*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ý cười nhẹ nhàng chợt hiện lên trong mắt Tô Lăng.
Đây là nàng muốn hẹn cậu đến kho sách sau khi học xong đây mà, chẳng biết là muốn nói với cậu chuyện gì nữa.
Hai mắt Tô Lăng hơi rũ xuống, lặng lẽ gấp giấy lại, lòng nói có chuyện gì thì đến kho sách nói vậy.
Mặc dù trong lòng Trình Diệc Nhiên chứa đầy tâm sự nhưng nàng cũng không muốn vì vậy mà trễ nải chuyện học hành nên cố bình tĩnh lại, vứt hết mớ suy nghĩ linh tinh ra sau đầu, tiếp tục giống ngày thường.
Buổi trưa sau khi học xong về nhà, mẫu thân Lôi thị của nàng cũng không đề cập đến chuyện tối hôm trước nữa, Trình Diệc Nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy phiền phức, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện như vậy.
Rốt cục phải chịu đựng từ buổi trưa đến sau khi học xong buổi chiều, Trình Diệc Nhiên nán lại trong học đường thêm một lúc mới vội vã thu dọn sách vở, trực tiếp đi về phía kho sách.
Vừa mới bước lên lầu hai đã lập tức trông thấy thân ảnh quen thuộc đang đứng bên cửa sổ kia.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người thiếu niên khiến xung quanh cậu như được bao phủ bởi một vầng sáng, nhìn lại càng thấy thêm m.ô.n.g lung.
Gặp được bạn tốt, Trình Diệc Nhiên mới nặng nề thở dài một hơi đầy uất ức, nhìn Tô Lăng cười cười: "Có đợi lâu lắm không?"
"Không đâu." Khóe môi Tô Lăng khẽ nhếch lên, lộ ra chút ý cười. Cậu bước ra từ trong vầng sáng đến trước mặt nàng, khoảng hơn một thước thì dừng lại, cất giọng ôn hòa hỏi, "Ta thấy hôm nay tâm trạng của nàng không tốt lắm, có tâm sự gì sao?"
Trình Diệc Nhiên chần chờ một thoáng mới nặng nề gật đầu: "Đúng là có hai chuyện phiền não." Nàng thở dài: "Cũng không biết nên nói với ai."
Trước đây bất kể Trình Diệc Nhiên có chuyện gì vui vẻ hay buồn bã đều sẽ viết thư kể cho tam ca nghe, nhưng chuyện bị người khác cầu hôn thế này, dù sao nàng cũng không tiện để kể cho huynh ấy.
"Nàng nói ta nghe đi." Tô Lăng nhìn thiếu nữ mang theo vẻ mặt hiện rõ nét u sầu trước mặt, hơi mỉm cười cất giọng ôn hoà trong trẻo, dường như trong đó còn mang theo một sức mạnh có thể khiến người khác an tâm.
Trong đôi con ngươi đen nhánh của Tô Lăng phản chiếu hình bóng Trình Diệc Nhiên, mặt mày cậu thanh tú lại có thêm chút ý cười nhàn nhạt lặng lẽ nhìn nàng. Không hiểu sao tâm trạng phiền não nãy giờ của Trình Diệc Nhiên đột nhiên yên tĩnh lại rất nhiều. Nàng "ừ" một tiếng, hơi rũ hai mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Chuyện thứ nhất, có quan hệ tới huynh."
"Hả?" Trong lòng Tô Lăng chợt căng thẳng, có quan hệ với cậu sao?
"Không phải ngày mai chính là sinh nhật của huynh sao, ta vô cùng lo lắng, không biết nên tặng gì mới là tốt nhất."
"..." Tô Lăng hơi nhướng mày, ngoài bất ngờ ra còn cảm thấy có chút buồn cười nhưng trong lòng cũng vô cùng ấm áp, trái tim mềm đi rất nhiều. Cậu vươn tay, nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu nàng: "Chỉ vì chuyện này thôi sao?"
Nàng chau mày ủ dột là vì cậu, cô bé này thật là.
Tô Lăng than nhẹ một tiếng: "Không cần như vậy đâu, cái gì cũng được, chỉ cần là thứ do nàng tặng thì cái gì ta cũng thích."
Cậu không thiếu thốn bất cứ thứ gì, điều mà cậu quan tâm chính là tâm ý của nàng.
"Tất nhiên cũng không phải chỉ vì chuyện này." Trình Diệc Nhiên cười đến mức cảm thấy có chút ngượng ngùng, "Còn một việc nữa."
"Là chuyện gì vậy?" Tim Tô Lăng hơi trầm xuống, trong lòng nổi lên một chút bất an.
Hai người im lặng hồi lâu.
Ngay tại lúc kiên nhẫn của Tô Lăng dường như đã khô cạn thì thiếu nữ trước mặt cậu mới ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó thành một nắm, dường như gặp phải chuyện gì đó vô cùng đau khổ. Thấy vậy, bất an trong lòng Tô Lăng càng lúc càng trở nên mãnh liệt.
