*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Hả?" Tô Lăng mỉm cười, thấy nàng muốn nói rồi lại thôi, cậu bèn nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập khích lệ.
Trình Diệc Nhiên hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Ta đột nhiên nhận ra bản thân rất nhớ huynh."
Ngay từ đầu khi cho rằng mình không thể tiếp tục đi học nữa, người khiến nàng bận tâm nhiều nhất chính là Tô Lăng. Nếu cậu ấy muốn nâng cao địa vị nữ tử thì nàng thật sự rất muốn giúp một tay. Nàng cảm thấy, ít nhất cũng phải giúp nữ tử được hưởng quyền bình đẳng là đến trường học tập.
"..." Mấy lời nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại nhưng kỳ thật lại có chút thâm tình này khiến trái tim Tô Lăng không khỏi đập rộn lên, gương mặt cũng không kiềm chế được mà ửng hồng. Cậu "Ừ" một tiếng, nhanh chóng nhìn lướt qua Đỗ Duật đang chăm chú đọc sách, hoàn toàn không để ý đến bên này rồi nhanh chóng đến gần Trình Diệc Nhiên cúi gần xuống nói nhỏ: "Ta cũng rất nhớ nàng."
"A, ta nhớ ra rồi." Trình Diệc Nhiên lấy ra mớ mứt gừng mà đêm qua phụ thân cho nàng đưa tới trước mặt Tô Lăng, hỏi, "Mứt gừng này, huynh có ăn không?"
Tô Lăng không thích đồ ngọt nhưng dưới ánh mắt ngập tràn mong đợi đó của nàng, khóe miệng cậu giật giật, cuối cùng vẫn không từ chối. Tô Lăng dùng hai ngón tay thon dài kẹp lấy một miếng rồi bỏ vào miệng.
Vị ngọt lập tức lan tràn trong khoang miệng, đáy mắt Tô Lăng hiện lên ý cười nhẹ nhàng: "... Rất ngọt."
"... Khụ khụ..." Đỗ Duật nãy giờ vẫn đang cúi đầu đọc sách bỗng nhiên ho khan mấy tiếng.
Trình Diệc Nhiên lại lấy thêm mấy miếng mứt gừng để vào tay Tô Lăng: "Huynh thích thì ăn nhiều một chút."
Nàng đưa mắt nhìn Đỗ Duật, trong lòng cảm thấy hơi mất tự nhiên. Lần trước khi nàng rơi xuống hố bẫy thú, Đỗ Duật chính là người giúp hai người các nàng thoát khỏi đó nhưng bây giờ ngay trước mắt cậu ấy, nàng lại cho người khác hết toàn bộ chỗ mứt gừng này, hình như không hay cho lắm.
Nàng suy nghĩ một lát bèn cầm chỗ mứt còn dư, bước vài bước đến trước mặt Đỗ Duật: "Làm phiền một chút, Đỗ huynh, huynh có muốn ăn mứt gừng không?"
Thiếu niên nãy giờ vẫn đang cúi đầu đọc sách nghe Trình Diệc Nhiên nói vậy thì ngẩng đầu lên, thấy nàng đang đưa cho mình một túi giấy dầu bọc mấy miếng mứt gừng.
"Ăn không? Huynh có ăn không? Ngọt lắm."
"Không... À, huynh để ở đây là được." Đỗ Duật mỉm cười, "Cảm ơn."
"Không cần cám ơn, ta vẫn chưa cảm ơn huynh về chuyện lần trước." Trình Diệc Nhiên do dự nhìn cái bàn sáng đến mức có thể soi gương, trực tiếp đặt mứt gừng lên bàn cậu ấy cũng không tốt, nàng liền cầm theo cả bao giấy dầu đặt xuống cùng một chỗ, "Vậy ta qua kia trước."
Nàng xoay người đi về phía chỗ ngồi của mình thì thấy Tô Lăng bày ra vẻ mặt nặng nề không thay đổi nhìn nàng, cũng không biết cậu ấy đang nghĩ gì.
Nàng chớp chớp mắt: "Sao vậy?"
Tô Lăng hít sâu một hơi, cằm hơi nâng lên chỉ về hướng Đỗ Duật nhưng không nói gì cả.
