*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trình Diệc Nhiên cười rạng rỡ: “Không có gì, ta chỉ nghĩ đến có thể khi đó sẽ có chuyện làm phiền đến chàng.”
Tô Lăng hơi giật mình nhưng cũng cười khẽ: “Giữa chúng ta, còn nói cái gì phiền hay không phiền.”
Ban đêm Trình Diệc Nhiên trực tiếp nghỉ tại Trình trạch ở Kinh Thành.
Tô Lăng đưa nàng đến cửa sau, nhẹ giọng nói: “Thật sự không cần ta cùng nàng sao?”
“Không cần không cần.” Trình Diệc Nhiên liên tục lắc đầu, “Đại ca, đại tẩu của ta đều ở đây đó.”
“Vậy nàng vào đi, ta đợi nàng trở vào rồi đi.” Tô Lăng mỉm cười nhìn nàng.
Trình Diệc Nhiên cười lắc đầu: “Không, vẫn là ta nhìn chàng rời đi thì hơn, ta cũng đã đến trước cửa nhà rồi, đợi xe ngựa chàng rời đi, ta lại trở vào.”
Hai người lưu luyến không rời một hồi, cuối cùng là Tô Lăng thỏa hiệp, Trình Diệc Nhiên mỉm cười nhìn Tô Lăng lên xe ngựa rời đi. Thẳng đến khi xe ngựa không còn thấy bóng dáng, nàng mới quay người.
Đèn trong khuôn viên đã sáng, nàng mang theo đèn lồng, đi nhanh đến tiểu viện của mình. Nhưng vừa bước mấy bước, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Nàng sửng sốt: “Tam ca, sao huynh lại ở đây?” Cúi đầu nhìn đèn lồng trên tay, nàng giơ đèn lồng tiến đến trước mặt Trình Thụy: “Đây, đèn lồng này cho huynh.”
Trình Thụy đứng trong viện, vẻ mặt hắn tựa hồ muốn hòa tan dưới ánh đèn mờ nhạt, bỗng dưng cho người ta một loại cảm giác mệt mỏi. Hắn thuận tay tiếp nhận đèn lồng, nhẹ giọng nói: “Muội trở về sớm như vậy, ta còn cho rằng muộn một chút nữa muội mới trở về.”
“Đèn lồng trên đường rất đẹp, nhưng cũng đều giống nhau, cho nên trở về sớm.” Trình Diệc Nhiên liếc nhìn thần sắc tam ca, “Tam ca không đi ngắm đèn sao? Đứng ở đây làm gì? Trời lạnh như vậy, sao lại không vào phòng ngồi?”
“Đi ngắm đèn rồi, sau đó đứng ở đây một lát.” Trình Thụy nhẹ giọng nói, “Muốn đứng một lát rồi đi, sẽ không gặp phiền phức.”
“Đại ca, đại tẩu đâu?” Trình Diệc Nhiên kéo tay Trình Thụy: “Đi nào, đi uống ly trà nóng.”
“Có lẽ bọn họ đi ngắm đèn còn chưa về.” Trình Thụy bị nàng lôi kéo vào trong.
Trình Diệc Nhiên và vị tam ca này ở chung với nhau không tính là nhiều, nhưng dù sao cũng là thai long phượng, lúc còn nhỏ cùng ăn cùng ở với nhau, sau này lớn lên cũng thường xuyên thư từ qua lại. Có thể nói là vô cùng hiểu nhau. Nàng vừa nhìn thấy dáng vẻ này của tam ca liền biết nhất định hắn có tâm sự. Nếu hỏi, nhất định hắn sẽ không nói. Biện pháp tốt nhất là bồi hắn một lát, nói một ít chuyện thú vị, làm cho hắn vui vẻ.
Một chiêu này rất hiệu quả, cho nên đến khi Trình Thụy cầm đèn DIỆC NHIÊN cho hắn rời đi, biểu tình rõ ràng đã nhẹ đi một ít.
Mà lúc này Trình Diệc Nhiên thở dài một hơi, nếu tất cả mọi người có thể vô ưu vô lo thì tốt rồi.
Chẳng qua mặc kệ như thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Mười sáu tháng giêng lại nghỉ tạm một ngày, mười bảy tháng giêng Trình Diệc Nhiên đến Sùng Văn Quán tiếp tục công việc, tiếp tục công việc đơn điệu kia nhưng lại không mất đi phần thú vị. Mà thư viện Sùng Đức cũng kết thúc kỳ nghỉ đông và chính thức khai giảng.
