Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

chương 185

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu Khanh Khanh có một bí mật trước giờ không dám nói với người ngoài.

Nàng rất thích biểu ca Trình gia Trình Thụy.

Nàng không biết lần đầu tiên gặp biểu ca Trình gia là khi nào, chỉ nhớ rõ năm nàng mười hai tuổi theo mẫu thân và tỷ tỷ muội muội cùng nhau đi nhà cô mẫu làm khách. Trình biểu ca chào hỏi với các nàng, trên gương mặt đẹp trai treo nụ cười nhạt.

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt hắn trông vô cùng tuấn lãng. Nàng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.

Chờ đến khi nàng ngẩng đầu lên thì hắn đã đi xa. Cố gắng bỏ qua mất mát nhàn nhạt trong lòng kia, nàng nghe thấy tỷ tỷ và muội muội đang bàn luận về vị biểu ca này:

“Hắn rất lợi hại, tuổi còn nhỏ đã được vào Quốc Tử Giám.” Người nói chuyện chính là tỷ tỷ của nàng.

Muội muội nói tiếp: “Hơn nữa Trình biểu ca đối với biểu tỷ cũng vô cùng tốt.” Nghĩ một lát muội muội lại bổ sung thêm: “Là vô cùng vô cùng tốt.”

Trình Khanh Khanh không nói lời nào, nhớ lại bộ dáng biểu ca mỉm cười, trong lòng nói, là vô cùng vô cùng tốt.

Nghĩ như vậy nàng lại hơi buồn bã. Đáng tiếc, biểu ca tốt như vậy sẽ không thuộc về nàng.

Triệu Khanh Khanh vẫn luôn biết biểu ca Trình gia cũng không phải con trai ruột của cô mẫu mà là nhận nuôi từ đại phòng. Nàng cũng biết, cô cô cố ý muốn chọn một cháu gái Triệu gia liên hôn với Trình gia.

Nhưng nàng rất rõ ràng, người gả đến Trình gia kia tuyệt đối không phải là nàng.

Tình cảm của phụ mẫu nàng không tệ, phụ thân tuy có mấy phòng cơ thiếp nhưng lại không có con vợ lẽ. Mẫu thân nàng sinh hạ hai nam ba nữ. Nàng đứng hàng ở giữa. Trưởng tỷ xinh đẹp hiền huệ, tiểu muội thông tuệ đáng yêu, giống như song bích. So sánh thì nàng thật sự kém cỏi hơn nhiều.

Nàng cho rằng Trình Thụy cưới có thể là tỷ tỷ cũng có thể là muội muội nàng, dù sao cũng không phải là nàng.

Thật ra không chỉ mỗi nàng mà mẫu thân nàng cũng cho rằng như vậy.

Cho nên lúc Triệu thị nói muốn cưới thứ nữ Khanh Khanh cho Trình Thụy, Mai thị cũng ngẩn cả người, bà nhìn tiểu cô tử trong lòng nghi ngờ bản thân nghe lầm: “Thật là nhị nha đầu?”

“Đúng vậy.” Triệu thị hơi mỉm cười đón nhận ánh mắt kinh ngạc của tẩu tử, “Khanh Khanh hợp ý ta nhất. Con dâu vào cửa ở chung nhiều nhất không phải với phu quân mà là bà bà, có một bà bà hợp ý so với cái gì cũng quan trọng hơn.”

Lời thì nói như vậy nhưng Mai thị vẫn hơi kinh ngạc: “A Vân thứ cho ta nói thẳng, Trình Thụy nhà các người tương lai phải xuất sĩ, cũng phải kế thừa gia nghiệp. Nàng dâu mà hắn cần là người có khả năng, tính tình Khanh Khanh cũng không phải muội không biết, nàng mềm yếu e rằng không làm được tông phụ…”

Bà thật ra cũng không phải ngại nữ nhi bà không tốt, chỉ là nhị phòng Trình gia chỉ có một nhi tử tương lai kế thừa gia nghiệp, thê tử của hắn khẳng định phải quản lý không ít chuyện. Khanh Khanh ở nhà mặc dù cũng từng theo bà học quản lý công việc vặt nhưng vẫn thua kém tỷ tỷ muội muội nàng.

