Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

chương 132

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hoàng đế bệ hạ!” Ô Duy sắc mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi lạnh ròng ròng, phát ra một tiếng nức nở từ cổ họng.

Lần đi sứ này, thế mà hắn lại trở thành tội nhân của Hồ Chử sao?

Hoàng đế không thèm liếc mắt nhìn hắn: “Sứ thần Hồ Chử đã say, đưa bọn họ về Tứ Phương Quán nghỉ ngơi.”

Ông vẫy vẫy tay, sớm có thị vệ tiến lên "thỉnh” sứ thần Hồ Chử đi ra ngoài.

Sau khi sứ thần Hồ Chử rời khỏi Dao Quang điện, mọi người lại nghiêng đầu hướng mắt về phía Trình Diệc Nhiên. —— Trước kia một lòng tìm cách đối phó với ba đề của sứ giả Hồ Chử, bây giờ “ngoại địch” thối lui, lực chú ý mọi người không hẹn mà gặp đều tập trung trên người cô nương nữ giả nam này.

Mới vừa rồi bởi vì có sứ giả Hồ Chử, bây giờ Hoàng đế vẫn còn cho rằng nữ tử cũng là sĩ tử sao? Không biết Hoàng Thượng sẽ đối đãi với Trình Diệc Nhiên thế nào đây?

Trình Diệc Nhiên quay về chỗ ngồi của mình, giả vờ không nhận ra đủ loại ánh mắt của mọi người, nhưng trái tim nàng đã sớm phập phồng. —— Mới vừa rồi là khoảng thời gian nhạy cảm, hiện giờ chư vị đang ngồi đây, chắc sẽ không lấy thân phận của nàng ra làm văn đấy chứ?

Ánh mắt Hoàng đế xẹt qua đây, rơi trên người nàng, một lúc lâu sau mới nói: “Tốt lắm, tối nay Trình Diệc Nhiên làm tốt lắm, học rộng hiểu nhiều, tài trí vẹn toàn, tuy là nữ, lại không thua bất kỳ một nam nhân nào ở đây, cần phải trọng thưởng.”

Nghe được những lời này, trái tim đang treo lơ lửng của Trình Diệc Nhiên cuối cùng cũng có thể hạ xuống. Có những lời này của Hoàng đế, cơ bản đã coi như ban một câu khẳng định cho những hành động của nàng. Những người khác nào dám có ý kiến.

Nàng vội đứng lên tạ ơn, liên tục khiêm tốn. Khóe mắt nàng đảo qua mọi người ở đây, thấy mọi người tuy rằng thần sắc khác nhau, lại không lấy làm bất ngờ.

Hoàng đế lại nói: “Trẫm nhớ rõ, lúc trước ngươi là xuất phát từ hiếu đạo, vì muốn trấn an mẫu thân, mới không thể không gỡ trâm cài đội mũ nam nhi, ra vẻ nam tử, có phải thế không?”

Trong lòng Trình Diệc Nhiên nhảy dựng lên, biết Hoàng đế đây là muốn thay mình khoe khoang, cấp cho nàng một lý do. Vẻ mặt nàng trầm tĩnh, thấp giọng nói: “Hồi Hoàng Thượng, đúng vậy.”

Hoàng đế cười cười: “Thật là một cô nương trung hiếu song toàn. Nói đi, ngươi muốn ban thưởng gì nào?”

Lòng Trình Diệc Nhiên khẽ nhúc nhích, trong lòng biết Hoàng đế như vậy hỏi, nàng cũng không thể đáp lung tung. Nàng lấy lại bình tĩnh, đáp: “Hồi Hoàng Thượng, đây đều là việc thần nên làm, không dám nhận thưởng.”

Nhị Hoàng tử khẽ cười một tiếng: “Hoàng Thượng đã nói muốn thưởng cho nàng, đó chính là thật lòng muốn thưởng cho nàng, nàng muốn cái gì, chỉ cần nói ra là được.”

Trình Diệc Nhiên cười cười, dáng vẻ có chút ngượng ngùng: “Hoàng Thượng, thần muốn xin Hoàng Thượng ban một chậu nước trong, được không ạ? Mới vừa chật vật như vậy, muốn rửa tay một chút.”

