*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trình Diệc Nhiên thấy biểu cảm của Dương Giảo không đúng lắm: “Dương cô nương? Cô sao vậy?”
Vừa nói chuyện, Trình Diệc Nhiên vừa buông Tô Lăng ra, hai gò má hơi nóng lên. Nàng cùng Tô huynh đều đang cải nam trang, cứ như vậy mà ôm ôm ấp ấp hình như có phần kỳ lạ.
Nhưng Dương Giảo nhìn nàng một cái thật sâu, lại tiếp tục nhìn qua Tô Lăng, chợt cúi đầu nhanh chóng bước đi.
“Ấy, Dương cô nương!”
Thân hình Dương Giảo cứng đờ, bước chân hơi dừng lại.
Trình Diệc Nhiên vội vàng đuổi theo mấy bước: “Dương cô nương!”
Nàng cũng không biết mình đuổi theo Dương Giảo định nói gì nhưng sâu trong nội tâm cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Trông Dương Giảo có chút kỳ quái.
Dương Giảo không hề quay đầu lại mà cố giữ bình tĩnh, nói: “Trình công tử, vừa rồi ta quên trả lại hộp cơm, không cẩn thận làm rơi xuống đất. Thật xin lỗi, làm phiền công tử nhìn qua xem có thể dùng được nữa không. Ta… phụ thân còn đang chờ, ta cáo từ trước.”
Dương Giảo cố gắng giữ cho lời nói bình tĩnh không chút gợn sóng, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Trình Diệc Nhiên thấy Dương Giảo quay lưng lại mà không nhìn thẳng bọn họ, giọng nói lại không có chút bất thường. Nàng đắn đo trong chốc lát, không biết phải làm sao, không chắc biểu cảm giật mình khi nãy có phải là mình hoa mắt không.
Lúc đang do dự, Dương Giảo đã chạy như bay, nhanh chóng đi mất.
Nước mắt Dương Giảo chảy ra từ khóe mắt, nàng vội vàng lau đi nhưng khó chịu trong lòng làm thế nào cũng không tiêu tán được.
Tại sao lại như vậy? Nàng vốn tưởng rằng Trình công tử còn nhỏ tuổi, vóc dáng không cao, thân hình cũng gầy yếu nhưng lại là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất. Lần đầu gặp mặt ở cổng thư viện, người họ Tô kia xa cách với nàng, là Trình công tử nhiệt tình giúp đỡ nàng. Sau đó nàng nói lời cảm ơn, Trình công tử lại không hề tranh công, lặp đi lặp lại rằng người họ Tô kia cũng có công lao. Về sau nữa, khi bọn họ gặp nhau ở rừng bia, Trình công tử còn rất hiểu chuyện thủ lễ mà tránh đi, sợ nàng khó xử…
Chuyện cũ từng chuyện từng chuyện hiện lên trong lòng, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Trình công tử cùng tên họ Tô kia ôm nhau.
Hai thiếu niên đứng dưới gốc cây mai, quần áo giống nhau, ôm nhau thật chặt. Tình cảnh chướng mắt như vậy làm cho người ta vô cùng khó chịu.
Nàng nhớ ra rồi, trước kia mỗi lần nhìn thấy, Trình công tử lúc nào cũng ở cùng một chỗ với tên họ Tô. Có lẽ ngay từ đầu nàng nên nghĩ đến. Trước kia, ở Thành Châu, nàng từng nghe người ta nói về chuyện tốt Long Dương, đoạn tụ phân đào (*). Nàng cũng từng nghe nói có người vốn không hề đoạn tụ, bởi vì ở tại thư viện hoặc quân doanh, quanh mình đều là nam tử nên mới biến thành đoạn tụ…
(*) 断袖分桃 – Đoạn tụ phân đào, điển tích. Đoạn tụ – Chuyện xưa của thời Tây Hán Hoàng đế Hán Ai và Hiền Đổng Thánh Khanh, Hoàng đế muốn lên triều nhưng Hiền Đổng lại ngủ bên cạnh đè lên tay áo ông nên ông đành cắt tay áo bị Hiền Đổng đè lên. Phân đào – Chuyện thời Xuân Thu, Vệ Linh Công cùng Di Tử Hà. Di Tử Hà hái đào, ăn thử thấy không ngọt đưa cho Vệ Linh Công nếm. Tóm lại Đoạn tụ phân đào là danh từ dùng để chỉ đồng tính nam (Theo Baidu).