Theo đạo lý mà nói, chọn vợ cho nhi tử không phải nên chọn người xuất sắc nhất sao?

Triệu thị vẫy tay: “Tẩu tử, Khanh Khanh không cần làm tông phụ, tông phụ có đại phòng bên kia rồi, nhà của chúng ta cũng không có bao nhiêu gia nghiệp. Lại nói nàng vẫn còn nhỏ, có cái gì không biết ta dạy nàng là được.”

“A Vân, muội thật sự không suy nghĩ lại? Đại nha đầu với tam nha đầu đều chưa hứa gả đâu.”

Triệu thị cười lắc đầu: “Lời nói này của tẩu tẩu, tẩu còn như vậy ta cần phải nghi ngờ có phải tẩu không nỡ để Khanh Khanh gả đến nhà chúng ta.”

“Vậy cũng không phải. Cái gì mà nỡ với không nỡ. Cô nương lớn rồi vẫn phải xuất giá. So với gả vào nhà khác còn không bằng gả vào nhà muội, ta cũng có thể yên tâm hơn chút.” Tẩu tẩu Mai thị thở nhẹ một hơi, “Muội đã nói nhị nha đầu hợp ý vậy thì là nàng đi. Nhưng tương lai muội phải đối xử với nàng thật tốt.”

“Yên tâm đi, cháu gái ruột của ta, ta còn có thể bạc đãi nàng sao?” Triệu thị nhướng mày cười.

Bà đương nhiên sẽ không bạc đãi Triệu Khanh Khanh, bà còn muốn Triệu Khanh Khanh một lòng với bà đây.

Ba cháu gái nhà mẹ đẻ bà, đại nương và tam nương đều cực khôn khéo có chủ kiến, tương lai thật sự cưới vào cửa chưa chắc đã nghe lời nói của bà. Mà cháu gái thứ hai Triệu Khanh Khanh tính tình mềm yếu, nghe lời cũng dễ dạy dỗ. Chờ Khanh Khanh vào cửa, bà dạy dỗ nhiều khẳng định sẽ nghe lời bà nói, giúp bà thu thập tấm lòng của Thụy nhi.

Triệu thị tuyển con dâu không cần xinh đẹp quá làm gì, chỉ cần có thể một lòng với bà.

Mai thị thấy tiểu cô tử khăng khăng muốn chọn Khanh Khanh thì cũng tùy bà thôi. Tìm một cơ hội bà lặng lẽ nói tin tức này cho thứ nữ Triệu Khanh Khanh: “Cô mẫu con tính toán cưới con cho Trình gia biểu ca, chỉ là phải đợi sau khi hắn trúng cử mới có thể chính thức đính hôn.”

“......Con, con, con sao?” Triệu Khanh Khanh nghi ngờ bản thân nghe lầm, giọng nói lại không tự giác run lên. Sắc mặt nàng ửng hồng, nói chuyện không còn lưu loát.

“Đúng vậy, chính là con.” Mai thị cười cười, “Cô cô con nói trong ba người các con thì con hợp ý với bà nhất.”

“...Ồ.” Triệu Khanh Khanh cực chậm cực chậm gật đầu, nghĩ thầm thì ra là bởi vì cô cô nhìn trúng mình. Nhận thức được điều này khiến nàng vừa vui mừng lại có một chút tiếc nuối. Nhưng nàng nghĩ như vậy cũng tốt, mặc kệ vì các gì nàng cũng có thể gả cho hắn rồi.

Tưởng tượng đến lúc nàng trở thành thê tử của hắn thì trong lòng nàng nảy lên từng trận ngọt ngào.

Nàng ngẩng đầu lên, duỗi tay nắm lấy tay mẫu thân, vẻ mặt kiên định: “Mẫu thân, người dạy cho con nhiều hơn đi.”

Nếu nàng muốn trở thành thê tử của hắn thì nàng phải càng nỗ lực hơn nhiều, để bản thân có thể xứng đôi với hắn.

