*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“A, bằng không thì thế nào?” Lão thái y nhấp một miệng trà, “Chẳng lẽ để nàng theo ta học y mười năm? Ta nhiều tuổi như vậy, cũng chỉ có một chút hứng thú với chơi cờ. Sao thế? Ngươi thật muốn thay nàng chơi cùng ta?”
Tâm tình Đỗ Duật bỗng nhiên chuyển biến tốt đẹp, tựa như ngày nóng bức uống được hớp nước đá, cả người thư thái. Cậu cười cười: “Để Đỗ mỗ bồi lão thái y chơi cờ, cũng không phải không được. Đỗ mỗ tự nhận là cờ nghệ tạm được.”
“Vậy chúng ta đợi chút thử một lần.” Lão thái y lập tức đánh nhịp.
“Đỗ công tử...” Chu Hoản Nguyệt một bên bỗng nhiên mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ.
Nhưng Đỗ Duật đã nghe thấy, cậu nhìn về phía nàng, thanh âm dịu dàng: “Làm sao vậy?”
Chu Hoản Nguyệt động động môi, lại chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì.
Đỗ Duật xem nhẹ chút mất mát nảy sinh trong lòng, vội vàng kết thúc ván này, ngược lại cùng lão thái y đánh cờ.
Vị lão thái y này đã lớn tuổi, đáng tiếc cờ nghệ và cờ phẩm đều không tốt, khi thì muốn đi lại, khi thì chơi xấu.
Đỗ Duật trước nay, vẫn chưa gặp qua loại tình huống vô lại đến mức này. Trán cậu giật giật, nhẫn nại chơi cùng lão thái y, thẳng đến khi người sau đơn phương tuyên bố thắng.
Lão thái y vẻ mặt đắc ý: “Thế nào? Chu nha đầu, hắn thắng con, ta lại thắng hắn, chẳng phải là nói, ta thắng con?”
Chu Hoản Nguyệt không so đo với ông, lung tung gật đầu một cái: “Đúng đúng đúng, lão tiên sinh cờ tài cao minh, Hoản Nguyệt bái phục.”
Đỗ Duật nghe vậy nghiêng đầu liếc nàng một cái, tự nhủ, hóa ra khuê danh của nàng là Uyển Nguyệt.
Chu Hoản Nguyệt nhận ánh mắt cậu, nao nao, nghĩ đến việc lão thái y càn quấy thắng cậu, nàng không biết tại sao trong lòng có chút áy náy, hơi gật đầu với cậu, chậm rãi lộ ra một nụ cười.
Nàng trời sinh đã cực kỳ xinh đẹp, sau khi trải qua không ít chuyện, khí chất dịu dàng trầm tĩnh. Lúc này cười nhẹ, dịu dàng xinh đẹp.
Trong lòng Đỗ Duật nhảy dựng, lập tức dời ánh nhìn. Cậu ho nhẹ một tiếng, nói với lão thái y: “Một ván này đã kết thúc, thắng bại rốt cuộc đã rõ. Theo như lời lão thái y, ông đã thắng Chu tiểu thư, vậy ông cảm thấy còn cần thiết để nàng chơi cờ với ông mười năm nữa sao?”
“Cần thiết, nàng đáp ứng ta rồi.”
Đỗ Duật thở ra một ngụm buồn bực, kiên nhẫn nói: “Chỉ cùng một người chơi cờ cũng không thú vị, có phải không? Lão thái y có thể muốn thù lao khác, chỉ cần Đỗ mỗ có...”
Lão thái y chớp chớp mắt, lắc đầu: “Tiểu tử ngươi đừng có mà lừa gạt ta. Chu nha đầu đáp ứng chơi cờ với ta mười năm, nói mười năm là mười năm. Ai nói chơi mười năm không thú vị? Ta cảm thấy rất có ý tứ. Mười năm này nàng không đi đâu cả, cứ ở bên cạnh ta, rất có ý tứ mà. Có phải không, Chu nha đầu?”
Chu Hoản Nguyệt đành phải gật đầu: “Đúng vậy.” Nàng chuyển hướng sang Đỗ Duật, giọng nói nhỏ nhẹ: “Đỗ công tử, đây là ước định của ta và lão thái y. Ta biết Đỗ công tử có ý tốt, chỉ là chuyện này vẫn xin Đỗ công tử không cần nhúng tay vào.”