Suy nghĩ của Dương Giảo đang rất hỗn loạn, vừa tự nhủ: “Mi sai rồi, không phải như mi nghĩ đâu.” Nhưng lại có âm thanh khác nói với nàng: “Tỉnh lại đi, sao có thể nhìn lầm được chứ? Mi nghĩ đến ánh mắt của tên họ Tô kia đi.”
Ánh mắt dịu dàng thâm tình như thế, không phải là yêu đương thì là gì?
Dương Giảo đưa tay lên che miệng lại, trong lòng cực kỳ chua xót.
Trở lại tiểu viện, phụ thân Dương Đức hỏi nàng: “Giảo Giảo, có đuổi kịp Trình Diệc Nhiên không? Có trả hộp cơm cho trò ấy không?”
Đáy lòng Dương Giảo khẽ run lên, “dạ” nhẹ một tiếng: “Đuổi kịp ạ. Phụ thân, người….”
Nàng rất muốn hỏi, người có biết môn sinh đắc ý của người là Trình Diệc Nhiên cùng với cái tên họ Tô kia quan hệ như thế nào không. Nhưng lời đến khóe miệng lại bị nàng nhanh chóng nuốt xuống. Loại chuyện này, sao nàng có thể mở miệng hỏi cho được?
“Thằng bé Trình Diệc Nhiên này cũng thật là ngốc. Đưa bánh trung thu mấy năm rồi, năm nay lại đánh rơi hộp đồ ăn.” Dương phu tử nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhi, trong lòng suy nghĩ có phải là nhìn Giảo Giảo đến ngây người nên mới quên cái hộp không?
Nhưng điều cũng không quan trọng, quan trọng là hốc mắt nữ nhi đỏ ửng lên, hình như đã khóc.
Trong lòng Dương phu tử lộp bộp: “Giảo Giảo, con khóc à?”
“Không có.” Dương Giảo lắc đầu, “Chỉ là khi nãy con đi quá nhanh, gió thổi mạnh nên mắt mới đỏ lên chút, ngày Tết sắp đến, sao lại khóc?” Nàng nghĩ nghĩ, giả vờ vô ý hỏi, “Phụ thân, Trình Diệc Nhiên và Tô công tử kia có mối quan hệ thế nào vậy ạ?”
“Con muốn nói Tô Lăng?” Dương phu tử cười cười, “Bọn họ ngồi bàn trước bàn sau, có khi nói chuyện với nhau mấy câu. Hơn nữa, Tô Lăng này mới đến có 3 tháng nhưng quan hệ với Trình Diệc Nhiên không tệ.”
Trong lòng Dương Giảo chợt lạnh, tự nhủ sao chỉ không tệ, rõ ràng là quá tốt! Tốt đến mức ánh mắt lưu luyến, quên tất cả mà ôm nhau.
Lúc này hai người-quên-tất-cả-mà-ôm-nhau đã tách ra từ lâu, đang đứng trước cổng vườn mai.
Trình Diệc Nhiên nhìn Tô Lăng, hỏi một cách không chắc chắn: “Vừa nãy, có phải là Dương cô nương rất kỳ lạ hay không? Ta thấy có vẻ không đúng.”
Tô Lăng lắc lắc đầu: “Không biết, không chú ý.”
Lúc Dương cô nương gì đó xuất hiện, cậu vừa được nàng ôm nên tâm tình d.a.o động, đang muốn ôm chặt hơn một chút nhưng lại vì Dương cô nương xuất hiện mà nàng đột nhiên đẩy cậu ra.
Trong lòng Tô Lăng tràn đầy tiếc nuối, sự có mặt của Dương cô nương quá là không đúng lúc.
Trình Diệc Nhiên “ừ” một tiếng, tự nhủ chắc là mình nhìn nhầm. Có lẽ Dương cô nương bỗng nhiên gặp hai nam tử trẻ tuổi, cảm thấy ngượng ngùng nên muốn né tránh, cũng giống như hồi ở rừng bia?