Nỗ lực của Triệu Khanh Khanh người khác cũng không rõ ràng lắm bởi vì nàng ở trong nhà không phải chịu người chú ý tới.

Việc hôn nhân của nàng với Trình Thụy rất thuận lợi, sau khi hắn trúng cử bọn họ chính thức định xuống. Nếu nói việc ngoài ý muốn thì chỉ có việc Thái thượng hoàng băng thệ, hôn kỳ của bọn họ lùi lại mấy tháng cho đến mồng tám tháng mười một mới chính thức thành hôn. Hôm mồng tám tháng mười một đó, Triệu Khanh Khanh từ sớm đã rời giường, tắm gội rửa mặt chải đầu trang điểm. Nàng tùy ý để người sắp xếp, vô cùng nghe lời. Ngày này mặc dù mặt trời lên cao nhưng cũng không tính là nóng. Nhưng nàng vẫn khẩn trương đến mức toát ra mồ hôi.

Vì phòng ngừa xấu mặt, suốt một ngày nàng không ăn không uống.

Buổi tối, chờ đến lúc nghe được tiếng bước chân của Trình Thụy, tim của nàng cũng vọt lên tới cổ họng, trong lúc nhất thời vậy mà quên mất khẩn trương.

Khăn che đầu bị khều rớt, trước mắt nàng bỗng nhiên sáng ngời. Triệu Khanh Khanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người nàng nhớ nhung lâu ngày.

Hắn một thân hỉ phục, vẻ mặt mỉm cười.

Triệu Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng nói, xem ra hắn đối với hôn nhân của bọn họ cũng không bài xích. Có lẽ hắn cũng có chút hảo cảm với nàng?

Ý nghĩ này khiến lòng nàng vui mừng, nàng vừa muốn thử tươi cười với hắn thì thấy vẻ mặt hắn kỳ quái. Nàng hơi khó hiểu cho đến khi nghe được câu kế tiếp kia của hắn:

“Khanh Khanh, nàng có muốn trước tiên đi rửa mặt một chút hay không?”

Đầu quả tim Triệu Khanh Khanh run lên, hắn kêu tên của nàng? Không đúng, hắn muốn nàng rửa mặt?

Nàng chớp chớp mắt, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua khuôn mặt nàng trong gương: Lớp trang điểm không biết từ khi nào đã bị lem luốc, chật vật bất kham.

Nàng theo bản năng lấy tay áo che mặt, nhẹ giọng “ối” một tiếng, xấu hổ không thể tả.

Đuôi mắt Triệu Khanh Khanh nhìn thấy trượng phu mới cưới cười mỉm nhìn nàng khiến trong lòng nàng càng cảm thấy xấu hổ. Nàng nghĩ, xong rồi, hắn nhất định sẽ nghĩ nàng là một cô nương xấu.

Nàng rửa sạch mặt, hắn vậy mà còn kinh ngạc cảm thán một tiếng: “Đây là đánh phấn dày quá.” Nàng càng xấu hổ, nghĩ thầm, ngày thường ta không có đánh nhiều như vậy. Đây là phải thành thân, người khác đánh cho.

Hắn cười cười: “Nàng có đói bụng không? Có muốn ăn một chút đồ không?”

Một câu “Không đói bụng” Triệu Khanh Khanh còn chưa nói ra khỏi miệng thì bụng đã kêu lên trước.

Hắn dùng cơm với nàng, thái độ ôn hòa nói chuyện cùng nàng. Hắn hỏi nàng trước giờ thích làm cái gì, mấy giờ dậy, mấy giờ ngủ… toàn là nói chuyện rảnh rỗi vô dụng.

Triệu Khanh Khanh nghĩ rồi lại nghĩ, hết sức trả lời cẩn thận, cố gắng lưu lại ấn tượng tốt trong lòng của hắn.

Nàng nghĩ có lẽ nàng nỗ lực sẽ đạt được một chút tác dụng. Lúc hai người nghỉ ngơi, hắn nghiêm túc mà lại thành kính nói với nàng: “Không phải sợ, ta sẽ đối xử tốt với nàng.”

Đây có lẽ là lời nói hay nhất mà nàng từng nghe qua. Có lẽ rượu hợp cẩn sẽ làm người say, nếu không nàng làm sao lại cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ đây?