Hoàng đế sửng sốt, tiếp đó cười ha ha, lại nhìn nàng dùng chiếc đũa vấn tóc, càng thêm buồn cười: “Người đâu, mang nàng đi xuống rửa mặt chải đầu một phen.”

"Vâng.”

Trình Diệc Nhiên nhặt cây trâm lúc trước bị Ô Duy vứt trên mặt đất, theo nội giám tạm thời rời Dao Quang điện, đến sảnh phụ, chải đầu búi tóc, rửa tay, lúc này mới về lại Dao Quang điện.

Tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, giờ phút này đã không còn sớm. Ước chừng đã lưu lại hai tiếng, Diêu Hoàng hậu lộ vẻ mệt mỏi, bà khẽ nói thầm hai câu với Hoàng đế. Hoàng đế liền ho nhẹ một tiếng, chào hỏi mọi người rồi cùng Diêu Hoàng hậu rời đi.

Đế Hậu rời đi, mọi người trong điện cũng không ở lại lâu, trước sau giải tán.

Bạch đại nhân và Tống đại nhân cùng nhau đi về phía Trình Diệc Nhiên.

Trình Diệc Nhiên vội vàng thi lễ.

Bạch đại nhân đánh giá nàng một hồi lâu, mới hỏi: “Trò đã bôi quét lên mặt?”

Trình Diệc Nhiên thẹn thùng cười: "Vâng.”

Bạch đại nhân nhíu nhíu mày: “Thôi, không còn sớm, trò về trước đi, ngày khác chúng ta lại chậm rãi nói chuyện.” Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ông lại nói: “Đúng rồi, ta thấy trò đã uống rượu, trở về sớm chút nghỉ ngơi.”

Trình Diệc Nhiên liên tục gật đầu đồng ý, cùng Đỗ Duật rời khỏi Dao Quang điện.

Đỗ Duật hồi tưởng những việc đã xảy ra tối nay, cậu đã sớm biết Trình Diệc Nhiên là nữ nhân, đối với việc này cũng không mấy ngạc nhiên, khiến cậu để ý là một chuyện khác: “Ta vẫn luôn không biết nàng có bản lĩnh như vậy. Ta tự phụ trí nhớ tốt, xem ra vẫn không bằng nàng.”

Trình Diệc Nhiên có chút chột dạ: “Không phải, huynh lợi hại hơn ta nhiều.”

"Rốt cuộc sao nàng làm được?” Đỗ Duật khó hiểu, “Ta nghĩ tới nghĩ lui, đều không nghĩ ra.”

“Đỗ đại nhân, Trình cô nương.” Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến. Hai người ngẩng đầu nhìn lại, lần này là đứng thứ ba hạng nhất Bác Học Hoành Từ, tên Lư Tú.

Lư Tú năm nay mới mười chín tuổi, người cũng như tên, nho nhã thanh tú. Trình Diệc Nhiên và cậu ta tuy đều là thí sinh hạng nhất, nhưng không không lui tới nhiều.

Dưới ánh đèn lồng, hai gò má Lư Tú ửng đỏ, cậu ta chắp tay thi lễ với Đỗ Duật: “Đỗ đại nhân, tại hạ có một số việc muốn thỉnh giáo Trình cô nương, không biết có thể cho phép ta nói chuyện riêng với nàng một chút hay không?”

Đỗ Duật có chút kinh ngạc, cậu gật đầu một cái, làm động tác “mời”, chính mình đi trước hai bước, để hai người bọn họ ở phía sau.

Trình Diệc Nhiên chắp tay thi lễ với Lư Tú: “Lư huynh.” Ngừng một chút, nàng nhẹ giọng nói: “Huynh vẫn là đừng gọi ta Trình cô nương, gọi Trình Diệc Nhiên là được rồi.”

“Được, Trình Diệc Nhiên cô nương.” Lư Tú lên tiếng trả lời.

Trình Diệc Nhiên hơi giật mình, sau đó lại bật cười, cũng không sửa lại.

Lư Tú hỏi: “Trình cô nương cảm thấy học thức của tại hạ như thế nào?”

