*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng hai năm nay, triều đình theo thường lệ cử hành thi hội ba năm một lần. Đương nhiên, việc này không có quan hệ quá lớn với Trình Diệc Nhiên. Thế nhưng nàng lại gặp Đỗ Duật, người chủ trì thi hội.
Lần này Đỗ Duật đến Sùng Văn Quán, là vì tìm một quyển sách. Tìm sách xong, cậu vẫn chưa trực tiếp rời đi, mà nói chuyện với Trình Diệc Nhiên.
Đọan Hòa tuy rằng có chút ngốc, lại không ngốc thật, biết hai người này quen biết. Đỗ đại nhân vốn có thể lệnh gã sai vặt người hầu tới lấy thư, nhưng cậu lại tự mình đến. Theo như phỏng đoán của Đoạn Hòa, khả năng Đỗ đại nhân còn có việc khác cần hoàn thành.
Hắn ở một bên cũng xấu hổ, dứt khoát tìm cái cớ rời đi trước.
Hắn có thể trốn, Trình Diệc Nhiên lại không thể trốn. Nàng rót trà cho cậu, thái độ ôn hòa.
Có khoảng thời gian không gặp, khí chất Đỗ Duật càng thêm trầm ổn, cậu buông chén trà: “Còn chưa kịp chúc mừng nàng.”
Trình Diệc Nhiên suy nghĩ, phỏng đoán là vì việc Hoàng đế tứ hôn. Nàng khẽ mỉm cười, coi như trả lời.
Bởi vì [Dịch Thoa Ký], hiện giờ nàng chỉ cần vừa thấy Đỗ Duật, liền nghĩ đến [Dịch Thoa Ký], hình ảnh Đỗ Duật và “DIỆC NHIÊN” ở chung, cứ thế sinh ra không được tự nhiên.
Nàng chỉ khách sáo hai câu, lấy cớ có việc, muốn uyển chuyển hạ lệnh trục khách.
Nhưng mà Đỗ Duật lại nói thẳng: “Ta có chuyện muốn hỏi nàng.”
Thấy vẻ mặt cậu trịnh trọng, Trình Diệc Nhiên cũng nghiêm túc lên: “Chuyện gì?”
“Có phải ta đã làm chuyện gì có lỗi với nàng không?” Trong mắt Đỗ Duật ẩn chứa sự khó hiểu, “Vì sao gần đây nàng vừa thấy ta liền trốn?”
Bọn họ cùng trường ba năm, tuy không nói quan hệ thân cận, nhưng cũng không xa lạ tới mức này.
Trình Diệc Nhiên tất nhiên không thể nói chuyện hệ thống, chỉ lung tung tìm cớ: “Không có, huynh không có làm gì không đúng. Là ta, là do ta, huynh xem ta dù sao cũng là một cô nương. Nam nữ khác biệt...”
Nàng chỉ chỉ Đỗ Duật, lại chỉ chính mình.
Đỗ Duật lộ vẻ bừng tỉnh, trong lòng cũng không quá tin tưởng. Nếu thật là bởi vì nam nữ khác biệt, sao trước kia không thấy nàng né tránh? Hơn nữa nàng và một vị Giáo thư lang cộng sự khác, cũng không cảm thấy có gì không ổn. Tâm tư cậu xoay chuyển, trong đầu mơ hồ có một suy đoán: Có lẽ là ý tứ của nhị Hoàng tử.
Cậu đã từng hướng Trình gia cầu hôn, nàng cố ý tránh cậu, dường như cũng có tình lý bên trong? Vẫn là câu nói kia, sao trước kia không tránh?
Ánh mắt cậu dừng trên người nàng vội vàng chuyển một vòng. Cô nương này tướng mạo mỹ lệ, tài hoa hơn người, có mưu lược có chủ kiến, khuê tú bình thường không có khả năng so sánh. Đáng tiếc là của người khác...
Trình Diệc Nhiên không biết cậu có tin tưởng không, lại tiếp tục nói: “Hơn nữa, ta là thật sự rất bận. Huynh xem, ta vẫn luôn bận đây. Sùng Văn Quán có tám vạn cuốn sách, tám vạn cuốn đấy...”
Đỗ Duật khẽ cười một tiếng: “Thì ra là thế, ta đã biết.”