Hai “nam tử” ôm nhau ở một chỗ, chắc là… chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ?
Mặt Trình Diệc Nhiên bỗng nhiên nóng lên một cách khó hiểu, nàng cúi đầu nhặt hộp đựng thức ăn, tự mình kiểm tra, còn may, không hư hao gì. Nàng thở ra một cái, nhìn Tô Lăng nói: “À, chúng ta về chứ?”
Tô Lăng không nói gì mà chỉ yên lặng đi bên cạnh nàng.
Trình Diệc Nhiên nghĩ về chuyện lúc trước bèn quay đầu nhìn Tô Lăng, nói khẽ: “Thật ra Tết Trung thu cũng rất thú vị…” Nàng đổi sang ngữ khí nhẹ nhàng, có lòng muốn giúp cho Tô huynh vui vẻ: “Huynh có nghe qua bài đồng d.a.o chưa?”
“…Cái gì?” Tô Lăng hơi ngạc nhiên khi nàng bất ngờ đổi chủ đề.
Khuôn mặt đen xì của Trình Diệc Nhiên tràn ngập ý cười, đôi mắt sáng lấp lánh, nàng hắng giọng: “Đây là do thím Giang dạy ta: Trăng không tóc, sáng rõ ràng, mở cửa sau giặt quần áo nào. Giặt cho sạch, ngủ cho ngon, đẩy anh trai lên giảng đường. Đọc Tứ Thư, học tác phẩm, vào kinh thi đỗ chức Trạng nguyên….”
Hôm nay rằm tháng Tám, Tết Trung thu, bài đồng d.a.o đầu tiên nàng nghĩ đến chính là bài này.
Bình thường khi nàng nói chuyện sẽ cố ý đè giọng xuống một chút, lúc này tiếng nói thanh thúy, lại đọc ra bài đồng d.a.o một cách trôi chảy, Tô Lăng cảm thấy trái tim mình giống như đi theo tiết tấu của nàng mà nhảy lên một cái.
Cậu mỉm cười nhìn nàng, trong mắt đong đầy tình cảm trìu mến: “Chưa từng nghe qua, nàng đọc rất dễ nghe.” Tâm tư của Tô Lăng xoay liên tục mấy vòng, nàng cố ý chọn một bài đồng d.a.o là muốn nói cho cậu vì sao mình lại đến thư viện học hay sao?
Tô Lăng nhẹ giọng hỏi: “Nàng muốn đi thi Trạng Nguyên?”
“Hả?” Trình Diệc Nhiên gật đầu một cái, lại lắc đầu, “Ta không thể, huynh biết mà, ta là..” Nàng nhìn Tô Lăng, nhỏ giọng nói, “Nếu nữ tử có thể tham gia khoa cử thì tốt quá rồi.”
Tô Lăng gật đầu: “Nàng nói rất có đạo lý.”
Trình Diệc Nhiên nghe vậy hai mắt sáng lên, trong lòng tự nhủ quả nhiên là một người có thể đề cao địa vị nữ tử trong tương lai.
Khi nói chuyện, hai người đã đến ngã rẽ giữa Ngô Đồng Uyển và Trình Gia.
Trình Diệc Nhiên nhìn Tô Lăng, trong lòng có phần thương tiếc. Tối nay là Trung thu, là ngày lễ mà nàng cùng người nhà có thể ở cùng một chỗ ngắm trăng. Trong khi cậu ấy chỉ một mình lẻ loi trơ trọi trong căn phòng nhỏ, quả là đáng thương. Nhưng nàng không thể mời Tô Lăng đến nhà làm khách, một là sợ là Tô Lăng tức cảnh sinh tình, càng thêm nhớ nhà; hai là sợ nhị ca biết nàng vẫn qua lại với Tô Lăng mà tức giận.
Trình Diệc Nhiên cứ đứng như thế lẳng lặng nhìn Tô Lăng, nghĩ tới nghĩ lui một hồi mới nói: “Ta, ta muốn về nhà.”
Tô Lăng thấy nàng chậm chạp không xoay người, trong lòng biết là nàng luyến tiếc mình. Cậu ừ một tiếng: “Ta cũng về đây.”
“Vậy, hôm sau gặp.”