“Hả?” Trình Diệc Nhiên kinh ngạc, chần chờ một chút, nàng mới nói: “Lư huynh học phú ngũ xa*, tất nhiên học lực rất tốt.”

*Xuất phát từ câu văn trong sách Trang Tử: “Huệ Thí hữu phương, kỳ thư ngũ xa”. Huệ Thí là một triết gia thời Chiến Quốc, học vấn rất rộng. Câu trên có ý nói Huệ Thí học rất rộng, đọc rất nhiều sách, phải dùng năm cái xe mới chở hết được

Lư Tú “A” một tiếng, cậu ta xua tay: “Trình cô nương khách khí rồi, học thức của ta cũng không bằng nàng. Đề thứ ba của Hồ Chử, cho dù thế nào ta cũng không thể trả lời được.”

Trình Diệc Nhiên càng thêm chột dạ, ta đây là có trợ giúp mà. Nếu không có cái kỹ năng gọi là "Đọc nhanh như gió kia", ta cũng có trả lời được đâu.

Lư Tú cười cười, tiếp tục nói: “Trong nhà ta có phụ mẫu, ba người huynh đệ, ta đứng hàng giữa, chưa cưới vợ. Ta, ta chỉ nghĩ cưới một tài nữ làm vợ, mỗi ngày thơ từ xướng hoạ, đó hẳn là việc vui vẻ thú vị... Đáng tiếc trên đời này cô nương xinh đẹp thì nhiều, cô nương có tài thì lại hiếm...”

Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt, này, nói với nàng mấy cái này làm gì? Đây là muốn cầu hôn? Hay do nàng suy nghĩ nhiều rồi?

“... Trình cô nương đêm nay ở Dao Quang điện, tài trí hơn người, không khỏi khiến người ta rung động..." Lư tú hít một hơi thật sâu, “Nếu cô nương không chê nói...”

Trình Diệc Nhiên vội nói: “Này ta không biết, ta đã có..."

Nàng còn chưa kịp nói ra câu "Ta đã có hôn ước", đã nghe thấy giọng nói quen thuộc:

“Trình Diệc Nhiên, nàng đứng đó làm gì? Xe ngựa đã dừng lại trước cửa cung, có còn muốn ta đưa nàng về không?”

Giọng nói Tô Lăng đột nhiên truyền tới, tản ra trong đêm, thế nhưng lại nhiều thêm một phần lạnh lẽo.

Trong lòng Trình Diệc Nhiên vui mừng, vẫy tay với Lư Tú, cười nói: “Cưới vợ còn phải xem duyên phận, cũng không cần có tài hay không. Nhưng mà, ta đã sớm định hôn ước, ta cảm thấy vị hôn phu của ta cũng rất có tài. Không còn chuyện gì nữa, ta đi trước đây."

Lư Tú vốn còn đang ngạc nhiên bởi sự xuất hiện đột ngột của nhị Hoàng tử, cộng thêm những lời của Trình Diệc Nhiên, thất vọng dâng trào trong nháy mắt. Cậu ta “A” một tiếng: “Như vậy à...”

Trình Diệc Nhiên khua khua tay với cậu ta, bước nhanh về phía Tô Lăng, hạ giọng nói: “Mới vừa rồi ta không nhìn thấy huynh..."

Tô Lăng không dấu vết chắn nàng ở phía sau, liếc mắt nhìn Lư Tú vẫn còn đứng tại chỗ một cái. Đường trong cung, nơi nào cũng có đèn sáng rực. Lư Tú đứng ngay dưới ánh đèn, ánh sáng kéo dài bóng hình cậu ta.

Tô Lăng thu hồi ánh mắt, cúi đầu hỏi Trình Diệc Nhiên: “Thứ ba của hạng nhất, Lư Tú?”

“Ừm, tài tử Giang Nam.”

Tô Lăng cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến. Cậu giơ tay chạm vào trâm cài của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại không lau lớp phấn đen trên mặt đi?”

Trình Diệc Nhiên nắm lấy tay cậu, thấp giọng nói: “Đừng lộn xộn, ta mới vừa cài xong. Phấn đen sao? Quên mất.”

Hai người vừa trò chuyện vừa thả bước ra ngoài.

“Đêm nay có sợ không?” Tô Lăng khẽ hỏi.