Trình Diệc Nhiên kéo nhẹ lấy cánh tay Tô Lăng, nói nhỏ: "Hưởng sái thôi mà." Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ chuyện khác, nàng nhẹ giọng nói: "Ta đã nói với huynh rồi, suýt chút nữa ta đã không có cơ hội..."
Tô huynh, suýt chút nữa ta đã không có cơ hội gặp lại huynh nữa rồi.
Hôm qua đối mặt với nguy cơ phải nghỉ học vô cùng lớn nên đến bây giờ, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
Thế nhưng chỉ mới nói được một nửa, Trình Diệc Nhiên lại nuốt xuống nửa còn lại. Nếu nói chuyện đi học khó khăn thế nào không phải là chọc vào nỗi đau của Tô Lăng sao? Nàng nhanh chóng đổi sang chủ đề khác: "Suýt chút nữa ta đã nằm mơ thấy huynh rồi."
Một câu nói không thể tầm thường hơn nhưng dường như lại ẩn chưa tiếc hận vô tận.
"..." Tô Lăng hơi giật mình trong phút chốc, sau đó ý cười từ từ lan rộng, khóe môi cậu vểnh lên, một khuôn mặt tuấn tú xuất trần, cậu khẽ nói, "Muốn gặp ta như vậy sao?"
Một chút không hài lòng vì nàng đưa mứt gừng cho Đỗ Duật lúc nãy đã hoàn toàn tan biến trong chớp mắt.
Trình Diệc Nhiên hơi ngẩn ngơ nhưng sau đó lại nhanh chóng khôi phục bình thường. Nàng tùy tiện gật đầu, trả lời: "Đúng vậy, đúng vậy, ta còn phải đọc sách, tí nữa chúng ta nói tiếp." Nàng khoát tay một cái rồi nhanh chóng ngồi xuống, lưu loát mở quyển sách đặt bên tay phải ra.
Tô Lăng cong cong khóe môi, lại xấu hổ rồi sao?
Quả nhiên sáng sớm nhìn thấy nàng, tâm trạng sẽ vô cùng tốt.
Cậu lại nhìn nàng thêm chút nữa mới trở lại vị trí của mình, mở sách ra giống nàng.
Những học trò khác cũng bắt đầu lục tục kéo vào, sau cùng là Trình phu tử và Trương Dục mới nhập học.
Nhìn thấy có người mới đến, đám học trò lập tức đồng loạt đưa mắt nhìn.
Trình Diệc Nhiên chỉ nhìn thoáng qua rồi lại vội vã cúi đầu.
Trình Khải ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn thấy tiểu muội, ánh mắt hắn hơi lóe lên nhưng nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác.
"Đây là Trương Dục, học trò mới đến, Trương trong cung trường, Dục trong hỏa dục." Trình Khải chỉ về chỗ trống phía sau, nói, "Trương Dục, trước tiên trò cứ ngồi ở đó."
"Dạ." Trương Dục đáp lời, ôm sách vở đi đến chỗ mà Trình Khải chỉ.
Dù đám học trò có lòng tò mò đối với người mới đến nhưng do phu tử vẫn còn đứng trong lớp nên không dám nhìn nữa mà cúi đầu tiếp tục đọc sách. Nhất thời, trong lớp học chỉ vang lên tiếng đọc sách râm ran.
Khi khóa học buổi sáng kết thúc thì đã có một nhóm học trò tụ lại: "Đi thôi, chúng ta cùng nhau đến thiện đường chứ?"
Trương Dục khép sách lại, đứng lên: "Thiện đường ở đâu vậy?" Hôm qua hắn đi lại xung quanh trong thư viện mấy vòng nhưng không chú ý đến vị trí thiện đường.
"Cùng đi đi, đi rồi chẳng phải sẽ biết sao?" Người nọ cười ha ha, "Ta tên là Trương Nhân, cùng một chữ Trương với huynh, có thể năm trăm năm trước, chúng ta là người một nhà đấy."
Trương Dục nhàn nhạt "Ừ" một tiếng nhưng trong lòng thật sự không cho là đúng. Hắn và Trương Nhân cùng đi về phía thiện đường, vừa mới ra đến cửa học đường đã thấy Trình phu tử đi càng lúc càng xa với một học trò khác. Hắn hơi sững sờ: "Đó là..."