Cậu tự nói với mình, thật ra trốn hay không, cũng chẳng có quan hệ gì với cậu. Hai người bọn họ gặp nhau không nhiều. Cậu chỉ là không nghĩ vẫn luôn lòng mang nghi hoặc thôi.
Đỗ Duật đứng lên, thuận miệng hỏi một câu: “Gần đây đọc sách gì?”
Ma xui quỷ khiến, Trình Diệc Nhiên đáp: “Về vấn đề làm thế nào để nâng cao địa vị nữ tử.”
“Còn có sách như vậy nữa sao?” Đỗ Duật sửng sốt, “Sao ta chưa bao giờ xem qua?”
Trình Diệc Nhiên dáng vẻ thập phần đứng đắn: “Là ghi chú của ông cố ta, không khắc bản. Huynh chưa nhìn thấy mới là bình thường.”
Đỗ Duật hơi hơi nhíu mày: “Nội dung sách này thế nào, nên làm thế nào để nâng cao.”
Trình Diệc Nhiên đem nội dung ông cố ghi chú, chọn lựa một vài điểm nói: “Những cái khác, ta không nhớ rõ.”
Đỗ Duật biết trí nhớ nàng rất tốt, đối với cái gọi là “Không nhớ rõ” của nàng mang thái độ hoài nghi, nhưng vẫn gật gật đầu. Cậu nhẹ giọng nói: “Nữ nhân cũng có thể kế thừa tài sản? Nữ tử có thể làm việc? Vậy thật tốt quá.”
Lúc phụ thân mất, cậu vẫn còn nhỏ, thân thích lấy cớ muốn giúp cậu giữ tài sản, cướp tất cả gia sản từ tay mẫu thân Tiêu thị của cậu. Mẫu thân có thể viết có thể tính, cũng từng nghĩ tới đi ghi sổ, lại không ai chịu dùng. Sau này bà giặt xiêm y cho người ta, đôi tay vốn bảo dưỡng không tồi, vào mùa đông bị sưng to...
Sau này, mẫu thân ở cửa thư viện Sùng Đức, gặp hiệu trưởng...
“Cái gì?” Trình Diệc Nhiên không nghe rõ.
Đỗ Duật nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Không có gì, ta nói là, ta cảm thấy quyển sách này rất hay.”
Trình Diệc Nhiên có chút sửng sốt, rồi lại cười khẽ, tự nhủ quả nhiên. Khó trách là người sẽ chịu ảnh hưởng nâng cao địa vị nữ tử. Nàng cười nói: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy thật tốt.”
Không hiểu sao, cảm xúc xấu hổ đối với Đỗ Duật sinh ra bởi vì [Dịch Thoa Ký] tiêu tán một chút.
Đỗ Duật cũng không ngồi lâu, cậu cũng không có bao nhiêu thời gian nhàn rỗi nói chuyện phiếm với Trình Diệc Nhiên. Cậu cầm cuốn sách muốn tìm, vội vàng rời đi.
- Sau khi Đỗ Duật rời đi không lâu, Đoạn Hòa “tiêu chảy” đã trở lại. Hắn liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh Trình Diệc Nhiên, cúi đầu tiếp tục so thư tịch. Qua một hồi lâu, hắn cảm thấy mệt mỏi, mới hỏi Trình Diệc Nhiên: “Vị Đỗ đại nhân kia là bạn học cùng trường của nàng?”
Hắn và Trình Diệc Nhiên là cộng sự, cũng là gần đây mới trò chuyện nhiều hơn.
“Hả?” Trình Diệc Nhiên hồi thần, cười cười, “Đúng vậy.”
Nàng cho rằng Đoạn Hòa muốn hỏi gì đó, kết quả Đoạn Hòa ngẩn ra trong chốc lát, cảm thán nói: “Nói như thế, thư viện Sùng Đức xác thật không tồi. Cho ra hai Trạng Nguyên, đều còn trẻ như vậy.”
Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng giải thích: “Ta không tính là Trạng Nguyên.”
“Không sai biệt lắm, đứng đầu bảng Bác Học Hoành Từ Khoa, dù không tính là Trạng Nguyên, cũng không kém bao nhiêu.”
Trình Diệc Nhiên giật nhẹ khóe môi, không cãi lại.
-
Khi gặp mặt Tô lăng, Trình Diệc Nhiên không quên đề cập đến những gì mình nhìn thấy nghe thấy.
Tô Lăng chỉ mỉm cười nhìn nàng, nghe thấy giọng nói thanh thúy của nàng, phảng phất có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng.
