*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong bóng tối, lỗ tai con người luôn đặc biệt nhanh nhạy nên Tô Lăng dễ dàng nghe được nỗi lo lắng đang che giấu của Trình Diệc Nhiên. Cậu nhẹ nhàng "à" một tiếng, tiếp tục hoàn thành câu chưa nói xong khi nãy: "Ta nhớ ra hình như còn một chút nến, để ta mang ra."
Cậu bước đi trong bóng đêm thì nghe được Trình Diệc Nhiên nhẹ giọng "ờ", dường như có chút ảo não như có chút xấu hổ. Khóe miệng Tô Lăng nhếch lên, ý cười trên môi thật lâu sau vẫn chưa tan hết.
Sau khi đốt nến, căn phòng nhỏ lại một lần nữa được thắp sáng. Trình Diệc Nhiên than thở: "May là vẫn còn nến."
Tô Lăng từ chối cho ý kiến, ánh mắt cậu đảo qua khuôn mặt nàng rồi lại nhanh chóng rời đi. Dưới ánh sáng của ngọn nến, gương mặt nàng tựa như không ngăm đen như ngày thường, lông mi thon dài, mũi hơi nhỏ, bộ dạng hơi cúi đầu lại có chút ý nghĩa lưu luyến thi vị.
"Nhưng sao mưa còn chưa dứt?" Trình Diệc Nhiên có chút ảo não, "Chỉ cần nhỏ lại một chút là được rồi."
Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì bao giờ mới có thể ngừng mưa đây? Làm sao nàng có thể đi về? Nếu nàng không quay về nhất định phụ mẫu sẽ lo lắng. Còn nếu nàng mạo hiểm đội mưa đi về chắc chắn sẽ khiến hai người lo lắng cho thân thể của nàng.
Trình Diệc Nhiên đứng ngồi không yên, Tô Lăng mỉm cười: "Huynh không cần gấp gáp, đến lúc phải ngừng nhất định sẽ ngừng." Giọng nói cậu ôn hòa nhưng dường như lại mang theo một sức mạnh nào đó khiến lòng người yên tĩnh, "Còn không thì, đêm mưa như vậy chúng ta chơi liên cú (1)?"
(1): Một trong những hình thức làm thơ thời xưa, gồm hai hay nhiều người, mỗi người làm một câu rồi ghép thành bài thơ
Trình Diệc Nhiên xua tay, nàng không có tâm trạng. Thế nhưng nàng cũng biết mình làm như vậy dường như không được lễ phép cho lắm, hơn nữa bây giờ cũng chẳng làm được chuyện gì, sau khi suy nghĩ vòng vo một hồi mới nói: "Không thì chúng ta cùng học thuộc lòng thơ?"
"Học thuộc lòng?"
"Đúng vậy, cũng chỉ có loại chuyện đọc thuộc lòng này mới có thể g.i.ế.c thời gian nhàm chán này thôi." Trình Diệc Nhiên nhướng mày, "Huynh nói xem, chọn một quyển đi?"
Thấy hai mắt nàng đột nhiên lóe lên ánh sáng, hoàn toàn không còn dáng vẻ tinh thần suy sụp trước đó, Tô Lăng hơi giật mình, nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy chọn quyển《 Đại học 》 đi!"
"《 Đại học 》?" Trình Diệc Nhiên cười, "Được." Nàng hắng giọng một cái, "Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ vu chí thiện. Tri chỉ nhi hậu hữu định, định nhi hậu năng tĩnh, tĩnh nhi hậu năng an, an nhi hậu năng lự, lự nhi hậu năng đắc. Vật hữu bản mạt, sự hữu chung thủy. Tri sở tiên hậu, tắc cận đạo hĩ... (2)"
(2)Đạo học làm việc lớn là ở chỗ làm rạng tỏ cái đức sáng của mình, thương yêu người dân, đạt tới chỗ chí thiện (vô cùng hoàn thiện). Biết được cái mục đích cần đạt đến mà sau đó mới có sự kiên định (đã định được việc đúng đắn). Định rồi mới có thể yên ổn (không còn thay đổi nữa). Yên rồi mới có thể an tâm, thư thái. An tâm rồi thì sau mới lo nghĩ, mưu sự. Lo nghĩ cho chu đáo rồi sau mới có thể đạt thành. Mọi vật đều có gốc ngọn, mọi sự việc đều có đầu đuôi, biết được cái chỗ có trước có sau đó thì đã gần với cái đạo rồi. (Bản dịch của Lỗ Bình Sơn)
Đi cùng tiếng mưa rơi ào ào là giọng nói vang vang của Trình Diệc Nhiên trong căn phòng nhỏ, nàng rung đùi đắc ý, vô cùng sảng khoái đọc hết một quyển 《 đại học 》, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Lăng hỏi: "Còn nữa không?"