“Hôm sau gặp.” Tô Lăng cười cười, khi xoay người rời đi, hình ảnh dưới gốc hoa mai lại hiện lên trong đầu. Tâm niệm Tô Lăng khẽ động, có lẽ, khi nãy nàng nhìn chằm chằm cậu, trên mặt hiện lên vẻ do dự, chắc là muốn cậu tiến lên ôm nàng một cái.
Cái ôm kia của bọn họ bị cắt ngang, quá đáng tiếc.
Thế là, Tô Lăng chợt lên tiếng: “Chờ một chút.” “Hả?” Trình Diệc Nhiên quay đầu trong vô thức, thấy hoa mắt, chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào trong n.g.ự.c Tô Lăng. Nàng giật mình, bàn tay trống không của nàng nhẹ nhàng ôm lấy cậu, dịu dàng nói: “Trung thu vui vẻ, ta sẽ nhớ huynh. Ta thật sự phải về rồi, nếu không thì chắc chắn ta sẽ ở lại ăn Tết cùng huynh.”
Tô Lăng trầm thấp lên tiếng: “Ta biết.” Chậm rãi buông nàng ra, cậu lặp lại một lần nữa: “Ta biết.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, Trình Diệc Nhiên xoay người, vẫy vẫy tay về phía Tô Lăng và nhanh chóng rời đi.
Mãi cho đến khi bóng lưng Trình Diệc Nhiên biến mất không nhìn thấy nữa, Tô Lăng mới ước lượng bao giấy dầu, đi về phía căn phòng nhỏ.
Cô gái này của cậu, ngày Tết Trung thu hay những món đồ chơi nhỏ mình cất giữ được đều đưa cho cậu.
Tô Lăng cảm thấy mấy món đồ bên trong giấy dầu vẫn còn lưu lại nhiệt độ của nàng nên có một chút ấm áp len lỏi vào lòng cậu.
Đây chính là cô gái của Tô Lăng cậu.
Lúc Trình Diệc Nhiên về đến nhà, nhị ca đã về từ lâu.
Thím Giang ra đón, hỏi: “Sao lại về trễ như vậy? Có phải là trốn đi chỗ nào chơi không?”
“…Không có.” Trình Diệc Nhiên chột dạ, vội vàng chuyển chủ đề, “Thím Giang, có cần cháu hái lựu không?”
Thư viện Sùng Đức có hai cây lựu, cây nào cây nấy có trái to như miệng chén, phát triển rất tốt. Vào mùa thu chính là mùa lựu sai quả. Mâm quả ngày Trung thu dĩ nhiên không thể thiếu trái lựu.
Trung Thu năm nay, Trình gia vẫn là mấy người năm ngoái. Phu thê Trình Uyên, phu thê Trình Khải và Trình Diệc Nhiên.
Trình Uyên uống mấy chén rượu nhạt, mang theo chút hơi men, nhìn phu thê Trình Khải nói: “Sang năm ngắm trăng nếu có thêm một người nữa thì tốt rồi.”
Phu thê Trình Khải thành thân đã được mấy năm, đến nay vẫn chưa có con nối dõi. Bình thường Trình Uyên rất ít khi đề cập, lúc này có chút hơi men nên không nhịn được mà cảm thán.
Trình Uyên thốt ra lời này khiến sắc mặt Lư thị thay đổi. Bà cúi đầu nhìn chằm chằm trái lựu lóng lánh trong mâm trái cây trước mặt. Có thể là nhìn quá lâu khiến ánh mắt bà dần trở nên mơ hồ.
Trình Diệc Nhiên ngồi bên cạnh nhị tẩu, hoảng hốt trong lòng, nàng vội cười nói: “Phụ thân, người xem đêm nay mặt trăng giống cái gì? Có giống một cái khay ngọc lớn không?” Chuyển chủ đề đi.
“Ừm.” Gió lạnh thổi tới, Trình Uyên hơi tỉnh táo một chút, cười cười, “Thuở nhỏ không biết trăng, gọi là mâm ngọc sáng (*). Bây giờ con không còn nhỏ nữa…”
(*) Hai câu thơ đầu tiên trích trong bài thơ Cổ lãng nguyệt hành của Lý Bạch. Bản dịch Ngô Văn Phú được đăng tải lên Thivien.net.
