*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhấc bút đỏ lên, nhanh chóng điền ba vị trí đầu tiên. Cuối cùng lại nói: “Cũng không cần thiết. Đây cũng đâu phải khoa khảo chính thức.”
Hoàng đế nhìn chằm chằm cái tên Trình Diệc Nhiên một hồi lâu.
Vậy mà thật sự có bản lĩnh.
“Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng.”
Bác Học Hoành Từ lần này, Hoàng đế lại có thêm năm mươi người tài có thể dùng, tất nhiên phải chúc mừng.
Nhưng mà Hoàng đế lại nhìn chằm chằm cái tên Trình Diệc Nhiên được viết bằng mực đỏ kia, một lúc lâu sau mới dời đi tầm mắt. ——Cuối cùng ông vẫn không đánh rớt tên nàng.
Thôi, cứ để cho bọn họ vui mừng một chút đi.
—
Lúc người báo tin vui đến Trình trạch chúc mừng, Trình Diệc Nhiên đang nói chuyện với Trình Thụy, bỗng nhiên nghe được bên ngoài khua chiêng gõ trống, nàng chớp chớp mắt: “Có chuyện gì thế?”
Trình Thụy đã sớm phản ứng lại: “Thất thần cái gì? Đây là tới báo tin vui đấy! Còn không mau đi thay quần áo!”
“A a.” Trình Diệc Nhiên cúi đầu nhìn cánh tay như ngọc cùng với bộ y phục màu ngọc bích, vội vàng phóng vào phòng, hoá trang thay quần áo với tốc độ cực nhanh.
Quả nhiên đợi nàng thu thập, tam ca đang nói chuyện với người báo tin vui, từ trong lòng n.g.ự.c lấy ra ít bạc vụn: “Đa tạ báo tin, đây cầm đi uống rượu đi.”
Người báo tin chớp chớp mắt, thấy Trình Diệc Nhiên: “Vị này chính là Trình công tử à? Chúc mừng chúc mừng, đạt được vị trí đầu bảng. Nếu đây mà là khoa thi chính thức, vậy đây chính là Trạng Nguyên rồi.”
Hắn hơi nghiêng người, ý cười trong trẻo chào hỏi Trình Diệc Nhiên.
Cả người Trình Diệc Nhiên giống như bị đông cứng lại, một lúc lâu sau cũng không thể động đậy. Đầu bảng? Trạng Nguyên? Nàng thật sự đứng vị trí đầu bảng sao? Hoàng Thượng đã khâm định? Nàng ngẩn ra một hồi lâu, mới chậm rãi phục hồi tinh thần: “Chung vui chung vui, vất vả lão ca đã chạy một chuyến.”
Đợi sau khi người báo tin vui rời khỏi, Trình Diệc Nhiên ôm chặt tam ca, cao giọng nói: “Ca, huynh có nghe thấy không? Có nghe thấy không? Muội đứng thứ nhất rồi.”
Trình Thụy có chút bất đắc dĩ, đẩy nàng từ trên người mình xuống: “Nghe rồi, nghe rồi. Có thể buông tay ra trước không? Nhanh chóng trở về thư viện báo tin vui chứ?”
“Đương nhiên rồi, chắc chắn phải báo cho phụ mẫu biết.”
—
Lần này Trình Diệc Nhiên đứng đầu bảng, vợ chồng Trình Uyên, vợ chồng Trình Khải đều vô cùng vui mừng, thậm chí tiểu chất nữ Tĩnh Hảo mới hơn một tuổi, cũng ha ha cười theo.
Trình Uyên năm đó đỗ Thám Hoa, ba nhi tử của ông, trừ bỏ trừ bỏ Trình Thụy nhận làm con thừa tự, trưởng tử Trình Gia xuất thân là tiến sĩ, con thứ Trình Khải sau khi trúng cử, không tiếp tục tham gia khoa thi, ngược lại tiểu nữ nhi này của ông thế nhưng lại đứng đầu bảng trong cuộc thi Bác Học Hoành Từ.
Trong lòng ông vui mừng xúc động, hận không thể chiêu cáo thiên hạ, đây là nữ nhi của ông.
Lôi thị tự mình xuống bếp làm vài món ăn, người một nhà vô cùng vui mừng.
Lư thị mới vừa gắp một chiếc đũa cá, mặt lộ vẻ khó xử, buông chiếc đũa, che miệng rời bàn.
Trình Khải cả kinh nói: “Đây là làm sao vậy?” Rồi vội vàng đuổi theo dò hỏi.
Lôi thị lấy lại bình tĩnh, khẽ cười nói: “Là có đi?” Bà liếc mắt nhìn nữ nhi một cái: “Nếu thật là có hỉ, vậy chính là song hỷ lâm môn.”
Trình Diệc Nhiên kinh ngạc: “Tẩu tẩu lại có thai sao?”
Nàng còn chưa dứt lời, vợ chồng Trình Khải đã quay lại đây. Lư thị mặt ửng hồng thẹn thùng, Trình Khải thì mặt mày vui sướng.