“Nàng--” Đỗ Duật cười khổ, rồi lại khe khẽ lắc đầu, chuyện này sao cậu có thể khoanh tay đứng nhìn? Tuy nói chơi cờ là chuyện phong nhã, chơi cờ mười năm so với tưởng tượng của cậu còn tốt hơn nhiều. Nhưng nghĩ đến một cô nương tuổi còn trẻ, vì mẫu thân cậu, mà phải ở bên cạnh một lão nhân như vậy chơi cờ mười năm, quả thật đáng sợ.
Cậu mới là người nợ ân tình của lão thái y, mà không phải Chu tiểu thư. Cậu không có cách nào làm bộ như cái gì cũng không biết.
“Có nghe thấy không? Đừng nhúng tay.” Lão thái y xua xua tay, “Không liên quan đến chuyện của ngươi.”
Đỗ Duật nghiêm mặt, đột nhiên đứng lên: “Sao không liên quan tới chuyện của con?”
Chu Hoản Nguyệt bên cạnh vội la lên: “Đỗ công tử, ta có lời muốn nói với chàng.” Nàng cúi cúi người với lão thái y, lại cười nói: “Lão tiên sinh, ông trước chờ chốc lát. Con có mấy lời muốn nói với Đỗ công tử.”
Lão thái y liếc mắt nhìn nàng một cái, lại quét mắt từ trên xuống dưới đánh giá Đỗ Duật, một lúc lâu sau mới nói: “Đi đi, đi đi, đừng đi xa. Ta còn chờ lại cùng con làm một ván nữa đấy.”
Chu Hoản Nguyệt lúc này mới nói với Đỗ Duật: “Đỗ công tử, chàng theo ta.”
Nàng nói chuyện ôn hòa nhã nhặn, giọng nói dịu dàng êm tai, Đỗ Đuật rốt cuộc cũng không thể cự tuyệt. Cậu ngơ ngẩn theo Chu Hoản Nguyệt rời khỏi đình, đi về phía bắc mười mấy bước.
Đã là đầu tháng chín, hương hoa không biết tên thoang thoảng từ nơi xa bay tới.
Đỗ Đuật hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng hỏi: “Chu cô nương muốn nói chuyện gì?”
“Ta muốn nói, việc ta chơi cờ với lão tiên sinh, không liên quan đến Đỗ công tử.” Chu Hoản Nguyệt nhẹ nhàng cười cười, “Đây là tự ta nguyện ý, không ai bức ta cả, ta cũng không cảm thấy có gì không ổn.”
“Không phải, ta biết nàng là vì gia mẫu.” Đỗ Duật hơi trầm ngâm, “Chu cô nương, có chuyện ta nghĩ nàng vẫn luôn hiểu lầm. Ta cũng không phải ân nhân cứu mạng của nàng. Ba năm trước đây, thật ra ta chỉ...”
Chu Hoản Nguyệt mỉm cười đánh gãy lời cậu: “Đỗ công tử, chàng không cần phải nói, ta biết...”
“Nàng biết mà còn...” Đỗ Duật càng thêm khó hiểu.
“Mặc kệ thế nào, đều phải cảm ơn thiện tâm của Đỗ công tử năm đó.” Chu Hoản Nguyệt nói xong lui về phía sau một bước, trịnh trọng thi lễ.
Đỗ Duật chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, nỗi lòng phức tạp. Nói đến cùng, ba năm trước đây cậu vẫn chưa giúp được gì, Chu gia thế nhưng lại khắc ghi đến nay. Chuyện này khiến cậu rất áy náy. Cậu nhẹ giọng nói: “Ta thật sự...”
“Đỗ công tử sẽ không cho rằng chỉ là vì chuyện của lệnh đường chứ?” Nàng khe khẽ lắc đầu: “Không phải. Lão thái y đối với ta cũng có ân cứu mạng, ta cũng nên báo đáp. Hơn nữa, chơi cờ mà thôi, mười năm mà thôi...”
“Cái gì mười năm mà thôi? Nàng còn trẻ như vậy...”
“Ta không tuổi trẻ nữa.” Chu Hoản Nguyệt bật cười, “Tuổi này của ta, sao được gọi là tuổi trẻ?”
Khi nói chuyện, ánh sáng mặt trời chiếu vào khuôn mặt nàng, nhìn da thịt trắng nõn của nàng, tựa như sẽ phát sáng. Đuôi lông mày khóe mắt nàng ẩn chứa ý cười nhợt nhạt. Hương hoa không biết tên từ nơi xa truyền đến, trong lòng Đỗ Duật chợt nổi lên một ý nghĩ: Có lẽ tiên nữ có dáng vẻ như vậy.
Nàng kiều diễm tựa đóa hoa, làm sao có thể nói không trẻ?