Không hề nhắc đến chuyện khi nãy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trình Diệc Nhiên đổi qua trang phục nữ, sửa soạn tươm tất, ngồi xe ngựa đi tới Trình gia ở Kinh thành.
Một đường thuận lợi, vừa đến đã được Trình gia đón vào.
Nhị thúc Trình Hạo không có nhà, nàng được Tam ca Trình Thụy cùng nhau đi gặp Nhị thẩm Triệu thị làm lễ vấn an.
So với Lôi thị mẫu thân nàng, Triệu thị lớn hơn hai tuổi, nhìn qua thấy tinh thần không được tốt lắm, mơ hồ mang theo thần sắc của người bị bệnh. Nhìn thấy Trình Diệc Nhiên, bà cười cười: “DIỆC NHIÊN, sao lâu lắm rồi không đến, phụ thân con có khỏe không? Mẫu thân cũng khỏe chứ? Trong nhà hết thảy đều khỏe?”
Trình Diệc Nhiên trả lời từng câu một.
Triệu thị hỏi han thêm hai câu mới nói: “Đoan Nương rất nhớ con, gặp con chắc mừng lắm.” Sau đó bà dặn dò Trình Thụy dẫn Trình Diệc Nhiên đi gặp Đoan Nương.
Đường muội Đoan Nương sinh cùng năm với Trình Diệc Nhiên, nhỏ hơn nàng nửa tuổi. Sinh nhật Trình Diệc Nhiên tháng ba thì Đoan Nương là tháng chín. Nhưng so với nàng, Đoan Nương lại thấp hơn nửa cái đầu.
Từ nhỏ sức khoẻ Đoan Nương đã không được tốt, dáng người bé nhỏ gầy gò. Trình Diệc Nhiên đến khiến nàng ấy cực kỳ vui vẻ, lôi kéo tay đường tỷ nói líu ríu không ngừng.
Trình Thụy thấy hai tiểu cô nương các nàng nói chuyện nên rời đi trước.
Đoan Nương chỉ đồ vật trong phòng mình cho Trình Diệc Nhiên xem: “Đây đều là những món ca ca của ta mua cho ta…”
Trình Diệc Nhiên nhìn lướt qua, nhìn thấy mấy món lần trước nàng mua cùng với Tần Thụy. Nàng “Ồ”một tiếng, khen ngợi đôi câu, trong lòng lại nghĩ, đó là ca ca của ta.
“Hôm qua là Tết Trung thu, ca ca của ta về còn đem theo món bánh Trung thu nhân thịt mới ra của Yên Vân Trai về cho ta.” Mặt Đoan Nương tươi cười.
Trình Diệc Nhiên vừa nghe đến bánh Trung thu nhân thịt của Yên Vân Trai liền nhớ đến Vân Úy cười không ngừng. Nàng nhất thời không nhịn được, cười ha ha.
“Tỷ cười cái gì?” Đoan Nương nhíu mày, có chút khó hiểu.
Trình Diệc Nhiên khoát khoát tay: “Không có gì, không có gì, nhớ tới một người thú vị thôi.”
“Bây giờ ta đi theo ca ca học viết chữ, ca ca nói, ta có mấy phần khí khái của huynh ấy.” Đoan Nương nhỏ giọng nói.
Trình Diệc Nhiên gật đầu: “Vậy thì tốt. Chữ của Tam ca rất đẹp. Phụ thân ta đã từng khen qua.”
“Nếu Đại bá đã từng khen thì đúng là không tệ, chắc chắn là rất đẹp. Ta biết ca ca của ta rất lợi hại.”
Mấy tháng rồi hai người không gặp nhau, Đoan Nương có rất nhiều chuyện nói không hết, chủ đề phần lớn vây quanh huynh trưởng Trình Thụy.
Trình Diệc Nhiên đợi ở nhà Nhị thúc mấy canh giờ, qua buổi trưa mới cáo từ rời đi.
Trình Thụy vốn muốn đưa nàng về nhưng lại bị nàng từ chối: “Ngày mai huynh còn phải đi học, không cần làm chậm trễ thời gian.” Nàng vừa nói vừa thấp giọng: “Mấy món kia đều là mẫu thân cố ý để ta mang đến cho huynh.”