Trình Diệc Nhiên lắc đầu: “Có một chút, nhưng cũng không tính là sợ hãi.” Nàng ngửa đầu, nhìn cậu cười rạng rỡ: “Không phải còn có huynh ở bên kia sao? Ta biết huynh sẽ không bỏ mặc ta mà.”

Lời của nàng tràn đầy tin tưởng, tâm trạng của Tô Lăng rất tốt, khóe môi cong lên, cậu nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má nàng, cười nói: “Đêm nay làm tốt lắm, thật đấy.”

Tối nay nàng xem như vì Đại Chu lập công, lại được Hoàng đế chính miệng ngợi khen. Từ nay về sau, khẳng định sẽ không có người lấy thân phận của nàng ra lắm chuyện.

Nhưng mà, nhớ tới một chuyện, Tô Lăng nhíu mi: “Lư Tú kia là thế nào? Muội và người ta rất thân thiết sao?”

“Không có không có.” Trình Diệc Nhiên xua xua tay, vội vàng phủ nhận, “Huynh ấy chỉ tình cờ đến nói vài câu.” Đảo đảo mắt, nàng nghiêng đầu hỏi, “Huynh hỏi huynh ấy làm gì? Huynh đây là ăn giấm rồi sao?”

Khóe miệng Tô Lăng giật giật: “Ta ăn ăn giấm gì hả?”

“Ồ, không có sao? Ta còn cho rằng ai đó làm đổ hũ giấm rồi đấy chứ.” Trình Diệc Nhiên cố ý nói. —— Đêm nay nàng uống chút rượu, sau khi thắng Ô Duy, cộng thêm giải quyết được chuyện lớn đã quẩn quanh trong lòng lâu ngày, tâm trạng rất tốt, không khỏi có chút thả lỏng.

Tô Lăng nhẹ giọng nói: “Nói bậy gì đó? Muội suốt ngày nữ giả nam, không thể thiếu cùng nam tử nói chuyện, ta ăn dấm gì được?”

Nhưng là không thể không thừa nhận, nhìn nàng cùng Đỗ Duật châu đầu ghé tai, nhìn nàng và Lư Tú kia cùng nhau đứng dưới ánh đèn, xác thật cậu có chút không thoải mái.

“Ừ, được rồi.” Trình Diệc Nhiên không mấy để bụng. Nhưng mà, rốt cuộc nàng cũng không thật sự để Tô Lăng đưa nàng về nhà. Đêm nay nàng đã đủ nổi trội rồi, để lộ thân phận nữ tử trước mặt bao nhiêu người. Nếu đường đường để nhị Hoàng tử đưa nàng về, không biết còn kinh động đến bao nhiêu người nữa đây.

- Có lẽ do có chút rượu vào, Trình Diệc Nhiên ngủ thật say, sáng sớm hôm sau vậy mà thức dậy muộn. Vừa hay hôm nay có thượng triều, chương trình học đã dời tới sau giờ ngọ.

Nàng thoáng thu dọn một chút, lại ăn một ít, dứt khoát ở nhà đọc sách.

Mới lật vài tờ, chợt thấy hệ thống logo không ngừng nhấp nháy trước mắt. Nàng hít sâu một hơi, nhấn mở ra.

“Đang lấy nội dung tiểu thuyết...”

Ánh mắt Trình Diệc Nhiên chợt lóe, tắt giao diện hệ thống đi. —— Bây giờ nàng đối với cái hệ thống này sinh ra chút tình cảm phức tạp, từ sau chuyện "thiếu nữ Tô Lăng", nàng đều nói đây là cái hệ thống rác rưởi. Nhưng tối hôm qua cái hệ thống rác rưởi này lại lập công lớn.

Đến nay vẫn nhận được dòng chữ quen thuộc “Đang lấy nội dung tiểu thuyết...”, trong lòng nàng thế nhưng lại sinh ra một loại cảm xúc hoang đường.

“DIỆC NHIÊN, DIỆC NHIÊN...”

Đang ngẩn ngơ, bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc. Là tam ca Trình Thụy.

Trình Diệc Nhiên kinh ngạc: Tam ca đang học mà?