Thời tiết tháng chín chuyển lạnh, cũng không biết tại sao, gương mặt cậu dường như có chút nóng lên. Cậu lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Kia cũng không được. Có rất nhiều cách để báo ân, không nhất thiết phải trả bằng mười năm tươi đẹp của một cô nương. Nhàn rỗi đánh mấy ván cờ với lão thái y cũng liền thôi. Mười năm không thể đi đâu cả, sao có thể được? Nàng còn phải gả cho người ta, còn phải thành thân...”
Chu Hoản Nguyệt ngơ ngẩn nhìn cậu, lắc lắc đầu: “Đỗ công tử nói đùa, ta như vậy, còn gả cho người nào? Thành cái gì mà thân?”
Nàng làm như vậy, là báo ân, cũng coi như để chính mình có chút ý nghĩa.
Nàng tuy mỉm cười, nhưng vẻ mặt lại có chút mờ mịt, trong mắt tựa như có hơi nước bốc lên.
Đỗ Duật chỉ cảm thấy n.g.ự.c bị thứ gì đó hung hăng gõ mạnh, vừa đau vừa tê dại.
Sao lại nói nàng như vậy? Đỗ Duật không chịu nổi trong lời nói chứa ý khinh mạn của nàng đối với chính mình, gần như muốn buột miệng thốt ra: “Ta nguyện ý cưới nàng, nàng chịu gả sao?”
Nhưng rốt cuộc cậu vẫn giữ vững lý trí, nuốt xuống lời nói đã đến bên môi. Rất nhanh sau đó, cậu đã bị chính mình làm kinh ngạc. Cậu mới vừa rồi là sinh ra ý nghĩ muốn cưới vị Chu cô nương này sao?
Trong lòng cậu nóng như lửa đốt, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, bối rối không biết phải làm sao.
Một trận gió lạnh thổi qua, đầu óc cậu nháy mắt tỉnh táo lại: “Chu cô nương không cần nói như vậy, nàng là một cô nương rất tốt rất rất tốt, cho dù không thành thân, nàng cũng có thể sống tốt hơn nhiều, không phải vì người khác, mà là vì chính bản thân nàng.”
Chu Hoản Nguyệt nghe vậy vô cùng chấn động, không vì người khác, mà là vì chính mình sao? Nàng nhìn nam tử trước mặt, hốc mắt bỗng nhiên có chút nóng lên. Nàng cúi đầu hành lễ, vội vàng rời đi.
-
Tiêu thị sau khi uống thuốc xong, thân thể rõ ràng chuyển biến tốt đẹp, tinh thần cũng không tồi. Vừa nhìn thấy nhi tử, liền cười nói: “Duật nhi, mẫu thân cảm thấy khá hơn nhiều. Qua vài ngày nữa, sẽ tốt lên thôi. Lúc trước con đã đáp ứng mẫu thân, cũng đừng quên.”
“Dạ?” Đỗ Duật lấy lại tinh thần, “Nương, nhi tử không quên. Nhưng mà, khả năng không cần mẫu thân lo lắng.”
“Sao lại nói vậy?”
Đỗ Duật cười: “Con dâu mẫu thân, trong lòng nhi tử đã chọn được người.”
Tiêu thị kinh ngạc: “Không phải lừa ta chứ?”
“Không phải.” Đỗ Duật cười cười, “Vị cô nương kia tướng mạo tốt, gia thế tốt, tính cách tốt, người cũng xinh đẹp. Khoảng thời gian này thân thể mẫu thân không tốt, chính nàng ra mặt mời thần y.” “Phải không?” Tiêu thị nghe cũng vui mừng, “Ánh mắt Duật nhi đương nhiên rất tốt.”
“Cho nên, mẫu thân phải sớm khỏe lên.” Đỗ Duật vô cùng thành khẩn, “Giúp nhi tử thu xếp hôn sự.”
-
Đỗ Duật người này luôn có ý chí kiên định, cậu chỉ cần xác định mục tiêu, liền sẽ vì điều này mà phấn đấu, chẳng sợ gian nan hiểm trở. Sau mấy lần cậu đi đến phủ của lão thái y, quả nhiên nhiều lần đều có thể nhìn thấy lão thái y và Chu tiểu thư đánh cờ.
Lão thái y thường xuyên chơi xấu, Chu tiểu thư kia tính tình lại rất tốt, kiên nhẫn dịu dàng.
Đỗ Duật biết cờ nghệ cờ phẩm của vị lão thái y kia đều không tốt, lại rất thích chơi cờ, cậu vơ vét kỳ phổ* quý hiểm, đến phủ lão thái y bái phỏng, đưa ra ý muốn lấy kỳ phổ đổi lấy tự do cho Chu cô nương.