Trình Thụy cũng theo đó mà thấp giọng: “Ta biết rồi, giúp ta tạ ơn bà.”
Trình Diệc Nhiên cười một tiếng: “Biết rồi.”
Xe ngựa tăng tốc đưa Trình Diệc Nhiên về lại thư viện Sùng Đức. Hôm nay tuy không đi lại quá nhiều nhưng lại ra ngoài một chuyến, cũng không nhẹ nhàng. Nàng đơn giản kể qua hành trình lên Kinh thành một lượt, đi nghỉ ngơi sớm.
Mười bảy tháng Tám, thư viện Sùng Đức mở lại các lớp học. Trình Diệc Nhiên vừa mới đến gần chỗ ngồi của mình đã thấy trên bàn sách được đặt sẵn một gói giấy dầu. Nàng thầm kinh ngạc: “Đây là gì thế?” Mở ra nhìn, đúng là một cái bánh Trung thu.
Nàng vô thức nhìn về phía Tô Lăng, cười hì hì, nói: “Huynh cho ta sao?” Trong số các đồng môn trong thư viện, chỉ có cậu ấy đối đãi với nàng tốt nhất.
Tô Lăng ngước mắt cười với Trình Diệc Nhiên, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, tặng cho nàng một vầng trăng.”
“A? Không phải bánh Trung thu sao?” Trình Diệc Nhiên nhìn, huơ huơ gói giấy dầu, “Cái này.”
Thần sắc Tô Lăng khẽ thay đổi: “Đây là ai cho?” Cậu lắc đầu: “Đây không phải đồ của ta, của ta tặng nàng là tờ giấy được kẹp giữa cùng với <Đại học>.”
Trình Diệc Nhiên giật mình, quay đầu rút ra, phát hiện một khối ngọc bội hình tròn: “Cái này, cái này…”
Tô Lăng mỉm cười nhìn Trình Diệc Nhiên, giọng nói trầm thấp mà ôn hòa: “Vốn muốn đưa cho nàng sớm, không thể ăn Tết cùng nàng nên tặng nàng một mảnh trăng thanh.”
Khuôn mặt Trình Diệc Nhiên nóng lên, biết rõ đây là một người con gái nhưng nàng không nhịn được mà tim đập nhanh hơn mấy phần. Sao Tô Lăng lại biết nói chuyện như vậy? Thật sự là quá phạm quy rồi!
“Này, Trình Diệc Nhiên!” Bả vai đột nhiên bị người ta vỗ một cái, “Bánh Trung thu nhân thịt ăn ngon không?”
Trình Diệc Nhiên cấp tốc thu hồi đủ loại cảm xúc, quay đầu nhìn về phía Vân Úy. Suy nghĩ của nàng đi lòng vòng: “Bánh Trung thu là do huynh đặt?”
“Đương nhiên, bánh trung thu nhân thịt của Yên Vân Trai.” Vân Úy cười cười, “Trình Diệc Nhiên, ta muốn thương lượng với huynh một chuyện.”
“… Huynh nói đi.” Trình Diệc Nhiên cảm thấy khó hiểu. Tuy nàng và Vân Úy là bàn trước bàn sau nhưng bình thường hai người không nói chuyện với nhau nhiều. Vân Úy nghĩ gì mà lại cho nàng bánh Trung thu? Tết Trung thu cũng qua rồi.
“Huynh có thể để ta làm khoá trưởng Toán học không?” Vân Úy mong ngóng hỏi, trên mặt có phần mất tự nhiên hiếm gặp.
Trình Diệc Nhiên còn chưa trả lời, Tô Lăng sau lưng đã không nhanh không chậm lên tiếng: “Khoá trưởng Toán học? Chẳng phải kỳ tháng bảy vừa rồi, điểm Toán học của huynh xếp thứ hai từ dưới lên sao? Huynh muốn làm khóa trưởng Toán học?”
Vân Úy đỏ bừng mặt: “Đó chẳng qua chỉ là tháng bảy mà thôi.” Cậu ta nói, không tự giác mà ưỡn ngực, “Trước đó ta cũng không phải từ dưới đếm lên.”