*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đại hôn Đế Hậu, có rất nhiều quy củ. Sau khi bái kiến Thái thượng hoàng, lại đi tế bái tổ tông thần linh. Sang ngày thứ ba còn phải tiếp nhận yết kiến của văn võ bá quan.
Trình Diệc Nhiên thân mang lễ phục Hoàng hậu dày nặng, xuất hiện ở trước cung điện cùng Tô Lăng.
Trước đây nàng tham gia cuộc khảo thí Bác Học Hoành Từ, sau lại cực kỳ nổi bật trên Dao Quang điện, văn võ bá quan không ít người nhận ra nàng. Nhưng cũng có người không biết nàng, sau một lúc đánh giá tất cả đều thất kinh.
Trên phố đồn đãi, Trình thị tài cao bát đẩu, tướng mạo bình thường. – Nếu không như thế cũng sẽ không nữ giả nam trang mà không bị phát hiện, sau khi lập hạ công lớn được Thái thượng hoàng ban hôn cho Hoàng thượng.
Hôm nay vừa nhìn thấy mới biết được lời đồn là sai, tướng mạo thế này lại có thể dùng câu “Tướng mạo bình thường” để hình dung? Điều này bỡn cợt quá mức đi?
Hoàng hậu Trình thị tướng mạo thanh lệ, đứng bên cạnh Hoàng đế rõ ràng là một đôi người ngọc.
Trình Diệc Nhiên làm Hoàng hậu, chỉ đơn giản nói vài câu ở hiện trường liền xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi triều thần thoái lui, Tô Lăng nhẹ nhàng hỏi vị thê tử mới cưới của mình: “Vừa rồi căng thẳng lắm sao?” Cũng mặc kệ bên cạnh có nội giám, Tô Lăng trực tiếp nắm lấy tay nàng.
Trình Diệc Nhiên cười rạng rỡ, lắc đầu: “Không căng thẳng. Xem bọn họ như bắp cải trắng là được, hơn nữa, không phải còn có chàng sao?” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ là cổ hơi mỏi.”
Ánh mắt Tô Lăng nhìn đến lễ phục Hoàng hậu dày nặng của nàng, khẽ cười nói: “Vậy trở về thay y phục thường.”
“Được.”
—
Có lẽ vì trước đây từng cùng học tập một đoạn thời gian trong cung nên Trình Diệc Nhiên đối với sinh hoạt trong cung cũng xem như thích ứng. Quả thực như Mậu Dương công chúa nói, quy củ trong cung không quá nghiêm khắc. – Hoặc nói, không có người nào thật sự lấy quy củ trong cung đến ràng buộc nàng.
Trình Diệc Nhiên đã gặp qua mấy cô cô quản sự và đại thái giám. Trong cung chủ tử ít, chuyện cũng không nhiều lắm. Sau khi nàng và Tô Lăng thương lượng, quyết định cho một số cung nhân về quê, những người còn lại vẫn theo chế độ cũ.
Đối với Trình Diệc Nhiên mà nói, sau đại hôn rõ ràng có hai điểm thay đổi. Một là kiểu tóc, hai là thời gian bên cạnh Tô Lăng càng nhiều hơn. Nàng đương nhiên nguyện ý ở chung với Tô Lăng, nhưng bọn họ đều có những chuyện khác cần phải làm.
Tô Lăng bận việc triều chính, mà nàng bắt đầu từ sau hôm đại hôn, đã bị hệ thống nhắc nhở nhiều lần về “Mời ký chủ sớm ngày trở về chính tuyến, hoàn thành nhiệm vụ.”
Âm thanh lạnh băng của hệ thống điện tử tựa hồ có chút không kiên nhẫn: “Bổn hệ thống cũng muốn giải trừ trói định sớm, cảm ơn.”
Trình Diệc Nhiên thầm nói, hiếm khi nàng nhất trí với hệ thống về điểm này. Nhưng để nâng cao vị thế của nữ giới, thật sự không thể đạt được trong một sớm một chiều, đây là một công trình không nhỏ.
Sau khi “Thời gian nghỉ phép kết hôn” kết thúc, Trình Diệc Nhiên muốn trở về Sùng Văn Quán làm tiếp nhưng lại Tô Lăng ngăn cản.
“Vì sao?” Trình Diệc Nhiên không hiểu, “Trước đây không phải chàng đã đáp ứng với ta, trước đây thế nào thì sau này vẫn như vậy sao?”
“Đúng vậy, ta đúng thật là có nói như vậy.” Tô Lăng khẽ mỉm cười, “Chỉ là DIỆC NHIÊN, nàng thật sự muốn làm mãi vị trí Giáo thư này ở Sùng Văn Quán sao?”
“Chàng có ý gì?” Trình Diệc Nhiên nhìn thẳng vào Tô Lăng.