"A, huynh nói Trình phu tử sao? Ngài ấy không ăn cơm trong thiện đường. Còn về học trò bên cạnh, đó chính là Trình Diệc Nhiên của lớp chúng ta, nghe nói là con cháu bà con xa gì đó của Trình phu tử. Nhưng hoàn cảnh nhà huynh ấy không tốt lắm, không đóng nổi học phí và phí ăn uống ở thiện đường nên vẫn ăn ở nhờ nhà hiệu trưởng..." Trương Nhân vừa nói vừa lắc đầu, ra vẻ thương cảm, "Trừ huynh ấy ra, ở thư viện chúng ta vẫn còn một người khác..."
Trương Dục hơi nhíu mày nhưng trong lòng thầm cảm thấy may mắn. May là hắn không ăn cơm ở chỗ cô phụ, nếu không thì không phải cũng bị gán thành phường nghèo túng như vậy sao? Đối với mấy chuyện tiếp theo, hắn không có hứng thú quá nhiều nên trực tiếp cắt ngang: "Rốt cuộc là làm sao để đến thiện đường vậy?"
"Bên này bên này..."
Trình Diệc Nhiên hoàn toàn không biết bản thân đã trở thành quỷ nghèo túng không đóng nổi tiền ăn mà phải đến nhà hiệu trưởng xin ăn từng bữa một, nàng đã sớm theo chân nhị ca về nhà. Bởi vì chuyện hôm qua nên nhất thời nàng cũng không biết nên nói gì, quyết định giữ im lặng cùng nhau đi về.
"Tối qua phụ thân nói với ta." Trình Khải mở miệng trước.
Bước chân Trình Diệc Nhiên bỗng chậm lại, nàng "Dạ" một tiếng rồi lại nhanh chóng đuổi theo.
Trình Khải xoa xoa ngón tay một lát, chần chừ hồi lâu, sau đó mới nói: "Cứ quyết định như vậy đi, nhưng nếu đã quay lại thì phải chú ý cẩn thận một chút. Vẫn là quy tắc cũ, tránh xa đồng môn."
Đêm qua phụ thân đã nói chuyện với hắn, nếu phụ thân đã đồng ý cho tiểu muội tiếp tục đi học ở thư viện, người làm nhi tử như hắn tất nhiên không thể nói gì được nữa.
Ngay từ đầu, chuyện hắn lo nhất chính là tứ biểu đệ và tiểu muội ở chung một nhà, nhất định sẽ không tránh được chuyện chạm mặt nhau. Trong thời gian ngắn còn có thể che giấu một hai nhưng nếu kéo dài tất sẽ không tránh khỏi bị lòi đuôi chuột, tứ biểu đệ có thể sẽ nhìn thấu bí mật của tiểu muội. Lần trước ở Bắc Hương Bá phủ, đại cữu cữu đã từng ám chỉ đến chuyện thân càng thêm thân. Mặc kệ chuyện đó có thành hay không, hắn đều muốn ấn tượng của tiểu muội trong lòng tứ biểu đệ đẹp đẽ một chút.
Nhưng bây giờ… mà thôi vậy.
Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng thở dài một cái, lúc này nụ cười mới xuất hiện trên mặt nàng: "Cảm ơn nhị ca, muội biết là nhị ca thương muội nhất mà."
Nàng không muốn chỉ vì chuyện đi học mà gây chuyện lộn xộn khiến người nhà không vui.
"Ồ, vậy sao?" Trình Khải giật giật khóe miệng, "Lần trước lúc ở chung với tam ca, không phải ta cũng nghe muội nói như vậy sao."
Hai huynh muội vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc đã băng qua con đường rợp bóng trúc về đến Trình trạch.
Trình Diệc Nhiên nhìn thấy phụ thân Trình Uyên đang ngồi đó cùng với mẫu thân Lôi thị, có nhị ca Trình Khải và nhị tẩu Lư thị nên trong lòng cảm thấy thật sự ấm áp.
Trình Diệc Nhiên càng cố gắng học tập, giờ Ngọ sau khi tan học, nàng đến kho sách lấy quyển sách chú giải đề thi, yên lặng cúi đầu đọc.
Qua một hồi lâu, Trình Diệc Nhiên mới khép sách lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Vẫn chưa về sao?" Phía sau bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.