Trình Thụy vừa nói vừa sải bước lớn chạy sang. Mặt hắn đỏ bừng, tràn ngập vẻ không tin nổi: “DIỆC NHIÊN, ta nghe người ta nói, tối hôm qua muội ở Dao Quang trong điện đánh bại sứ giả Hồ Chử hả?”

Trình Diệc Nhiên bình tĩnh: “Từ “đánh bại” này phải dùng cẩn thận chút. Mọi người đều là người văn nhã, không động thủ.”

“... Không phải nói đánh bại, là nói muội giải được đề khó của Hồ Chử?” Trình Thụy vội la lên, “Còn nghe nói, muội bị hắn vạch trần thân phận rồi?”

“Nghe nói này của huynh từ đâu ra vậy?”

“Quốc Tử Giám đều truyền ra, nói Hoàng Thượng mở Bác Học Hoành Từ, chọn dùng người uyên bác đa tài, đứng đầu bảng thế nhưng là một cô nương. Còn nói cô nương này trí tuệ vô song, có thể nói quốc sĩ...” Trình Thụy nhìn chằm chằm muội muội, thật là tò mò, “Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế?”

Trình Diệc Nhiên càng thêm chột dạ, nàng rót cho tam ca ly trà: “Huynh uống nước trước đi, rồi ta từ từ kể cho huynh.”

Chuyện tối qua phát sinh ở Dao Quang điện, nàng một năm một mười nói ra, cuối cùng lại nói: “Hai đề bài trước, đều được chàng ấy trả lời. Đặc biệt là đề thứ hai, huynh cũng biết, phần lớn người ở đây là văn sĩ, nhưng chàng lại không giống như vậy, tài b.ắ.n cung xuất sắc...”

Trình Thụy đối với lời ca ngợi nhị Hoàng tử này không mấy hứng thú, hắn xua xua tay: “Không nói hắn, ta chỉ muốn hỏi muội một chút, “Đạo Đức Kinh” dài bốn mươi dòng, phải đọc từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, sao muội có thể nhớ kỹ được? Xảo trá tai quái như thế, rốt cuộc sao muội làm được vậy?”

Trình Diệc Nhiên than nhẹ một tiếng: “A, nói thế nào nhỉ?”

Chuyện hệ thống, nàng cũng không tính nói cho tam ca. —— Điều này liên quan đến một thế giới khác, huống hồ người khác cũng đâu có nhìn thấy logo của hệ thống, nàng nói cũng vô dụng, không chừng người ta biết được còn cho rằng nàng đang nói đùa.

“Làm như thế nào thì nói như thế đấy thôi.”

Trình Diệc Nhiên hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Muội cũng không biết, lúc ấy muội cũng chỉ nhìn tứ tung, cảm thấy đẹp, liền nhìn như vậy.” Nàng không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, dứt khoát hỏi lại: “Đúng rồi, tam ca, người ở Quốc Tử Giám nói muội như thế nào?"

“Cái gì?” Trình Thụy không nghe rõ lắm.

“Thì là, bọn họ nói về muội như thế nào? Là nói muội không tuân theo nữ tắc, vi phạm cương thường luân lý? Hay là...”

Đó cũng chính là điều duy nhất Trình Diệc Nhiên lo lắng. Nàng biết phía triều đình nàng khá có địa vị, nhưng nàng lại không biết được dân gian lén nói thế nào. Chính nàng không ngán mấy lời đồn đãi này, chỉ là nàng không khỏi nghĩ đến phụ mẫu. —— Đương nhiên, nàng biết phụ mẫu người nhà cũng không để ý những điều này.

Trình Thụy ngẩn người, sau đó cười ha ha. Hắn vỗ nhẹ lên đầu muội muội một cái: “Choáng váng rồi sao? Gì mà không tuân theo nữ tắc? Muội bởi vì đạo hiếu mà giả thành nam tử đọc sách, bởi vì tài năng mà giành được vị trí đầu bảng của Bác Học Hoành Từ. Đêm qua lại dựa vào học thức của mình, phá hủy âm mưu quỷ kế của đám người Hồ Chử. Người Quốc Tử Giám nhắc tới muội, đều không ngớt lời khen ngợi, nói muội nào là trung hiếu song toàn, tài trí hơn người. Mọi người đều xem muội là Trịnh Hiếu Nữ thứ hai rồi đấy.”