Năm mới, thư viện Sùng Đức lại nhiều thêm mấy nữ học trò, trong đó vẫn có một đôi tỷ muội.
Trần Viên Ngoại của Kinh Thành, trong nhà có không ít cửa hàng, cũng có rất nhiều ruộng đất phì nhiêu, đáng tiếc thê tử mất sớm, mặc dù hắn có nhiều thê thiếp nhưng lại chỉ có hai nữ nhi. Mấy năm trước hắn nhận nuôi một nhi tử, nhưng lại nhiễm bệnh qua đời.
Trần Viên Ngoại đã ngoài 40 tuổi, cũng tự ý thức được bản thân đã gần năm mươi, có thể đời này sẽ không có nhi tử, chi bằng chấp nhận số phận, an phận dạy dỗ hai nữ nhi, để các nàng kế thừa gia nghiệp, rồi lại kén rể cho từng người một vị hôn phu thành thực biết suy nghĩ là được rồi.
Hắn mang theo hai nữ nhi bên người dạy dỗ mấy năm, rồi lại muốn giúp nữ nhi trở thành một người hiểu biết có tiếng tăm, nên liền đưa đến thư viện Sùng Đức nổi danh để học tập.
Hai nữ nhi của ông, một chút cũng không thể kém với nhi tử. Những chuyện nhi tử có thể làm thì nữ nhi cũng có thể, sách có thể đọc, buôn bán có thể làm, biết lo liệu sổ sách, việc nhà cũng quản được. Thậm chí trong tương lai cũng có thể lấy trượng phu, tiếp tục thừa kế sự nghiệp.
Hai tỷ muội Trần gia đều dễ dàng vượt qua kỳ thi đầu vào. Trước đây Trình Khải đã từng có kinh nghiệm hai lần tiếp đón nữ học trò nên lần này rất nhanh đã sắp xếp xong hai người họ rồi.
Ngược lại Mộc Trường Thanh cái tên một lòng muốn tiến vào thư viện bắt người kia, lại một lần nữa bị cự tuyệt ngoài cửa. – Thế nhưng, xét từ bài kiểm tra đầu vào của hắn, thì biết được hắn có tiến bộ so với lần trước. Nếu tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, bài kiểm tra đầu vào của thư viện Sùng Đức có lẽ sẽ không làm khó được hắn.
Thư viện bắt đầu lên lớp trở lại, Mộc Phù Dung rất vui mừng. Nàng cảm thấy cuộc sống của nàng sẽ tạm thời trở lại bình thường, nàng sẽ chăm chỉ học tập. Cũng chỉ khi học tập, nàng có thể quên đi phiền muộn trong lòng.
Chu Lệnh Nguyệt sau khi biết được Mộc Phù Dung khi về nhà lại bị đệ đệ bức đến mức phải trốn đến thư viện, nàng giận đến mức nói: “Tỷ không nên trở về mà nên đoạn tuyệt quan hệ với họ, vĩnh viễn không nhìn nhận nhau. Ta sẽ nói phụ thân nhận tỷ làm nghĩa nữ. Nghĩa phụ và cha kế cũng không khác nhau lắm. Hôn sự của tỷ, phụ thân ta cũng có thể làm chủ. Đúng rồi, thư viện nhiều đồng học như vậy, tỷ xem chọn một người nào đó, để phụ thân ta làm chủ cho tỷ…” Nàng nói rất kích động, trong lòng Mộc Phù Dung một mảnh mù mịt. Thật sự phải làm như vậy sao?
—
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi gió xuân thổi qua, chớp mắt đã đến tháng ba.
Cách sinh nhật 18 tuổi càng gần, Trình Diệc Nhiên càng trở nên khẩn trương. – Đương nhiên, nàng cũng không phải sợ ngày sinh nhật, mà là sau sinh nhật mười ngày, chính là ngày đại hôn của nàng và Tô Lăng.
Nàng nghĩ, trước đây nàng đại khái không biết bản thân có hội chứng sợ hãi trước hôn nhân. Tưởng tượng đến lúc chân chính gả cho Tô Lăng, nàng không khỏi khẩn trương vạn phần, tất nhiên ngoài khẩn trương, còn có chút mong chờ.
Âm thanh hệ thống điện tử thỉnh thoảng vang bên tai nàng: “Thật sự không muốn thay đổi chủ ý?”