Ho nhẹ một tiếng, Trình Khải nói: “Phụ thân, mẫu thân, con có một việc muốn nói cho mọi người biết...” Hắn thấy cái cổ trắng ngần của thê tử, trong ánh mắt nhiễm một tầng nhu tình: “Tĩnh Hảo khả năng được làm tỷ tỷ.”
“Thật sự?”
Tuy rằng Lôi thị đã có suy đoán như vậy, nhưng khi Trình Khải chứng thực, khóe môi vẫn không nhịn được cong lên. Vợ chồng Trình Khải thành hôn đã mấy năm, không thấy có thai. Bây giờ Tĩnh Hảo mới một tuổi hai tháng, lại lần nữa có tin vui. Quá tốt rồi.
Trình Uyên vuốt râu cười. Vui càng thêm vui, càng làm cho người ta sung sướng.
—
Trình Diệc Nhiên đạt được vị trí đầu bảng của cuộc thi Bác Học Hoành Từ, tin vui lan truyền rất nhanh. Tất cả học sinh của thư viện Sùng Đức đều biết được việc này, nhất thời nghị luận vô cùng sôi nổi.
“Lúc huynh ấy còn ở thư viện đọc sách, ta đã biết, huynh ấy thật sự có bản lĩnh. Ngày thường chăm chỉ học tập, thật sự là học không tệ mà.” Ôn Kiến Huân thở dài, “Trước có Đỗ Duật, sau có Trình Diệc Nhiên.”
Ôn Kiến Huân theo ánh mắt cậu ta liếc qua một cái, biết người cậu ta nói chính là Trương Dục, cười ha ha, dời đề tài đi. Nghe mẫu thân cậu ta nói, cô nương mà cậu ta nghị thân hình như là cô nương nhị phòng Trình gia, cùng với Trương gia miễn cưỡng có chút quan hệ thân thích. Cậu ta không muốn làm xấu mặt, liền nói: "Trước đó vài ngày Vân Úy đã trở lại, nghe nói mấy ngày hôm trước mới lãnh thưởng. Không bằng khi nào đi Túy Tiên Lâu tụ tập một bữa đi?”
“Đi, kêu Vân Úy, để huynh ấy làm chủ.”
—
Vân Úy đối với việc làm chủ không có ý kiến, chỉ là cậu ta suy nghĩ, phải gọi Trình Diệc Nhiên đi cùng. —— Trình Diệc Nhiên lừa gạt cậu ta lâu như vậy, ít nhất cũng phải cho cậu ta một lời giải thích. Huống chi lần này Trình Diệc Nhiên đứng đầu bảng Bác Học Hoành Từ, hẳn là càng nên ăn mừng.
Cậu ta chạy tới Trình trạch ở kinh thành, sau khi bộc lộ lý do đến, liền ngồi xuống uống trà, rất có tư thế “Huynh không đáp ứng ta liền không đi”.
Trình Diệc Nhiên có chút bất đắc dĩ, nhưng mà nàng thi tốt, bạn học muốn mời khách, vậy thì mời thôi. Đúng lúc nàng vẫn còn có chút tiền riêng. Nàng lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Chỉ mời huynh sao?”
“Sao có thể? Ta là cái loại người ăn mảnh sao?” Tròng mắt Vân Úy trừng to, “Kỷ Phương, Hoắc Nhiễm, Ôn Kiến Huân, Liễu Minh Phong, Khương Thành, Khương Thành lần này trúng tuyển hạng ba. Kỷ Phương năm nay phải rời khỏi thư viện, nhà Hoắc Nhiễm cũng không muốn cậu ta tiếp tục học, định cho cậu ta khác tìm nghề nghiệp khác...”
Trình Diệc Nhiên yên lặng suy nghĩ một chút, người cậu ta nói cũng không nhiều, nàng nghĩ nghĩ: “Thêm Tô Lăng được không? Tám người vừa lúc đủ một bàn.”
Nàng làm bạn gái người ta, mời bạn học khác phái đi ăn cơm, cũng phải thông báo với cậu một tiếng, chi bằng mời cậu đi cùng luôn? Đạo lý này, nên là như vậy.
Tròng mắt Vân Úy càng trừng lớn hơn nữa: “Tô, Tô Lăng? Đệ nói nhị điện hạ?” Cậu ta kêu lên, chầu ăn này có thể không yên ổn lắm.
“Huynh đã biết?” Trình Diệc Nhiên kinh ngạc.
“Còn có thể không biết sao?” Vân Úy hừ nhẹ một tiếng, “Ngày đó ta vào cung lĩnh thưởng tạ ơn, vừa đúng lúc đụng phải huynh ấy. Còn may là ta phản ứng nhanh, bằng không nói không chừng còn phải bị trị cái tội....” Cậu ta nói càng ngày càng nhỏ: “Ở Hồ Chử cũng chưa vứt bỏ tánh mạng, thấy bạn học mình, thiếu chút nữa hồn bay phách loạn.”