Trịnh Hiếu Nữ là một nữ tử triều đại trước, phụ thân bị kẻ gian làm hại. Nàng nữ giả nam trang, ẩn núp mấy năm, báo thù cho phụ thân. Triều đình ngợi khen nàng, xưng là nữ tử mẫu mực. Xếp Trình Diệc Nhiên với nàng, đây là đánh giá rất cao.

Trình Diệc Nhiên thở một hơi, rất tốt rất tốt. Nàng cũng không cầu chút hư danh này, chỉ cần phụ mẫu không vì nàng mà không vui là được.

Trình Thụy lại nói: “Thậm chí còn có người hỏi thăm muội có hôn phối hay chưa, muốn cưới muội làm vợ nữa kìa.”

“Hả?” Trình Diệc Nhiên vô cùng ngạc nhiên, “Lấy muội làm vợ?”

Trình Thụy nói: “Chuyện này thì có gì kỳ lạ? Muội là người phụ nữ vừa có hiếu vừa có tài, đến Hoàng Thượng còn mở lời vàng ngợi ca, người người tranh nhau cưới, không phải quá bình thường hay sao? Nếu có thể cưới một tài nữ danh chấn thiên hạ, sao lại không cưới? Hồng tụ thêm hương, thơ từ xướng hoạ, ai không muốn cơ chứ? Mặt cũng phát sáng luôn rồi. Huống chi, muội không chỉ là tài nữ...”

Trình Diệc Nhiên giơ tay, ngăn cản huynh trưởng đang muốn nói tiếp. Tài nữ vang danh thiên hạ, này cũng quá khoa trương đi?

-

Mấy ngày sau, Trình Diệc Nhiên mới biết được, lời Trình Thụy nói, thật đúng là chưa thể tính khoa trương.

Hoàng đế không ban chức quan cho nàng, đám người Bạch đại nhân vẫn không bởi vì nàng là nữ tử mà thay đổi đối thái độ, mỗi ngày đi học, vẫn giống như trước kia.

Thân phận nữ tử của Trình Diệc Nhiên đã vang khắp thiên hạ, vậy nên đã không cần giống như trước đây tô tô trét trét gương mặt cho đen thui nữa. Nàng bắt đầu thử mỗi ngày tô ít đi một lớp.

Cuộc sống của nàng nhìn qua cũng không thay đổi mấy, nhưng trong lòng lại như dây cung bị kéo căng, mơ hồ cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy nữa.

-

Ngày hôm đó, Trình Diệc Nhiên đang đọc sách ở Trình trạch kinh thành, thím Giang bỗng nhiên nói với nàng, có khách tới chơi, tự xưng là bạn cùng trường trước kia của nàng. Nàng vội thay đổi nam trang, mời khách vào.

Là Vân Úy và Khương Thành.

Khương Thành tham gia Bác Học Hoành Từ giành được hạng ba, chuyện đêm đó xảy ra ở Dao Quang điện, cậu ta không được trải qua. Nhưng đứng đầu bảng Bác Học Hoành Từ là nữ tử, vả lại còn phá hỏng chuyện tốt của đám người Hồ Chử, tin tức này lan truyền nhanh chóng, tất nhiên Khương Thành cũng sẽ biết. Đừng nói là cậu ta, Vân Úy còn biết được nữa mà.

—— So sánh một chút, nhị Hoàng tử liên tiếp trả lời được hai câu, tuy rằng rất đáng kinh ngạc, nhưng xét về mức độ chấn động, vẫn không thể so bì với nữ tử đứng đầu bảng này.

Vân Úy và Khương Thành chạm trán nhau, sau một hồi thương lượng, tính toán, dứt khoát tới cửa thăm hỏi.

Thật không thể tin được, bạn tốt cùng trường thế nhưng biến thành một tiểu cô nương?

Thấy trên mặt Trình Diệc Nhiên không còn lớp phấn đen kia nữa, Khương Thành và Vân Úy không khỏi sửng sốt hồi lâu: “Thật, thật là nữ à...”