Tô Lăng ngẩn người trong chốc lát sau đó bật cười: "Huynh… rất thích đọc sách sao?"
Trình Diệc Nhiên bĩu môi: "Có ai không thích đọc sách chứ?"
Nếu không thích đọc sách, cậu còn phải nữ giả nam để chạy đến thư viện sao?
Tô Lăng cong cong khóe miệng, từ chối cho ý kiến mà thay đổi trọng tâm câu chuyện: "Huynh khát không? Ta còn một ít nước, là nước đã nấu sôi lúc trưa, huynh muốn uống một chút không?"
Cậu nói xong lập tức đứng lên.
Trình Diệc Nhiên vội vã xua tay: "Không cần đâu." Nàng không thích uống nước lạnh.
"Vậy, ta đọc《 Đại học 》cho huynh nghe?" Tô Lăng hỏi dò.
"Được." Trình Diệc Nhiên gật đầu.
Tô Lăng lại ngồi xuống: "Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ vu chí thiện. Tri chỉ nhi hậu hữu định, định nhi hậu năng tĩnh, tĩnh nhi hậu năng an, an nhi hậu năng lự, lự nhi hậu năng đắc. Vật hữu bản mạt, sự hữu chung thủy. Tri sở tiên hậu, tắc cận đạo hĩ..."
...
Chỉ một quyển《 Lễ Ký 》 đã có hơn bốn mươi thiên (3), bên ngoài căn phòng nhỏ mưa vẫn đang rơi, bên trong căn phòng cứ một thiên lại nối tiếp một thiên.
(3): Đây là một luợng từ có nghĩa bài hoặc phần (đơn vị dùng cho thơ văn). Phàm một bài văn đoạn sách nào mà có đầu có đuôi đều gọi là thiênVí dụ: sách Luận Ngữ 論語 có hai mươi “thiên” (Từ điển Thiều Chửu).
Mới ban đầu thần thái Trình Diệc Nhiên vô cùng sáng láng nhưng càng dần về sau càng buồn ngủ, giọng nói cũng bắt đầu nhỏ dần nhỏ dần, mí mắt càng ngày càng nặng. Nàng nhẹ giọng dặn dò Tô Lăng: "Tô Lăng, ta nghỉ ngơi một lát, chỉ một lát thôi. Chờ đến khi mưa tạnh phải nhớ gọi ta dậy."
Nàng khép hai mắt lại, vùi đầu vào đầu gối, suy nghĩ của dần dần hỗn độn. Tô Lăng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, thầm nói trong lòng: Lần đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên nàng gọi mình là Tô Lăng mà không phải là "Tô huynh" hay "Tô Lăng huynh".
Cảm giác này cũng không tính là quá tệ.
Trình Diệc Nhiên thật sự đã quá mức mệt mỏi, sau khi hai mắt nhắm lại là không biết gì nữa, bắt đầu chìm vào trong mộng. Không biết qua bao lâu, thân thể nàng đột nhiên như cảm ứng được gì đó, mở bừng mắt.
Sắc trời mờ mờ, mưa đã tạnh, tiếng chim đi kiếm sâu buổi sáng ngoài cửa sổ cũng có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Trình Diệc Nhiên xoa xoa vùng cổ đau nhức và ý thức cũng từ từ quay lại. Nàng vậy mà lại có thể ngồi ngủ ở đây nguyên một đêm? Chẳng trách toàn thân từ cao xuống thấp không có chỗ nào thoải mái cả.
Nàng đứng dậy, lòng đầy ảo não, thật là, vốn dĩ chỉ định nghỉ ngơi một lát nhưng không ngờ lại phải đợi hết cả một đêm. Không đúng, cũng không thể tính là một đêm được vì tối qua lúc nàng bắt đầu chợp mắt, chí ít cũng bắt đầu bước qua giờ Sửu.
Đúng rồi, Tô Lăng đâu?
Trình Diệc Nhiên nhìn ngó bốn phía, lập tức nhìn thấy Tô Lăng đang nhắm nghiền hai mắt gục xuống bàn cùng ngọn nến đã cháy hết sạch trên giá nến đặt trên bàn. Nàng nhẹ nhàng thở phào một hơi, thảo nào Tô Lăng không đánh thức nàng, thì ra là do cậu ấy cũng ngủ mất rồi?
Đêm qua đọc thuộc lòng quá nhiều nên bây giờ cổ họng nàng hơi đau. Trình Diệc Nhiên mới vừa hắng giọng một cái, Tô Lăng nằm bên kia lập tức mở to hai mắt, ánh mắt vô cùng sắc bén chiếu thẳng về phía nàng.
Trình Diệc Nhiên hơi kinh hãi, vô thức nói: "Trời đã sáng, hết mưa rồi..."
"Ừ..." Tô Lăng đứng lên, trên mặt mang theo vẻ áy náy, "Quên mất không gọi huynh dậy."
"Không sao, không sao... chuyện này cũng không thể trách huynh được, là ta không tốt." Trình Diệc Nhiên liên tục xua tay đồng thời liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sắp đến giờ học buổi sáng rồi, ta phải về nhà trước một chuyến, nếu không bọn họ nhất định sẽ rất lo lắng. Huynh cũng chuẩn bị một chút đi, gặp lại ở học đường sau nhé."
Nàng gật đầu với Tô Lăng một, nhanh chóng quay người, mở cửa rồi bước nhanh về hướng Trình gia.
Đêm qua mưa to tầm tã, lúc này con đường đá xanh vẫn còn chút lầy lội. Trình Diệc Nhiên bước đi rất nhanh, lúc thì nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Tô Lăng, lúc lại nhớ về chuyện đêm qua, nhất thời không khỏi cảm thấy phiền muộn trong lòng.
Sau khi nhìn thấy nàng, mẫu thân Lôi thị lập tức đỏ bừng hai mắt: "U U, đêm qua con đi đâu vậy? Tất cả mọi người đều lo lắng sắp c.h.ế.t rồi. Nhị ca muốn đi tìm nhưng phụ thân con không cho, ông ấy bảo có lẽ con tránh mưa ở đâu đó..."
Trình Diệc Nhiên hơi cúi đầu: "Hôm qua sau khi học xong, con đến kho sách tìm một quyển sách, không ngờ trời lại mưa. Con thấy mưa lớn như vậy mà bản thân lại không mang theo dù che mưa, không còn cách nào khác, đành phải ở lại kho sách trú mưa, nhưng không ngờ lại ngủ quên mất… Con xin lỗi đã khiến mẫu thân lo lắng."
Tất nhiên nàng không thể nói rằng đêm qua mình đợi ở chỗ Tô Lăng, chỉ có thể nửa thật nửa giả cho qua chuyện.
Lôi thị cũng không hề nghi ngờ, dù bà có thể đoán được nữ nhi của mình bị mưa khiến cho mắc kẹt nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà lo lắng. Bây giờ nhìn thấy nữ nhi bình yên vô sự, trong lòng vừa thả lỏng vừa có chút đau lòng, cũng lại có chút cảm khái nên đâu còn lòng dạ nào mà suy nghĩ đến chuyện khác?
"Một mình con ở trong kho sách sao? Không ăn cái gì? Có đói bụng không? Có muốn để thím Giang mang cháo ra cho con ăn trước hay không..."
Trình Diệc Nhiên lắc đầu: "Không cần, con cũng không đói bụng. Mẫu thân, sắp phải lên lớp buổi sáng, con chuẩn bị một chút rồi đến học đường luôn đây."
Lôi thị ngẩn ra, than nhẹ một tiếng mới phất phất tay: "Vậy con mau đi đi."
Bà biết, đối với nữ nhi này của bà mà nói thì đọc sách vẫn luôn là chuyện quan trọng nhất.
Trình Diệc Nhiên cười cười với mẫu thân một cái, nhanh chóng về phòng rửa mặt chỉnh trang lại dung nhan, sau khi hoàn tất mới chạy thẳng đến học đường.
Ngay bên ngoài học đường, nàng bị nhị ca Trình Khải gọi lại.
Nhị ca cau mày: "Đêm qua..."
Trình Diệc Nhiên không đợi hắn nói xong thì đã dùng toàn bộ lý do thoái thác với mẫu thân sáng hôm nay nói lại một lượt từ đầu đến cuối với hắn. Đối với khuôn mặt hơi trầm xuống của nhị ca, nàng tiếp tục nói: "Muội vốn đã có ý định tìm được sách là đi ngay, nhưng không ngờ trời lại đổ mưa... Muội cũng không muốn trú ở kho sách như vậy mà."
Nàng vẫn còn nhớ nhị ca không cho phép mình đến kho sách, nói đúng hơn là không muốn để nàng gặp phải Tô Lăng. Nàng không dám ăn ngay nói thật nhưng cũng không dám nói dối quá mức trắng trợn.
"Sách đâu?" Trình Khải ngược lại cũng không giận, tiểu muội thích đọc sách lại hiếu học, chuyện này hắn vẫn luôn biết, "Muội đến đó vì quyển sách nào?"
"A, ở đây." Trình Diệc Nhiên cười cười, sau đó đưa tay vào trong n.g.ự.c áo lấy sách, nhưng nụ cười rất nhanh đã cứng đờ, "Sách đâu rồi?"