Trình Diệc Nhiên cố nén cười: “Lúc ta vừa mới biết đến, cũng vô cùng sợ hãi.”
“Hừ, ai biết thật dọa sợ hay là dọa sợ giả? Toàn bộ thư viện Sùng Đức, ai không biết, quan hệ giữa hai người rất tốt?”
Cậu ta nói lời này là chỉ khi còn ở thư viện, nhưng Trình Diệc Nhiên không khỏi nghĩ đến hiện tại. Quan hệ giữa nàng và Tô Lăng, mọi người cũng không biết được. Trong lòng nàng âm thầm sản sinh chút ngọt ngào, khẽ cười nói: “Là thật sự bị dọa sợ, ta vốn dĩ cái gì cũng không biết.” Nàng nghiêm mặt nói: “Đã là bạn học cũ tụ tập, không thể không gọi huynh ấy.”
Hai người nói chuyện trong chốc lát, Vân Úy lại thay đổi đề tài: “Huynh gặp qua tiểu thư của nhị phòng Trình gia chưa?”
“Cái gì?” Trình Diệc Nhiên hơi giật mình, trong lòng có tiếng nói, cậu ta là đang nhắc tới Đoan Nương sao?
Vân Úy thấy sắc mặt nàng, trong lòng đã có suy đoán: “Nhìn đệ như vậy, cũng biết chưa thấy qua. Quên đi, không hỏi huynh nữa. Ta nói cho đệ một bí mật.”
Trong lòng Trình Diệc Nhiên nhảy dựng: “Huynh nói đi.”
“Ta lần này trở về, tổ mẫu giam giữ ta mấy ngày, nhưng mà rốt cuộc vẫn là đau lòng cho ta, lão nhân gia đã nói sẽ giúp ta đi cầu hôn.” Cậu ta đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Trình Diệc Nhiên, chút đắc ý trên khuôn mặt phảng phất có thể thấy được, “Đệ cứ chờ uống rượu mừng đi.”
Trình Diệc Nhiên ngẩn ra trong phút chốc, trong lòng có chút phức tạp: “Dương cô nương?”
Vân Úy nhướng mày: “Chẳng lẽ còn có thể có người khác sao?”
Ba năm trước, trong lúc vô tình cậu ta đã nhìn thấy một cô nương, khi đó đã lập tức đặt nàng vào trong lòng. Thời gian ba năm, không những không làm bóng dáng nàng càng lúc càng mờ nhạt, ngược lại dần dần rõ ràng, cuối cùng đuổi cũng không đi. Nói đến cũng kỳ quái, cậu ta và Dương cô nương cũng không thật sự tiếp xúc nhiều, nhưng mà chỉ cần vừa nhớ tới nàng, trong lòng hắn lập tức mềm mại chỉ còn một mảnh. Thậm chí vì nàng, cậu ta nguyện ý tiến lên, nguyện ý trở nên tốt đẹp.
Khi còn ở Hồ Chử, gió lớn tuyết mạnh, ngoại trừ tổ mẫu cùng mẫu thân, người cậu ta nhớ đến nhiều nhất chính là nàng.
Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Được, ta chờ tin tốt của huynh.”
—
Dẫu rằng Trình Diệc Nhiên đã đáp ứng mở tiệc chiêu đãi những bạn học thân thiết, nhưng nàng mới vừa đứng đầu cuộc thi, gần đây cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi.
Nàng và các thi sinh khác cùng nhau tạ ơn. Tạ ơn Hoàng đế, tạ ơn quan chủ khảo, tạ ơn quan chủ khảo xong lại tạ ơn quan chấm bài thi. Về phần xã giao cùng nhóm thí sinh này, nàng có thể bỏ qua liền bỏ qua.
Sứ giả Hồ Chử đã trú ngụ tại Tứ Phương Quán đã nửa tháng có thừa, thế nhưng vẫn chưa có cơ hội diện kiến Hoàng đế. Mấy ngày nay bị trông coi càng thêm nghiêm ngặt, rất là không tiện. Đám người Ô Duy lại lần nữa đệ bái thiếp, thỉnh cầu yết kiến.
Hoàng đế dường như bây giờ mới nhớ tới bọn họ, lại thêm sứ giả Hồ Chử vào trong danh sách mở tiệc chiêu đãi tiệc tối cho các thi sinh hạng nhất cuộc thi Bác Học Hoành Từ.
Đại Chu đất rộng của nhiều, sản vật phong phú. Mà Hồ Chử vốn dĩ vật chất thiếu thốn, bây giờ kinh thành lại gặp phải khói lửa chiến tranh, càng thêm khốn đốn. Hoàng đế có nghĩ thầm muốn thử thách kiến thức của sứ giả Hồ Chử một phen.
Về phần những điều kiện hai bên đã thỏa thuận lúc trước, cũng đã đến lúc thực hiện.