Trình Diệc Nhiên bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nàng hơi nghiêng đầu: “Ta nghe người ta nói, sau khi đính hôn, không nên gặp mặt? Dù sao cũng là thím Giang nói như vậy.”
Tô Lăng hơi thu lại ý cười: “Phải không? Còn có cách nói như vậy sao? Sao ta không biết?” Cậu nghiêm trang nói: “Đã là như thế, vậy thành thân sớm chút đi, đỡ phải không thể gặp mặt.”
Nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay cậu, Trình Diệc Nhiên cười nói: “Hoàng Thượng còn chưa nói tới hôn kỳ đâu, chàng liền vội vã thành thân, xấu hổ không chứ?”
“Cưới vợ là chuyện lớn của đời người, sao còn xấu hổ?” Vẻ mặt Tô Lăng không thay đổi.
Ngược lại Trình Diệc Nhiên đỏ mặt. Nàng vẫy tay, dời đề tài, một lần nữa nói đến bút ký của ông cố.
-
Gần đây đến thư viện Sùng Đức báo danh tham gia kiểm tra nhập học, không ở số ít.
Thư viện Sùng Đức vốn có thanh danh không kém, năm gần đây trước sau cho ra Đỗ Duật, Trình Diệc Nhiên. Kỳ thi mùa thu năm trước, thư viện Sùng Đức có biết bao nhiêu học sinh trúng cử, càng khiến thư viện thêm sáng chói.
Đây đều nằm trong dự kiến của phụ thân con Trình Uyên. Nhưng bọn họ không nghĩ tới, đến báo danh, còn có một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương này nhìn khoảng mười một mười hai tuổi, da trắng mi dài, vẻ ngoài xinh đẹp, một đôi mắt cực kỳ linh động. Tuy vận trang phục nam tử, nhưng Trình Khải liếc mắt một cái liền nhận ra đây là một tiểu cô nương.
- - Từng biết muội muội DIỆC NHIÊN thoa hai má đen xì, cố ý tự làm xấu chính mình nữ giả nam trang. Còn tiểu cô nương chỉ thay đổi kiểu tóc và quần áo liền tới giả làm nam tử, tất nhiên không thể trốn khỏi ánh mắt hắn.
Trình Khải do dự một chút, vẫn chưa trực tiếp bóc trần, mà là để nàng làm kiểm tra nhập học trước. Hắn thì đi tìm phụ thân.
“Xác định là một tiểu cô nương?” Trình Uyên có chút kinh ngạc.
“Dạ.” Trình khải gật đầu một cái, “Là nam hay nữ, con vẫn phân rõ.”
“Con nói chuyện với nàng, xem nàng có biết chính mình đang làm gì hay không. Rốt cuộc tuổi còn nhỏ, lại hỏi người nhà nàng có biết việc này không.” Trình Uyên nhíu mày.
Khi trước ông đã nói qua, không phản đối việc nhận nữ học sinh. Nhưng nhất định phải được người nhà đồng ý.
Trình Khải đáp: “Hài nhi hiểu rõ.”
Hắn lại trở lại học đường, thấy tiểu cô nương đã hoàn thành kiểm tra. Vội vàng đảo qua bài thi, xem ra tiểu cô nương này trả lời không tồi, thông qua kiểm tra nhập học thì không thành vấn đề.
Gọi tiểu cô nương sang một bên, Trình Khải hỏi thẳng: “Trò tên gì?”
“Học sinh Chu Việt.” Tiểu cô nương đảo đảo tròng mắt.
Trình Khải gật đầu một cái, tiếp tục hỏi: “Ta nghe khẩu âm trò nói, hình như là người kinh thành. Trò tới thư viện đọc sách, phụ mẫu trò có biết không?”
“Trò... Trò, phụ mẫu trò tất nhiên là biết đến.”
Trình Khải không bỏ qua tia hoảng loạn chợt lóe qua trên mặt tiểu cô nương, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, trong lòng hắn trầm xuống, còn không rõ nữa sao?
- - Lần trước hắn còn cho rằng phụ thân muốn hắn xác nhận việc này là làm điều thừa. Phụ mẫu không đồng ý, nữ nhi sao có thể đến thư viện? Nhưng mà, sau khi hắn hỏi một câu như vậy, tiểu cô nương này thế nhưng lại ấp úng, ánh mắt mập mờ.