*Kỳ phổ: sách dạy đánh cờ
Lão thái y thập phần khó xử, ông thích kỳ phổ mới mẻ, nhưng ông cũng thích Chu nha đầu chơi cờ với ông. Do dự mãi, ông chung quy vẫn là lắc lắc đầu: “Không được, không được.”. truyện ngôn tình
“Lão thái y không thích kỳ phổ này sao?”
“Thích. Nhưng mà, tìm một người có thể chơi cờ cùng ta còn tương trợ lẫn nhau, có thắng thua không dễ dàng.” Lão thái y rung đùi đắc ý, “Kỳ phổ dễ đến, Chu nha đầu khó cầu. Cho nên, kỳ phổ này ngươi cầm về đi thôi, đừng có mà lắc lư trước mặt ta.”
Trong lòng Đỗ Duật thất vọng: “Làm thế nào lão thái y mới có thể buông tha nàng?”
“Cái gì mà buông tha hả? Đây là nàng đáp ứng ta rồi, không có quan hệ gì với ngươi cả.”
“Sao lại không quan hệ?” Đỗ Duật ứng tiếng nói, “Ông giữ nàng mười năm, bao giờ nàng mới có thể gả chồng?”
Lão thái y ngẩn người: “Nàng không gả chồng.”
“Không, nàng phải gả cho con.” Đỗ Duật nghiêm mặt nói.
“Cái gì?” Lão thái y cả kinh, “Không đúng, nàng nói nàng không gả chồng, cũng không lập gia đình --” Ông nhìn Đỗ Duật một lượt từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, “A, trách không được, trách không được, nàng vì mẫu thân ngươi tới cầu ta. Ngươi lại vì nàng liên tiếp tìm ta. Thì ra các ngươi...”
Mặt Đỗ Duật nóng lên, trịnh trọng thi lễ: “Đúng vậy. Con thật lòng muốn cưới nàng, hy vọng lão thái y có thể thành toàn.”
“Này...” Lão thái y có chút do dự.
Đỗ Duật không ngừng cố gắng: “Lão thái y, Đỗ mỗ năm nay đã hai mươi bốn, lại chờ mười năm nói...” Cậu khe khẽ lắc đầu: “Người xấp xỉ tuổi con, chỉ sợ đều đã lên chức ông rồi.”
Lão thái y không nói lời nào: Phải gậy đánh uyên ương sao?
Đỗ Duật lại nói: “Cùng một người chơi cờ mười năm, khẳng định sẽ chán. Cách vách Yến Vân Trai ở kinh thành mới mở một tòa nhà đánh cờ, con đã thỉnh vài vị kỳ thủ, có thể đánh cờ với lão thái y. Chờ sau khi chúng ta thành thân, nàng cũng có thể thường xuyên chơi cờ với lão thái y...”
“Ta suy nghĩ lại đã, ngươi về trước đi.” Lão thái y nhíu mày, thấy Đỗ Duật quả thật xoay người rời đi, ông bỗng nói, “Được rồi, kì phổ lưu lại.”
Cả người Đỗ Duật chấn động, nghĩ thầm, có thể làm lưu lại kì phổ, sự tình đại khái đã nắm chắc bảy tám phần.
-
Khi lão thái y lại lần nữa nhìn thấy Chu Hoản Nguyệt, nói thẳng: “Con về sau không cần mỗi ngày tới, rảnh rỗi lại đây một chuyến là được, sớm chút cùng tình lang của con thành thân đi, tuổi cũng không nhỏ...”
Chu Hoản Nguyệt không thể hiểu được: “Lão tiên sinh nói cái gì?”
Nàng nào có tình lang nào chứ?
“Còn gạt ta nữa? Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, đều là chuyện thường tình.” Lão thái y cười ha hả, “Con trước cứ cùng Tiểu Đỗ thành thân. Dù sao nơi này cách Đỗ gia cũng không xa, sau khi con thành thân, lâu lâu lại sang đây một chuyến cũng được. Người trẻ tuổi vẫn là có đôi có cặp mới tốt, chuyện gậy đánh uyên ương, lão phu không làm. Dù sao tiền thù lao Tiểu Đỗ cũng đã cho, con không nợ ta gì cả, cứ trở về đi.”
Tiểu Đỗ? Đỗ công tử sao? Chu Hoản Nguyệt cả kinh, nhịp tim lỡ vài nhịp. Mặt nàng ửng đỏ, liên tục lắc đầu: “Lão tiên sinh, không phải, con với Đỗ công tử, chúng ta không có quan hệ.”