“Ta vẫn nhớ trước đây nàng có nói, việc nàng muốn làm nhất chính là mở một thư viện, có đúng không?” Tô Lăng duỗi tay, vén tóc mái nàng rũ xuống sang một bên, “Ta vẫn nhớ rõ việc nàng muốn làm nhất có ba chuyện. Một là đọc sách, sau này nàng đã bái Bạch đại nhân Bạch Thanh Tùng làm thầy. Việc học cũng xem như đã đến trình độ cực hạn. Chuyện thứ hai nàng muốn làm đó là tham gia khoa cử, mặc dù không tham gia thành công nhưng nàng tham gia kỳ thi Bác học hoành từ, trở thành sĩ tử đứng đầu danh sách, đảm nhiệm vị trí Giáo thư lang, miễn cưỡng xem như đã thực hiện được?”
Trình Diệc Nhiên yên lặng một lúc, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy.” Nàng nhẹ giọng, vô cùng thành khẩn: “Chuyện này phải đa tạ chàng đã giúp đỡ.”
Lắc đầu, Tô Lăng cười khẽ: “Không, DIỆC NHIÊN, ta chỉ là cho nàng cơ hội. Có thể để Bạch đại nhân nhận nàng làm đồ đệ, chính là vì nàng chăm chỉ hiếu học. Có thể đạt được vị trí thủ khoa trong kỳ thi Bác Học Hoành Từ, chính là dựa vào thực lực của nàng, không liên quan đến ta.”
“Nhưng nếu không có cơ hội mà chàng cho, dù ta có thực lực đến đâu cũng vô dụng.” Trình Diệc Nhiên nhẹ giọng nói, “Cho nên, ta vẫn phải cảm ơn chàng.”
Tô Lăng cười khẽ: “DIỆC NHIÊN, hiện tại ta cho nàng cơ hội thứ ba.”
“Cái gì?” Trình Diệc Nhiên trong lòng nhảy dựng, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó. “Sau đại hôn của chúng ta, nàng là thê tử của ta, cũng là Hoàng hậu của Đại Chu. Chuyện nàng có thể quản, không chỉ là một mảnh hậu cung. Nàng là mẫu nghi thiên hạ. Ta biết nàng thương tiếc cho nữ nhi thế gian, muốn mở thư viện để nữ tử được đi học, có thể mà. Thư viện Sùng Đức hiện tại mới chỉ có bảy, tám nữ tử phải không?” Tô Lăng lắc đầu cười khẽ, “Ta muốn thăng chức cho nàng làm học sĩ Sùng Văn Quán, hầu giảng trong cung.”
“Học sĩ Sùng Văn Quán?” Trình Diệc Nhiên hơi cao giọng.
Nàng biết Sùng Văn Quán ở triều đại cũ, ngoại trừ thư viện hoàng gia cũng có thể xem như trường học dành cho con cái quý tộc. Học sĩ Sùng Văn Quán kiêm nhiệm phu tử, dạy dỗ con cháu quý tộc. Chỉ là học sĩ triều đại Sùng Văn Quán đều do các quan chức kiêm nhiệm, cũng chưa bao giờ dạy dỗ con cháu Hoàng gia.
Trình Diệc Nhiên nghĩ, đại khái nàng đã hiểu ý của Tô Lăng. Nàng gật đầu dứt khoát: “Ừm, được.”
Ánh mắt Tô Lăng hiện lên ý cười.
“Thế nhưng, Sùng Văn Quán lấy việc dạy dỗ Thái tử là chính, thế nhưng hiện tại không có Thái tử.” Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói.
Tô Lăng khẽ giật mình, rồi cười khẽ. Cậu giơ tay sờ đỉnh đầu nàng: “DIỆC NHIÊN, đại hôn của chúng ta còn chưa đến nửa tháng, về Thái tử, chẳng phải hơi sớm sao? Nàng cũng quá nóng vội rồi.” Cậu dựa sát vào nàng, đè thấp âm thanh: “Hay là nàng chê ta chưa đủ cố gắng?”
“Ta không phải có ý này.” Trình Diệc Nhiên nháy mắt đỏ mặt, khẽ đẩy Tô Lăng, “Ta không vội, thật sự không vội.”
“Được, được, được, nàng không vội, nàng không vội, là ta vội.” Ta Lăng nghiêm túc, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười không thể che giấu.
Trình Diệc Nhiên nhìn dáng vẻ này của cậu, cũng không biết nên bực hay không, liền hung hăng trừng mắt liếc một cái.
Đáng tiếc cái liếc mắt này của nàng trong mắt Tô Lăng không hề có lực uy hiếp. Cậu tiến đến một bước, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, thấp giọng nói: “Còn nhìn ta như vậy, là ta hôn nàng đó.”
Trình Diệc Nhiên lui về sau một bước: “—Chàng không phải đã hôn rồi sao?”