Trình Diệc Nhiên không cần mở mắt ra cũng biết đó là Tô Lăng. Nàng nhẹ giọng đáp: "Bây giờ sẽ về ngay, huynh cũng nhanh đi về đi, nếu không trễ một chút thì thiện đường sẽ hết đồ ăn đấy."
Tô huynh đúng là một người hiếu học mà.
"Không sao cả, tuy đồ ăn nóng không còn nhưng dù gì đi nữa vẫn sẽ còn đồ ăn nguội." Tô Lăng cười cười, khép lại quyển sách đang xem dở lúc nãy, nói, "Vẫn chưa đến giờ, còn khoảng hai khắc nữa."
Tô Lăng thầm nghĩ đúng là ngốc nghếch mà, còn không phải do cậu đi theo nàng đến đây, đợi nàng đến bây giờ sao?
Trình Diệc Nhiên đang dọn dẹp sách vở, nghe Tô Lăng nói vậy bèn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Thế thì được. Nhưng như vậy không ổn lắm, tốt nhất là ăn đồ ăn nóng."
Mẫu thân và thím Giang đều nói làm con gái nhất định phải chú ý mấy cái này.
Ý cười của Tô Lăng càng đậm hơn, cậu biết là Trình Diệc Nhiên quan tâm đến mình. Đối với sự quan tâm săn sóc của nàng, Tô Lăng vô cùng hưởng thụ mà ừ một cái: "Được, nghe lời nàng."
Hai người thu dọn sách vở, đóng cửa lại, một trước một sau rời khỏi đây.
Trình Diệc Nhiên ôm sách đi về hướng nhà mình, mặt trời phía tây ngả màu hoàng hôn nhuộm đỏ nửa vùng trời. Tâm trạng đang rất vui nên nàng bước đi càng nhanh hơn.
Gió nhẹ thổi phơ phất, cành trúc la đà, trong rừng trúc mơ hồ truyền đến tiếng người nói chuyện.
Tính nghịch ngợm thích chơi ác của Trình Diệc Nhiên vừa nảy nở, một chữ "Ai" soạn sẵn chưa kịp nhảy ra khỏi miệng đã thấy một người đi ra từ trong rừng trúc.
Người nọ mười sáu mười bảy tuổi, thân hình gầy gầy, mặt mày thanh tú, chính là Đỗ Duật.
"Đỗ Duật?" Trình Diệc Nhiên ngẩn người.
"Ừ, là ta." Lời của Đỗ Duật còn chưa dứt đã thấy một người đi ra từ trong rừng trúc, vừa đi vừa nói: "Cái này ta không cần, con cầm đi..."
Trình Diệc Nhiên mở to hai mắt, nhìn về phía thiếu phụ trung niên vừa tới. Nàng thoáng giật mình, Tiêu đại thẩm. Tại sao lại gặp hai người bọn họ ở đây?
Giấy dầu trong tay sao lại thấy quen thế nhỉ...
Nàng nhớ đến ngày đó, nhị ca từng nói Tiêu đại thẩm sợ người ta trêu chọc nhi tử bà nên không muốn ai biết được hai người là mẹ con. Nàng cảm thấy hơi xấu hổ: "Ta, ta về trước..."
Mặt Tiêu đại thẩm đỏ bừng, ánh mắt của bà hoảng loạn né tránh: "Ta, là do ta có chút chuyện muốn tìm cậu ấy.."
Đỗ Duật lại chỉ cười cười và nói với Trình Diệc Nhiên: "Đây là mẫu thân của ta, huynh không đến thiện đường nên không biết bà ấy cũng là chuyện bình thường..."
"Không phải vậy." Tiêu đại thẩm liên tục xua tay.
Trình Diệc Nhiên nhìn thoáng qua Đỗ Duật, người này vẫn tiếp tục cười nói: "Tay nghề làm thức ăn của mẫu thân ta khá ngon." Nàng gật đầu, hành lễ theo vai vế vãn bối, "Chào bá mẫu, một ngày nào đó có cơ hội, cháu nhất định sẽ nếm thử." Ngừng lại một lát, nàng lại nói: "Nhưng hôm nay cháu vẫn còn chút việc nên có lẽ phải về trước."