Người nọ niên thiếu thành danh, địa vị cao, sâu sắc mà thiện lương còn hiếu thuận với mẫu thân. Cậu và nàng, có thể có quan hệ gì?
“Ây, lão nhân không ngốc, không quan hệ con sẽ vì mẫu thân hắn, bên cạnh lão già này mười năm?” Lão thái y tự nhận là nhìn thấu chân tướng, vô cùng tự tin, “Trở về đi, nơi này ta đã có kỳ phổ rồi.”
Thái độ ông kiên quyết, Chu Hoản Nguyệt thi lễ, tạm thời rời đi. Nàng có chút hoảng hốt, là cậu nói như vậy với lão thái y sao? Sao cậu lại phải nói như vậy? Là để nàng không cần luôn ở bên lão thái y sao?
Khi Đỗ Duật tới cửa cầu hôn, Chu Thái phó và phu nhân không có nhà, Chu Hoản Nguyệt làm chủ chiêu đãi cậu, nàng ngoài ý muốn mà hoảng loạn: “Chàng là tới cầu hôn, chàng muốn cưới ai?”
“Chu tiểu thư.”
Chu Hoản Nguyệt ngẩn ra một hồi: “Tiểu muội năm nay mới mười lăm, việc hôn nhân vẫn không vội...”
Đỗ Duật cười khẽ lắc đầu: “Là Chu đại tiểu thư.”
Trái tim Chu Hoản Nguyệt lại đập thình thịch. Nàng lui về sau một bước: “Chuyện này sao có thể thành?"
“Tại sao không thành?” Đỗ Duật hỏi lại.
Chu Hoản Nguyệt lấy lại bình tĩnh: “Ta biết những lời chàng trước mặt lão thái y, chẳng qua đó là có nguyên nhân, chàng không cần cưới...”
“Đúng thật là có nguyên nhân, nhưng "nhân" kia chính là ta muốn cưới nàng.” Đỗ Duật nghiêm túc nói.
Vẻ mặt Chu Hoản Nguyệt chợt biến, hoảng loạn ập đến: “Không phải, không phải, ta đã già rồi...”
Đỗ Duật bật cười: “Ta còn lớn hơn nàng hai tuổi, nếu già rồi, ta chẳng phải là càng già hơn?”
“Ta đã từng là thê tử chưa qua cửa của Thái tử Hoài Mẫn.” Chu Hoản Nguyệt tìm lại lý trí, sắc mặt cũng khôi phục như thường. Thân phận nàng như vậy, sao có thể tái giá?
“Ừm.” Đỗ Duật gật gật đầu, “Xác thật là như thế.”
Thấy cậu tán đồng với lời nói của mình, Chu Hoản Nguyệt có chút mất mát, trái tim cũng theo đó thít chặt lại. Quả nhiên vẫn là để ý...
Đỗ Duật tiếp tục nói: “Nhưng vậy thì sao chứ? Không ai nói nàng không thể xuất giá. Chính ta cũng đã cầu thân người khác mà.”
“-- Chàng đã từng cầu thân người khác?” Chu Hoản Nguyệt ngẩng đầu.
Đỗ Duật có chút sửng sốt, nụ cười nở ra trên môi: “Chu cô nương quả nhiên tương đối để ý câu nói sau kia.”
Chu Hoản Nguyệt chợt ý thức được ý tứ trong lời nói của cậu, lập tức đỏ mặt, tựa như ánh ban mai ló dạng.
Đỗ Duật trong lúc đi đến phủ lão thái y đã gặp qua nàng vài lần, phần lớn thời gian sắc mặt nàng đều tái nhợt, u buồn, như ánh mặt trời xinh đẹp kiều diễm cũng không nhiều. Trong lòng cậu nóng lên, nói chuyện cũng ít đi vài phần cố kỵ: “Là ta lỡ lời, làm thế nào Chu cô nương mới bằng lòng đáp ứng gả?”
Chu Hoản Nguyệt hơi cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện cầu hôn, chàng đến tìm phụ thân ta đi.”
“Hả?” Suy nghĩ của Đỗ Duật nhanh chóng xoay chuyển, nháy mắt hiểu rõ, cậu cười ha ha: “Ta đã biết, vậy ta liền hướng Thái phó cầu hôn. Đa tạ nàng nhắc nhở.”
Nàng cũng đã đồng ý rồi, Chu Thái phó há có lý do không đồng ý?
Tác giả có lời muốn nói: Moah moah moah moah moah moah
Tiểu Đỗ và Chu Đại
CP trong truyền thuyết?
Còn có muốn biết phiên ngoại của ai đây.
Tôi có chút lo lắng tiếp theo chọn người nào đây