Trình Diệc Nhiên khép hờ hai mắt, làm như chưa nghe tới. Khi nào có thể hoàn toàn giải trừ trói định thì tốt rồi.
“Vậy đợi cô hoàn thành nhiệm vụ.” Vẫn là âm thanh điện tử lạnh lẽo. Truyện Dị Giới
Trình Diệc Nhiên mở mắt ra, không hề để ý đến nó.
Bước vào tháng ba, Trình Diệc Nhiên không đến Sùng Đức Quán nữa, vì lãnh đạo của nàng cho nàng “nghỉ phép kết hôn” kéo dài một tháng.
Trong cung không có Thái hậu, Thái phi và các thê thiếp khác, có thể xem như trưởng bối phái nữ phía Hoàng đế cũng chỉ có Trưởng công chúa. Cho nên trọng trách dạy dỗ Hoàng hậu tương lai liền đặt lên vai bà.
Mậu Dương công chúa vào thư viện Sùng Đức đầu tháng ba, bà cười nói với Trình Diệc Nhiên: “Cháu đừng sợ, ta đây cũng chỉ là *quá trường, trong cung ít người, quy củ cần học không nhiều. Cháu chỉ cần nhớ lễ tiết lúc đại hôn là đủ rồi.”
*Quá trường: Ý chỉ chỉ cần hình thức, không quan trọng nội dung, là người dễ tính không để ý nhiều.
Trình Diệc Nhiên gật đầu, đối với lễ tiết phải nhớ lúc đại hôn đặc biệt nghiêm túc.
“Quy củ là chết, người là sống.” Mậu Dương công chúa cười nói, “Quy củ trong cung đều là dùng để kiềm chế người dưới trướng. Nếu cháu tuân thủ quy củ thì mọi người sẽ khen cháu một câu. Nếu cháu không tuân theo quy củ thì cũng không có ai dám mắng, bởi vì cháu là chủ tử.”
Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, có phần bất ngờ.
Mậu Dương công chúa cười với Trình Diệc Nhiên, trong lòng nói vị cô nương này có lẽ học hành thi cử có thiên phú, là người thông minh. Đáng tiếc ở phần xuất thân. Trình gia dòng dõi thư hương, con người bình dị, tâm tư vị cô nương có lẽ cũng sẽ đơn giản thông thấu hơn. Chẳng qua, có ý che chở, đến ngày đó sẽ rất nhẹ nhàng.
Bà nhớ lại lời dặn dò của Hoàng đế khi còn trẻ mà có chút buồn cười. Đứa cháu trai này của bà có lẽ thật sự rất để ý đến Hoàng hậu của nó.
Nghi lễ đại hôn tuy rằng phức tạp, nhưng trí nhớ của Trình Diệc Nhiên cũng rất tốt, chữ trên tập sách, nàng cũng rất nhanh đã nhớ không sót chữ nào.
“Không tồi, đúng là Trạng nguyên chi tài.” Mậu Dương công chúa nhịn không được tán thưởng, “Nhưng nhớ thôi còn chưa đủ, còn phải biết sử dụng.”
Trình Diệc Nhiên mỉm cười gật đầu: “Chuyện đó là hiển nhiên.”
Mậu Dương công chúa hiếm khi được ra khỏi Kinh thành một chuyến, thấy Trình Diệc Nhiên nghe lời học tập cũng không tồi, nghĩ nghĩ đã học được một lúc rồi, không bằng nghỉ ngơi một lát. Bà cười nói: “Ta đã đến thư viện hai lần, vẫn chưa thật sự trông thấy học trò lên lớp.”
Trình Diệc Nhiên hiểu ý, cười nói: “Vậy ta dẫn trưởng công chúa đến thư viện đi dạo một lát?”
“Không được.” Vẻ mặt Mậu Dương công chúa nghiêm túc, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trình Diệc Nhiên không hiểu: “Sao vậy ạ?”
“Sau này cháu không thể gọi ta là Trưởng công chúa.” Mậu Dương công chúa khẽ mỉm cười, “Theo nghĩa, cháu nên gọi ta một tiếng cô cô mới phải.”
Trình Diệc Nhiên ngẩn ra, chớp mắt một cái, trong mắt tràn đầy ý cười. Nàng có chút xấu hổ, có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Cô cô.”
“Thế này mới đúng.” Mậu Dương công chúa cười, nhẹ nhàng gật đầu.