Vân Úy không nhịn được nói: “Nàng là nữ, còn lợi hại như vậy?”

Trình Diệc Nhiên liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Ai quy định là nữ thì không được lợi hại?”

“...” Vân Úy nghẹn họng, đè thấp giọng, “Nàng, nàng vốn cũng họ Trình?”

Đối với thân phận của Trình Diệc Nhiên, trong lòng cậu ta mơ hồ đã có suy đoán. Về phần quan hệ của nàng và nhị Hoàng tử, đại khái trong lòng cậu ta cũng có chút suy nghĩ.

Trình Diệc Nhiên cười cười, không nói gì. Nàng cũng không muốn cho cậu ta biết “Trình Diệc Nhiên” = “Trình DIỆC NHIÊN”. Dù rằng nàng rất rõ ràng, rất nhiều người hẳn là đều nghĩ như vậy.

Trước kia không biết Trình Diệc Nhiên là nữ, trước mặt nàng Vân Úy luôn nói chuyện không chút kiêng dè. Giờ phút này biết được rồi, cậu ta thế nhưng cảm thấy co quắp hết cả lên.

Sao trước kia cậu ta không phát hiện ra nhỉ, Trình Diệc Nhiên lớn lên còn khá xinh đẹp. —— Tuy rằng ở trong lòng cậu ta, không ai có thể so sánh với Dương cô nương.

Khương Thành cũng chẳng khá hơn mấy, đối mặt biến thành cô nương cùng trường, trong chốc lát cũng không biết phải nói gì, chỉ công thức hoá hỏi một câu: “Hoàng Thượng có ban cho nàng chức quan không?”

Trình Diệc Nhiên lắc đầu: “Còn không có.”

Không khí có chút xấu hổ, hai người ngồi một lát đã đứng lên cáo từ.

Trình Diệc Nhiên nhớ tới chuyện Vân Úy nói lần trước, nhắc nhở: “Vậy mười lăm tháng này đi, lúc tụ tập, mọi người hay đi Túy Tiên Lâu?”

Vân Úy lập tức đỏ mặt, không ngừng xua tay: “Nói sau nói sau đi.”

Chính xác là cậu ta đâu còn mặt mũi bảo một tiểu cô nương làm chủ mời bọn họ đâu.

-

Những sĩ tử được chọn sau cuộc thi lần này, ngoại trừ Trình Diệc Nhiên, những người khác đều đã được Hoàng đế ban chức vụ, chỉ còn Trình Diệc Nhiên vẫn không có tin tức gì.

Tô Lăng nhắc tới việc này với Hoàng đế: “Phụ hoàng tính toán sắp xếp cho nàng thế nào đây?”

Hoàng đế trầm ngâm: “Nàng dù sao cũng là nữ tử, trao cho nàng chức quan có nhiều bất tiện. Trẫm khen nàng hai câu, ban thưởng cho nàng, con xem có được không?”

“Đêm mồng một tháng sáu, chính miệng phụ hoàng đã chấp nhận nàng đã là nữ tử, cũng là sĩ tử. Không ban chức quan, chỉ sợ không ổn.” Tô Lăng chậm rãi nói.

Hoàng đế nhíu mày: “Tiệp dư?” Không đợi Tô Lăng trả lời, ông đã lập tức lắc đầu: “Không ổn. Thôi, trước hết để trẫm suy nghĩ, việc này không vội.”

—— Ông vốn không có ý định trao chức quan cho Trình Diệc Nhiên, có thể cho phép nàng tham gia khoa thi Bác Học Hoành Từ Khoa đã là phá lệ khai ân.

Rất nhanh trong lòng Hoàng đế đã có suy tính.

-

Trình Diệc Nhiên vẫn không hay biết Tô Lăng ở Hoàng đế trước mặt thay nàng yêu cầu chuyện chức quan.

Nhị ca Trình Khải đi vào Trình gia kinh thành, đưa nàng quay về thư viện.

Mồng một tháng sáu, Trình Diệc Nhiên ở tiệc tối trong cung làm những chuyện như vậy, lúc này đã sớm truyền khắp phố. Vợ chồng Trình Uyên ở ngoại thành cũng đã biết được việc này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio