhiên này là thần thánh phương nào vậy?"
Trình Diệc Nhiên nghe thấy những lời này, sợ run trong nháy mắt, hai má nhiễm một tầng ý cười: "Ta có nghe lầm không? Tô Lăng, ta không có nghe lầm chứ?"
Khi nàng hỏi ra câu đầu tiên, Trình Thụy đang muốn trả lời một câu: "Ta cũng nghe rồi." Nhưng còn chưa kịp mở miệng nói ra, chợt nghe tiểu muội bồi thêm một câu: "Tô Lăng, ta không có nghe lầm chứ?"
Một ngụm m.á.u huyết xộc lên tới não, hắn phun ra không được, nuốt vào cũng không xong. Thật là muội muội ruột thịt của hắn mà. Vẫn là muội muội mang thai long phượng đấy chứ!
Tô Lăng cười khẽ: "Không có nghe sai, ta cũng nghe rồi. Rốt cuộc có phải hay không, nhìn một chút chẳng phải sẽ biết rồi sao?"
"Nói đúng lắm."
—
Cuộc thi Bác Học Hoành Từ, tuy là để lựa chọn nhân tài của cả Đại Chu, cánh cửa được hạ thấp xuống, đãi ngộ hậu hĩnh, nhưng người chân chính tham gia cuộc thi, cũng chỉ có khoảng ba trăm người.
Tuy rằng, Trình Diệc Nhiên tự cảm thấy mình làm bài không tồi, phát huy ngang mức bình thường, khẳng định chắc chắn có thể qua vòng sơ khảo. Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, nàng thế mà có thể đứng đầu bảng.
Nàng hoa mắt chóng mặt, có chút không thể tin nổi. Thẳng đến khi nàng tận mắt dòng chữ màu đen trên bảng đỏ: Trình Diệc Nhiên.
Rõ ràng, đứng ngay vị trí đầu bảng.
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm hai chữ kia, nước mắt như muốn tràn mi mà ra trong nháy mắt, loại tình cảm vui mừng từng chút từng chút một theo đáy lòng tràn ra.
Nàng đã thi đậu, chính là lấy danh phận người đứng đầu tiếp tục tham gia vào cuộc thi.
Nàng phù hợp với tất cả yêu cầu chọn lựa nhân tài của triều đình, nàng không hề thua kém nam tử. Sợ chính mình bật khóc thành tiếng, nàng dùng hai tay che miệng, lặng lẽ rời khỏi đám người.
Trình Thụy cùng Tô Tăng cũng đi ra theo.
Nhìn thấy tiểu muội mình đứng đầu, Trình Thụy vô cùng vinh dự. Vừa quay đầu, bắt gặp muội muội vậy mà lại che miệng, mặt đầy nước mắt. Hắn có chút hoảng hốt, không biết nên làm thế nào mới phải, chỉ có thể nói: "Đừng khóc, lớp hóa trang sắp nhòa mất rồi..."
Tô Lăng cũng nhìn thấy hai vai nàng run run, biết nàng rất vui mừng, nhưng cũng không quá lo lắng. Cậu liếc mắt nhìn Trình Thụy một cái, nhẹ giọng nói: "Sẽ không nhòa, không có nước thuốc đặc chế, phấn sẽ không rơi." Nói xong lấy ra một chiếc khăn lụa, đưa tới.
Trình Thụy nghẹn họng, ánh mắt nhìn nhị Hoàng tử càng thêm phức tạp.
Vậy mà cậu ta lại biết lớp phấn trên mặt DIỆC NHIÊN phải dùng nước thuốc đặc chế mới có thể tẩy được? Đến điều này cũng biết!
Trình Diệc Nhiên tiếp nhận khăn, xoa xoa lung tung trên mắt: "Tam ca, muội không sao, là muội quá phấn khích thôi."
Trước kia khi còn ở thư viện, xem như vừa đánh vừa nháo. Lần này là mới chính là cuộc thi quan trọng
Nàng cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng sáng đều tăm tắp: "Ta trở về nói cho phụ thân và mẫu thân. Không đúng, chờ ta vượt qua vòng tiếp theo, rồi đã nói cho bọn họ."
Trình Thụy nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Sao phải đợi đến lúc đó? Vòng sơ khảo Bác Học Hoành Từ Khoa có hơn ba trăm người, đậu năm mươi người. Trong đó mười người hạng nhất, hạng hai cùng hạng ba có hai mươi người. Đây đều là những người đầy đủ tư cách hứa hẹn làm quan rồi. Hoàng Thượng chủ trì thi đình, cùng lắm chỉ là là thứ tự thay đổi. Lần này muội có thể giành được thủ khoa, lần tiếp theo chắc chắn cũng không kém là bao."
Khóe môi Trình Diệc Nhiên nhếch lên để lộ ý cười, nghe vậy gật đầu một cái: "Nói như vậy, tệ nhất cũng được hạng ba. Ây da, đúng rồi, có thể cùng họ cùng tên không đấy. Nếu trùng tên trùng họ, chẳng phải là cao hứng lãng phí rồi sao?"