“Kia không tính.” Tô Lăng cười khẽ, hôn lên môi nàng.
—
Đầu tháng tư, Tô Lăng hạ chỉ, Sùng Văn Quán ở Kinh thành tuyển nhận đệ tử, do học sĩ Sùng Văn Quán dạy dỗ. Lần này chỉ tuyển nhận 28 học trò, tuổi từ 12 đến 18 tuổi, không phân biệt nam nữ.
Ngoài ra còn có một số yêu cầu. Nhưng hầu như mọi người đều đem lực chú ý hướng đến câu “Không phân biệt nam nữ.”
Đây là lần đầu tiên triều đình công khai nói câu “Không phân biệt nam nữ.”
Các kỳ thi khoa cử trước đây, kỳ thi Bác học hoành từ, quân đội… Bất luận là loại nào, mặc dù chưa từng nói rõ nam nữ, nhưng mọi người đều mặc định là chỉ tuyển nhận nam tử.
Khác với thư viện dân gian như thư viện Sùng Đức, Sùng Văn Quán tuyển nhận học trò, đại biểu này chính thái độ của triều đình, nói cách khác, là thái độ của Hoàng đế.
Sắc lệnh này của triều đình đương nhiên cũng có người phản đối.
Tần Thái sư già nua là người đầu tiên không đồng ý: “Thỉnh Hoàng thượng hãy suy nghĩ lại. Theo cổ nhân, nam nữ bảy tuổi chỗ ngồi khác nhau, sao có thể học chung với nhau được? Quy củ thư viện Sùng Đức không nghiêm cũng thôi đi, sao ngay cả triều đình cũng dẫn đầu như thế? Hơn nữa, nam nhi đọc sách tế thế an dân, nữ nhân học tập đọc sách thì có lợi ích gì…”
Khi Tần thái sư nói hai câu trước, còn có không ít người tán đồng. Khi nghe đến câu “Nữ nhân học tập thì có ích lợi gì”, người ủng hộ liền giảm đi một chút.
Đỗ Duật lập tức bước ra khỏi hàng, vừa chắp tay, nói: “Lời này Thái sư nói sai rồi. Học tập để con người sáng suốt, bất luận là nam hay nữ đều như vậy, sao lại vô dụng? Nhìn xa, Tạ nương tử tiền triều viết tính kinh, học trò trong thiên hạ chỉ sợ đều đã xem qua. Nhìn gần, hay là Thái sư đã quên, năm kia ở điện Dao Quang, lời giải đáp câu hỏi nan giải thứ ba của sứ thần Hồ Chử, chính là đương kim Hoàng hậu nương nương. Ngài ấy thế nhưng cũng là nữ nhân.”
Lời này của Đỗ Duật thành công gợi lại hồi ức của một số người. Lúc ấy ở điện Dao Quang, sứ thần Hồ Chử khiêu khích, liền đưa ra ba câu hỏi nan giải. Câu hỏi nan giải thứ ba ngay cả kiến thức rộng như Đỗ Duật cũng không đáp được. Là Hoàng hậu Trình thị bước ra từ trong đám người, thong dong đối đáp, giải đáp nan đề kia. Một câu “Nữ nhân học tập có ích lợi gì.” của Tần Thái sư quả thực là không đúng.
Chu Thái phó cũng bước ra chắp tay với Hoàng đế, giọng nói dõng dạc: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần cho rằng, lời nói của Tần Thái sư có phần bất công. Nữ nhân ở nhà vì là nữ tử, xuất giá làm vợ, sinh con làm mẹ…”
Chu Thái phó vẫn kiên trì với quan điểm trước đây của mình, đối với việc nữ tử học thức uyên bác mà nói, có lợi cho việc dạy dỗ con cái. Ông luôn theo đuổi chủ nghĩa trung nghĩa, hành động kiên định, không lập đảng phái vì lợi ích cá nhân và hiếm khi làm mất lòng mọi người. Lời này của ông vừa thốt ra, rất nhanh có không ít người bước ra khỏi hàng: “Thần tán thành.”
Trên thực tế, cuộc thảo luận về việc nữ giới có nên học tập như nam giới đã diễn ra trong một thời gian dài giữa các học giả. Sắc lệnh này của Hoàng đế chính thức thể hiện thái độ của tân Đế.
Ở trước mặt DIỆC NHIÊN, Tô Lăng mỉm cười, biểu tình ôn hòa nhưng trên triều đình đã quen bày ra vẻ mặt vô cảm. Trầm mặc trong chốc lát mới lên tiếng: “Ý trẫm đã quyết, việc này không cần bàn bạc nữa.” Tô Lăng tạm dừng một chút, lại nói: “Học viện trong cung thu nhận đệ tử thế nào, trẫm vẫn có thể làm chủ được.”
Việc này xem như đã quyết định xong.