Triệu Khanh Khanh đánh bạo vươn tay vòng qua cổ hắn. Nàng rõ ràng cảm thấy người hắn căng thẳng. Nàng hơi co rúm lại nhưng không lùi bước.

Nàng nói ở trong lòng, ta cũng sẽ đối xử tốt với chàng, tướng công.

Đúng vậy, đây là tướng công của nàng.

Đối với Triệu Khanh Khanh mà nói gả đến Trịnh gia không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng may mắn. Trượng phu của nàng là người nàng từ nhỏ đã muốn gả, đối với nàng lại dịu dàng săn sóc. Bà bà là cô cô của nàng, cũng đối với nàng vô cùng yêu thương.

Chỉ là sau đó nàng dần dần giác ngộ ra điều không thích hợp. Cô cô thường xuyên nói chuyện với nàng, ý tứ lời trong lời ngoài là bảo nàng khuyên nhủ tướng công nhiều hơn, bảo hắn một lòng với cha mẹ chồng.

Triệu Khanh Khanh không hiểu lắm, bảo một lòng với cha mẹ chồng là sao? Chẳng lẽ hiện tại không phải sao? Tướng công nàng rõ ràng rất hiếu thuận với bọn họ nha. Còn muốn như thế nào chứ?

Nàng cảm thấy, tướng công nhà nàng có thể nói là hoàn mỹ, quả thật tìm không ra điểm nào không tốt. Nàng tỉ mỉ suy tính, suy nghĩ một hồi thì hiểu sơ ý tứ của cô cô.

Tướng công là con nuôi, yêu cầu của cô cô đối với hắn khó tránh khỏi càng cao hơn chút, trong lòng hắn hướng về nhị phòng vẫn chưa đủ, tốt nhất là có thể hoàn toàn đoạn tuyệt qua lại với đại phòng, chỉ sợ như vậy mới chân chính yên tâm...Triệu Khanh Khanh suy bụng ta ra bụng người, có hơi đau lòng cho tướng công của mình.

Nhưng làm trò trước mặt cô cô, nàng vẫn đồng ý. Nhưng đồng ý rồi cụ thể nàng làm như nào, nói như nào ai cũng không biết. Người khác bức tướng công nàng như nào, nàng cũng không thể đi ép hắn.

Nàng từng nói ở trong lòng, nàng cũng muốn đối xử tốt với hắn cả đời.

Trình Thụy cũng không biết đã xảy ra cái gì, hắn chỉ biết thê tử biểu muội này của hắn đối với hắn càng dịu dàng săn sóc. Nàng sẽ viết lại chữ của hắn, sẽ tự mình xuống bếp làm đồ ăn ngon cho hắn, sẽ chải đầu vấn tóc cho hắn, sửa sang lại quần áo cho hắn,...

Có lẽ là bởi vì đôi mắt đen láy của nàng cho nên mỗi lần hắn nhìn nàng, hắn đều cảm thấy đôi mắt nàng sáng lấp lánh, thâm tình mà chuyên chú.

Ban đầu đối với thê tử, hắn chỉ nghĩ nếu mình không thể tự quyết định vậy thì cưới nàng phải đối xử thật tốt với nàng. Sau này trong lúc ở chung phát hiện, vị thê tử này của hắn thật sự là rất xem trọng hắn, xem trọng tới mức làm cho hắn cảm động.

Năm thứ hai sau khi thành thân, Khanh Khanh sinh cho hắn một đôi long phượng.

Lúc nàng ở trong phòng sinh, hắn ở bên ngoài hai chân nhũn ra gần như không thể đứng thẳng. Lúc trong phòng sinh truyền đến tiếng con nít khóc nỉ non, lúc bà đỡ nói với hắn mẹ con ba người đều bình an thì hốc mắt hắn chua xót, thiếu chút nữa nước mắt rơi xuống.

Lại nói tiếp, hắn có hai gia đình nhưng lại như không có gia đình chính thức.

Hiện tại hắn có vợ có con trai con gái, có gia đình chân chính thuộc về hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio