*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Lăng khẽ nheo mắt cẩn thận nhìn Trình Diệc Nhiên, thấy vẻ mặt nàng mang theo nét căng thẳng đồng thời lại có chút mong chờ, cậu suy nghĩ một hồi, cảm giác mình đã đoán được bảy tám phần.
Chuyện thứ nhất chắc hẳn là chuyện nàng là nữ. Còn chuyện thứ hai, dựa vào ánh mắt xán lạn trong suốt kia có lẽ chính là chuyện nàng muốn thổ lộ tâm ý với cậu.
Tô Lăng rung động trong lòng nhưng giọng nói lại vô cùng ôn hòa: "Chuyện bí mật gì?"
Trình Diệc Nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm mắt cá chân, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Lăng, suy nghĩ một lát, cuối cùng mới thấp giọng nói: "Chuyện thứ nhất, ta, ta..."
"Huynh làm sao?" Tô Lăng hơi sửa lại tư thế của mình, mỉm cười nhìn nàng.
Trình Thầm hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn Tô Lăng rồi mới nhẹ nhàng cất giọng: "Chuyện thứ nhất, ta chính là một cô nương. Ta muốn đi học nên mới cải trang thành nam sinh để đến thư viện."
Tuy vẫn biết có lẽ đối phương đã đoán được nhưng lúc này đây, khi chính nàng mở miệng nói ra chuyện này vẫn thực sự vô cùng khó khăn. Trình Diệc Nhiên cố gắng lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lăng, tim trong n.g.ự.c cũng không nhịn được mà đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Nàng thấy Tô Lăng hơi giật mình chớp mắt một cái, từ khóe mắt cậu ấy lan ra ý cười nhàn nhạt, lúc này Tô huynh vẫn giữ dáng vẻ anh tuấn thong dong, trong trẻo như ánh trăng. Trình Diệc Nhiên cũng hơi giật mình, nàng chớp chớp mắt, cố lấy hết dũng khí mà hỏi: "Huynh, huynh biết rồi sao? Vậy huynh có thể giữ bí mật, đừng nói cho người khác biết được không?"
Tô Lăng gật đầu: "Ừm." Thấy được sự tin tưởng trong mắt nàng, trong lòng Tô Lăng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cậu ho nhẹ một tiếng, nói: "Tất nhiên ta sẽ giữ bí mật này giúp nàng."
Bí mật chung của hai người bọn họ thì sao cậu có thể nói cho người khác biết được chứ?
Phản ứng của Tô Lăng quá mức bình tĩnh khiến Trình Diệc Nhiên hơi kinh ngạc, không nhịn được mà nghĩ thì ra cậu ấy thật sự biết rồi. Nghe Tô Lăng bảo sẽ giữ bí mật này giúp mình, Trình Diệc Nhiên không kìm được mà cảm thấy vui mừng, toàn bộ lo lắng trước đó cũng dịu đi không ít. Nàng nhịn không được hỏi: "Sao huynh biết được vậy, là do chân của ta sao?"
Trình Diệc Nhiên tự cảm thấy mình hóa trang vô cùng thành công, dù sao thì trong ba năm đi học ở thư viện cũng không có đồng môn nào hoài nghi. Tất nhiên đó là do trước kia qua lại tiếp xúc với mọi người không nhiều nhưng hôm nay gặp chuyện chân đau nên mới bị bại lộ trước mặt Tô Lăng.
Tô Lăng hơi rũ mắt xuống, nghĩ thầm nếu nàng biết cậu đã nhận ra từ rất lâu trước đây thì chắc hẳn sẽ cảm thấy xấu hổ. Vì thế cậu chỉ nhẹ gật đầu coi như thừa nhận suy nghĩ của nàng.
Trình Diệc Nhiên khẽ thở dài một tiếng, thầm nhủ nhìn đi, mi vẫn luôn cải trang rất tốt. Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chưa chắc Tô huynh đã nhận ra thân phận thật của mi.
Nàng đã nhẹ lòng hơn rất nhiều, trên mặt cũng thoáng hiện lên ý cười: "Ta vẫn cảm thấy mình cải trang rất giống, dù sao thì trên mặt bôi phấn đen, lại mặc đồng phục của thư viện, người bình thường khó mà nhận ra, có đúng không?"
Tô Lăng thấy Trình Diệc Nhiên vui vẻ như vậy nên cũng không lên tiếng phủ nhận: "Ừ, rất giống." Cậu ngừng lại một chút: "Đây là bí mật thứ nhất, còn chuyện thứ hai là gì?"
Cậu nhìn thẳng vào mắt Trình Diệc Nhiên, ánh mắt vô cùng dịu dàng, trong đó còn mang theo vài phần mong chờ lại có cả vài phần cổ vũ, giọng nói cũng không nhịn được mà dịu đi một chút: "Đúng vậy, một chuyến thứ hai là gì vậy?"
Trình Diệc Nhiên nghe thế, hai mắt hơi đảo một chút, trên mặt cũng hơi chần chờ.
Chuyện này nên nói như thế nào đây, vốn dĩ nàng muốn nói mình đã biết chuyện Tô Lăng cũng là nữ, sau này mọi người có thể cùng giữ bí mật cho nhau, hơn nữa còn có thể làm bạn tốt của nhau. Nhưng nếu Tô Lăng hỏi làm sao nàng biết được chuyện này thì nên giải thích thế nào đây? Nàng cũng không thể nói mình mang theo một hệ thống vô cùng kỳ lạ? Hơn nữa, chẳng may Tô Lăng nghĩ nhiều, cho rằng nàng nói ra bí mật của cậu ấy là vì cố ý muốn uy h.i.ế.p chứ không có ý tốt thì nàng phải làm sao bây giờ?
Thấy Trình Diệc Nhiên chậm chạp không nói gì khiến Tô Lăng hơi nóng vội, trong nháy mắt không khỏi có chút do dự, là do nàng xấu hổ hay do nàng không biết nên nói thế nào? Nghĩ lại cũng đúng, mấy chuyện thế này dù sao cũng không nên do một tiểu cô nương mở miệng bắt đầu trước, phải do cậu bắt đầu mới đúng.
Nhưng mà vừa rồi cậu đã thừa nhận đến hôm nay mới biết được thân phận nữ nhi của nàng. Nếu trực tiếp làm rõ chuyện tình cảm của hai người thì có phải cậu đã quá mức lỗ mãng rồi không? Sau khi biết người ta là một tiểu cô nương thì bắt đầu nảy sinh ý nghĩ khác, dù nghĩ thế nào cũng không quá mức hợp lý.
Tô Lăng ho nhẹ một tiếng, mỉm cười, dùng ánh mắt thể hiện ý cổ vũ nàng. Cùng lắm thì cậu nói lại một lần sau đó là được.
Tuy đã biết tâm ý của nàng nhưng nếu chuyện này có thể nghe được chính miệng nàng nói, vậy ý nghĩa tuyệt đối không giống nhau.
Trình Diệc Nhiên hạ quyết tâm, hơi nghiêng người về phía trước và đưa tay nắm lấy tay Tô Lăng: "Ta..."
Bàn tay đột nhiên bị một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng mịn nắm lấy, Tô Lăng không nhịn được mà giật mình, cậu "ừ" một tiếng rồi cũng nắm thật c.h.ặ.t t.a.y nàng, trong lòng cảm thấy vừa ngứa ngáy vừa ấm áp.
Câu nói "Ta biết huynh giống ta nên chúng ta có thể làm bạn tốt" của Trình Diệc Nhiên còn chưa kịp ra khỏi miệng đã nghe thấy có người cất tiếng ngay trên đầu: "Ấy, là ai săn thú ở chỗ này mà vứt con mồi ở đây vậy?"
Giọng nói này hơi khàn khàn, khi truyền vào trong hố còn mang theo tiếng vang nho nhỏ: "Úi, sao ở chỗ này còn có cái hố như vậy, có phải trong đó có thú sập bẫy không?"
Trình Diệc Nhiên nhận ra được đây là giọng của Liễu Minh Phong! Hai mắt nàng sáng lên, nhanh chóng rút tay về, khua tay lên trên cao giọng gọi: "Liễu Minh Phong! Liễu Minh Phong! Bọn ta bị lọt xuống đáy hố rồi!"
Tô Lăng cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay trống rỗng của mình, lòng bàn tay dường như vẫn còn vương lại chút hơi ấm của nàng. Cậu chậm chạp thở dài một hơi, có chút tiếc nuối.
Đáng tiếc Liễu Minh Phong xuất hiện vào lúc này. Rốt cuộc vẫn không nghe được chính miệng nàng nói ra, có điều hành động nắm lấy tay cậu của nàng đã ám chỉ quá mức rõ ràng, không phải sao, Tô Lăng thầm nghĩ.
Mắt cá chân Trình Diệc Nhiên vẫn còn đang chườm lạnh nên không dám lộn xộn mà chỉ ngẩng đầu, gọi vọng lên: "Liễu Minh Phong!"
Bỗng nhiên, trên miệng hố lòi ra thêm ba cái đầu.
Liễu Minh Phong không chắc chắn lắm, cất tiếng hỏi: "Là Trình Diệc Nhiên hả?"
"Đúng vậy, là ta, à, còn có cả Tô Lăng." Trình Diệc Nhiên vui vẻ nhìn bọn họ, tuy tư thế kỳ lạ nên không nhìn rõ được ai với ai nhưng lúc này thấy có người đi ngang qua đây không khác gì thấy người nhà.
"Sao lại ngã xuống dưới vậy? Đã thế lại còn ngã cả hai người? Không lẽ các ngươi đi mà không ai chịu nhìn đường sao?" Giọng Liễu Minh Phong không lớn không nhỏ, khó khăn lắm Trình Diệc Nhiên mới nghe ra được cậu ta đang nói gì.
Trình Diệc Nhiên hơi chột dạ, nhỏ giọng thầm thì: "Trên này phủ đầy lá cây cỏ khô nên không để ý." Nhưng bây giờ nàng đang có việc cần nhờ người ta, tất nhiên không thể lớn tiếng nói mấy câu như vậy được.
"Trình Diệc Nhiên, Tô Lăng, các huynh không sao chứ?" Đây là Đỗ Duật, "Hai người chờ thêm chút nữa, bọn ta đi tìm phu tử rồi lấy sợi dây kéo hai người lên."
Tô Lăng trả lời: "Được rồi, làm phiền các huynh mang theo một cái sọt lớn lại cùng, Trình Diệc Nhiên bị trật chân rồi."
"Trật chân, nghiêm trọng không? Như vậy chẳng phải không đi đường được nữa sao? Có cần mang thêm một con ngựa nữa không?" Đỗ Duật tiếp tục nói.
Trình Diệc Nhiên liên tục gật đầu: "Được được được!" Tô Lăng liếc mắt nhìn nàng, yên lặng đứng lên.
"Đã muốn dây thừng còn muốn thêm sọt, giờ lại thêm cả ngựa, các huynh làm thế nào để cảm ơn bọn ta đây hả?" Liễu Minh Phong nói giọng khàn khàn.
Hai người ở dưới đáy hố còn chưa kịp mở miệng thì Đỗ Duật đã tỏ vẻ không đồng ý: "Đều là đồng môn với nhau, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, cảm ơn cái gì?"
Liễu Minh Phong tặc lưỡi hai tiếng rồi không nói gì nữa.
Hoắc Nhiễm nãy giờ vẫn luôn im lặng: "Đừng nói nhảm nữa, Liễu Minh Phong, hai chúng ta quay lại tìm người trước. Đỗ Duật, huynh ở lại đây coi chừng, mất công có thêm sài lang hổ báo gì đó đến gần đây, rơi xuống hố lại ăn tươi nuốt sống bọn họ..."
"Vậy chẳng phải nếu có sài lang hổ báo gì đó lại đây, không phải Đỗ Duật sẽ bị ăn thịt trước sao?" Liễu Minh Phong phản bác, cậu ta vừa nói vừa nhìn về phía Đỗ Duật, hỏi, "Đỗ Duật, huynh nói có đúng không?"
Đỗ Duật lại không để ý đến cậu ta mà chỉ nói với Hoắc Nhiễm: "Được, vậy các huynh đi trước, ta ở lại đây chờ. Nếu quả thật có sài lang hổ báo thì tài b.ắ.n cung của Liễu huynh cũng không đến mức chỉ b.ắ.n được một con thỏ hoang chứ..."
"Ây dà, ta nói Đỗ Duật ngươi..."
Trên miệng hố, sau khi nói chuyện xong thì chỉ còn một mình Đỗ Duật.
Đỗ Duật ngồi xuống mặt đất ngay trên miệng hố nên tất nhiên hai người dưới đáy hố cũng không có cách nào tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Nghĩ đến chuyện rất nhanh hai người sẽ được cứu, tâm trạng Trình Diệc Nhiên vô cùng tốt: "A, con thỏ kia đâu rồi? Thì ra Liễu Minh Phong cũng săn được thỏ sao..." Còn đám Kỷ Phương cũng bắt thỏ. Xem ra trong cánh rừng này, thỏ rất nhiều.
Tô Lăng "ừ" một tiếng, khom lưng túm lấy con thỏ nãy giờ vẫn co ro trong góc tường rồi hạ người ngồi xổm xuống, đưa đến trước mặt Trình Diệc Nhiên: "Cho nàng."
Trình Diệc Nhiên nhìn một con thỏ rừng được băng bó ở chân, sau đó lại đưa mắt nhìn chỗ sưng ngay mắt cá chân mình, không kìm được mà nở nụ cười.
Tô Lăng không biết Trình Diệc Nhiên cười cái gì nhưng lúc nàng cười rộ lên, ánh mắt trong suốt sáng ngời khiến tâm trạng của cậu cũng tốt hơn rất nhiều. Cậu lẳng lặng nhìn nàng, ý cười cũng bắt đầu lan ra đến khóe môi, ôn hòa hỏi: "Nàng cười chuyện gì vậy?"
Trình Diệc Nhiên chỉ chỉ cái chân của con thỏ rồi lại đưa tay chỉ chỉ vào chân mình, nói: "Không phải giống nhau sao, haiz, thật sự là quả báo mà."
Mấy lời này của nàng chẳng qua chỉ là cảm thấy có chút thú vị nên thuận miệng mà nói, không ngờ Tô Lăng nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt: "Nếu có quả báo thì phải rơi xuống người ta, sao có thể để nàng gánh chịu? Đừng suy nghĩ lung tung."
Trình Diệc Nhiên "à" một tiếng, trong lòng thấy hơi hối hận. Thỏ rừng hay con hoẵng cũng đều là do Tô Lăng săn được. Ngoại trừ con thỏ này là Tô Lăng b.ắ.n bị thương chân, còn lại đều b.ắ.n c.h.ế.t hết, mà nàng lại đi nói đến quả báo, đúng thật không nên. Thế là Trình Diệc Nhiên lập tức thành khẩn xin lỗi Tô Lăng: "Xin lỗi, là ta nói sai, huynh đừng để trong lòng."
Tô Lăng mỉm cười, khẽ lắc đầu: "Không cần xin lỗi ta."
Nàng không biết gì, sau này Tô Lăng cậu từ từ chỉ nàng là được.
Trình Diệc Nhiên đảo đảo hai mắt, nhớ đến chủ đề hai người đang nói dang dở trước đó, lại nhìn đến Đỗ Duật ngồi trên miệng hố bên trên, nàng liền kéo tay Tô Lăng, thấp giọng nói: "Hồi nãy ta nói ta có hai bí mật, vừa rồi mới chỉ nói với huynh một chuyện, còn chuyện nữa vẫn chưa kịp tiết lộ cho huynh biết."
Tô Lăng cầm lấy tay Trình Diệc Nhiên, tim cũng đập rộn lên. Tất nhiên cậu muốn nghe lời thật lòng của nàng nhưng Đỗ Duật lại đang ở ngay bên trên, những lời như vậy để cho người khác nghe được thực sự không tốt cho lắm. Cậu bèn lấy ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên môi nàng tạo thành động tác đừng lên tiếng rồi nói nhỏ với nàng: "Không cần nói, chuyện nàng muốn nói ta biết rồi."
Hô hấp của hai người rất gần, dường như có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.
Tuy Trình Diệc Nhiên biết Tô Lăng là nữ nhưng ngay khi thấy khuôn mặt tuấn lãng của cậu kề sát gần như vậy thì mặt nàng cũng không nhịn được mà nóng lên: "Huynh, huynh biết? Làm sao huynh biết?"
Tô Lăng đưa nhẹ ngón tay ra chỗ khác, phát hiện má nàng nóng dữ dội, cậu thở dài đầy tâm sự, vừa cảm thấy thỏa mãn nhưng cũng có chút tiếc nuối, trong lòng thầm nói nàng thể hiện rõ như vậy, cậu lại không phải kẻ ngu, sao có thể không nhận ra được chứ? Đáng tiếc bây giờ nàng đang bôi phấn đen, nếu không thì nhất định mặt nàng sẽ giống như hoa đào kiều diễm dưới ánh nắng.
Tô Lăng nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói càng ôn hòa hơn: "Bởi vì ta cũng giống nàng."
Trình Diệc Nhiên giật mình chớp mắt một cái, trong mắt như bừng tỉnh hiểu ra, còn không phải như vậy sao? Đều không cam lòng bức bối gò bó nơi hậu trạch, đều muốn cải trang thành nam tử đến thư viện đọc sách, còn không phải giống nhau sao?
Nàng thầm nhủ như vậy cũng tốt, đỡ mất công phải giải thích chuyện làm sao nàng biết được giới tính thật của cậu ấy.
Trình Diệc Nhiên gật đầu thật mạnh, vẻ mặt hết sức thành thật nói: "Vậy thì, coi như đây là bí mật của hai chúng ta?"
Tô Lăng cười: "Đương nhiên."
Nếu nói ra, nàng sẽ không thể tiếp tục đến thư viện được nữa, tuổi nàng còn nhỏ, vẫn chưa cập kê. Bây giờ hai người muốn sớm chiều chung đụng quả thật quá khó khăn.
Trình Diệc Nhiên cười càng thêm vui vẻ, cảm thấy sau khi nói ra hai bí mật chôn sâu tận đáy lòng cho Tô Lăng nghe xong thì thật nhẹ nhõm. Lại nghĩ dù sao ở thư viện này nàng với Tô Lăng giống nhau, đều là người cô đơn.
Nàng gật đầu nhìn hắn, mắt lại xoay chuyển, hỏi: "Chúng ta sẽ không nói cho người khác biết chứ?"
Tô Lăng khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn nàng: "Bí mật của hai chúng ta sao có thể nói cho người thứ ba biết được?"
Trình Diệc Nhiên cười nói: "Huynh nói đúng, không thể nói cho người thứ ba biết được!"
"Mạnh thu chi nguyệt, nhật tại dực, hôn kiến tinh trung, đán tất trung. Kỳ nhật canh tân. Kỳ đế thiểu? Kỳ thần nhục thu..." Tiếng của Đỗ Duật không cao không thấp từ trên truyền xuống.
Trình Diệc Nhiên cúi đầu "a" một tiếng, thầm nghĩ may mà mình không nói ra, lỡ đâu Đỗ Duật có thính lực tốt, nghe được thì chẳng phải đã làm hại Tô huynh rồi sao?
Tô Lăng nắm lấy tay Trình Diệc Nhiên, nhẹ nhàng viết vào lòng bàn tay nàng bốn chữ "Lễ ký nguyệt lệnh".
Trình Diệc Nhiên cảm thấy nơi lòng bàn tay ngưa ngứa nhưng cũng không rụt về mà cười nói: "Ta biết, Đỗ huynh đang đọc 《 Nguyệt lệnh 》."
Đây là một thiên của《 Lễ Ký 》.
Nghĩ đến 《 Lễ Ký 》, Trình Diệc Nhiên không khỏi nhớ đến quyển《 Đại học 》mà mình vô cùng quen thuộc, nàng đưa mắt nhìn Tô Lăng:
"Đại học chi đạo, tại minh minh đức..."
Hai người cùng lúc nhỏ giọng đọc lên, rõ ràng là muốn cùng nhau đọc. Nhớ đến chuyện cũ, hai người cùng nhìn nhau cười rộ lên, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.