"Cái gì mà trùng tên trùng họ?" Tô Lăng giơ tay, khẽ gõ lên đầu nàng một cái, "Nghĩ cái gì đâu không? Hơn ba trăm thí sinh, chỉ có một cái tên Trình Diệc Nhiên. Nàng suy nghĩ bậy bạ như vậy, không bằng trở về chuẩn bị thật tốt để mấy ngày sau thi đình đi."
Cậu ra tay không nặng, nhưng Trình Diệc Nhiên vẫn như cũ ôm đầu, tức giận nhìn cậu: "Chàng gõ ta làm gì?"
Trình Thụy nghe được thì giật mình, này không giống như là chất vấn, thật giống như là làm nũng hơn!
"Được rồi được rồi, không gõ thì không gõ. Nàng đứng đầu bảng, chúng ta không phải nên đi ăn mừng sao?" Tô Lăng mỉm cười, hỏi.
Trình Diệc Nhiên trật đầu, đang muốn đáp một câu: "Được." Trình Thụy đã giành nói trước: "Là nên đi chúc mừng, nhưng hôm nay không thích hợp. Chúng ta còn có chút chuyện, vẫn nên về nhà trước đi."
"Hả?" Trình Diệc Nhiên kinh ngạc, nhưng mà Tam ca đã mở miệng, nàng tất nhiên sẽ không phá, vội gật đầu theo: "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta phải về nhà trước. Ngày khác đi, ngày khác ta mời các ngươi đi, đi Túy Tiên Lâu."
Nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, Tô Lăng cười khẽ: "Túy Tiên Lâu cái gì? Hai người còn có chuyện quan trọng, vậy ta đưa hai người về trước."
—
Xe ngựa chạy bay nhanh, một đường không ai nói chuyện.
Sau khi đưa hai huynh muội Trình gia trở về Trình trạch, Tô Lăng nhanh chóng lên xe ngựa rời đi.
Huynh muội hai người vừa mới tiến vào Trình gia, khuôn mặt Trình Thụy liền trở nên nghiêm túc: "DIỆC NHIÊN, huynh có chuyện muốn hỏi muội."
Trình Diệc Nhiên khẽ "A" một tiếng: "Chờ muội đi rửa mặt, thay đổi xiêm y đã."
Trong thời gian nàng thay quần áo, Trình Thụy chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui trong tiểu viện của nàng. Ước chừng thời gian đã qua một nén nhang, hắn mới nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
DIỆC NHIÊN một thân quần áo màu xanh nhạt, không nhanh không chậm đi tới. Nàng không có thoa phấn đen, làn da trắng trẻo tinh xảo, đôi mắt hơi hơi phiếm hồng.
Trình Thụy hồi thần: "Muội cùng nhị Hoàng tử kia, có chuyện gì sao?"
Trình Diệc Nhiên chỉ chỉ cái bàn bên cạnh giàn nho: "Huynh ngồi xuống trước đã."
Nàng và tam ca rất ăn ý, ước chừng cũng biết hắn suy nghĩ gì. Chuyện này, trước giờ nàng cũng không có ý định giấu diếm hắn, nhưng nàng lại không thể chủ động nói ra. Hiện giờ nếu hắn đã hỏi, nàng cũng nói hết tình hình thực tế.
Từ bạn học trong thư viện, đến thư đồng trong hoàng cung.
Nàng lượt bớt hệ thống cũng như những chi tiết hai người ở chung, chỉ nói đơn giản hai người bắt đầu từ hiểu lầm.
Trình Thụy nghe xong vô cùng khiếp sợ. Đợi tiểu muội nói xong, hắn nhịn không được hỏi: "Muội như thế nào lại có thể xem cậu ta trở thành nữ nhân?"
Nhìn thế nào cũng không giống nữ nhân mà.
Trình Diệc Nhiên im lặng một lát: "... Muội đã nói xong rồi." Nói như thế nào đây chứ? Lại không thể đề cập đến hệ thống, nàng chỉ có thể nói: "Chỉ có như vậy thôi."
"Cậu ta đối với với muội rốt cuộc là thật tâm hay là giả ý? Chuyện lớn như vậy, sao muội có thể không nói với ta một tiếng?" Trình Thụy cắn chặt răng.
Trước kia cho là chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều viết thư kể cho hắn, thậm chí nàng nữ giả nam trang dùng phấn đen che dấu dung mạo, đều là hắn hỗ trợ chuẩn bị.
Trình Diệc Nhiên có chút chột dạ: "Huynh cũng không có hỏi mà." Về phần vấn đề sau của tam ca, nàng nghĩ nghĩ, trả lời: "Thật tình đi? Với dáng vẻ này của muội, chàng lừa muội cũng đâu có ý nghĩa gì."
Nàng vẫn rất tin tưởng vào trực giác của chính mình.
Trình Thụy điểm thật mạnh vào trán muội muội: "Muội ấy, muội không sợ cậu ta là báo thù muội sao?"
"Trả thù gì cơ?"
"Có lẽ cậu ta ghi hận muội nhận nhầm cậu ta thành nữ nhân, đã nghĩ ra biện pháp như vậy, muốn lừa muội làm cho muội động tâm, rồi sau đó hung hăng trả thù?
Trình Diệc Nhiên kinh ngạc với trí tưởng tượng phong phú của Tam ca mình: "Không thể nào? Chàng sao lại có suy nghĩ như vậy được? Muội tin tưởng chàng."