Trình Diệc Nhiên hít sâu một hơi như để lấy toàn bộ dũng khí mà nói: "Huynh nói xem, nếu có người cầu hôn ta thì ta nên làm thế nào?"
Thật sự nàng chưa bao giờ gặp qua chuyện nào như vậy. Mặc dù nàng và Đỗ Duật học chung một học đường trong thư viện gần bốn năm nhưng trong lòng nàng, Đỗ Duật chỉ là một học bá hoặc có thể nói là học thần. Nàng không ghét Đỗ Duật, thậm chí còn vô cùng bội phục cậu ta nhưng ngoài cái đó ra, nàng chưa bao giờ có tâm tư gì khác.
Tối hôm qua, sau khi mẫu thân nhắc đến chuyện này, nàng có cân nhắc qua, quả thật Đỗ Duật là người tốt, có thể sau này cậu ta cũng sẽ trở thành một vị hôn phu tốt. Trong lúc nhất thời, nàng hoàn toàn không nghĩ ra Đỗ Duật có chỗ nào không tốt. Nàng cũng biết rõ nếu sau này phải lập gia đình, so với chuyện phải gả cho một người hoàn toàn không quen biết thì Đỗ Duật là một lựa chọn tốt hơn hẳn. Hơn nữa mẫu thân đã đến trực tiếp hỏi ý kiến của nàng, điều này cho thấy đối với chuyện này, phụ mẫu có ý tán thành nhiều hơn là phản đối.
Có thể nói rằng đây là một mối hôn sự gần như hoàn mỹ. Nhưng nếu nàng thật sự đồng ý thì không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy có chút mâu thuẫn và không yên lòng.
Nàng nhìn Tô Lăng, vô cùng hy vọng tiểu tỷ tỷ có thể lắng nghe chuyện phiền não của nàng, tốt hơn hết hãy đưa ra cho nàng một vài chủ ý.
"Cầu hôn?" Tô Lăng kinh hãi, giọng nói không kiềm được mà lớn hơn bình thường, lửa giận trong lòng cũng từ từ lan ra, huyết dịch toàn thân trong nháy mắt cũng ngừng lại. Có người cầu hôn với nàng sao?
Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt vừa cẩn thận lại mang theo chút mong chờ của nàng, lửa giận trong lòng cậu thoáng chốc hạ bớt không ít. Tô Lăng cảm thấy, đúng thật có người cầu hôn với nàng nhưng thứ nàng quan tâm nhất chính là phản ứng của cậu.
Nàng đã cố ý nói chuyện này với cậu, vậy có phải nàng đang muốn ám chỉ rằng cậu cũng có thể đến cầu hôn chăng?
Ánh mắt Tô Lăng trầm xuống, nhẹ giọng hỏi: "Ai cầu hôn nàng, nàng cảm thấy thế nào?"
"Không có ai hết, không phải..." Trình Diệc Nhiên khoát tay ngăn lại sau đó mới nhỏ giọng, "Thật ra đây mới là bước đầu. Có người đến cầu thân với ta, sau đó mẫu thân ta đến hỏi xem ý kiến của ta..."
"Tất nhiên nàng không thể đồng ý!" Tô Lăng lập tức nói, thái độ kiên quyết. Người nàng phải gả chính là cậu, như vậy sao có thể đồng ý cho người khác cầu hôn?
Tô Lăng bước lên một bước, nắm c.h.ặ.t t.a.y Trình Diệc Nhiên: "DIỆC NHIÊN, nói với mẫu thân của nàng rằng nàng không đồng ý. Nếu đã không thích hắn thì sao phải gả cho hắn?"
Nếu nàng đã thích cậu tất nhiên cũng chỉ có thể gả cho cậu.
Trình Diệc Nhiên ngẩn ra, tuy Tô Lăng biết tên nàng nhưng lại rất ít khi nghe cậu ấy gọi. Bây giờ nghe tên mình được Tô Lăng kêu, sạch sẽ trong trẻo thậm chí như có chút lưu luyến khó mà miêu tả được. Nàng nháy nháy mắt, gật đầu: "Đúng vậy, ta không đồng ý." Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi lại nói tiếp: "Ta không đồng ý là được, huynh nói đúng, dù sao ta cũng không thích Đỗ Duật.”
—— Tô Lăng nói rất đúng, nếu đã không thích thì sao có thể gả được?
Nàng chưa bao giờ coi Đỗ Duật như đối tượng có thể bàn chuyện cưới gả. Nếu chỉ vì đối phương là người tốt lại rất ưu tú mà đồng ý việc hôn nhân này thì với nàng hay với cậu ta mà nói đều không công bằng. Huống hồ nếu Đỗ Duật biết Trình Diệc Nhiên và Trình DIỆC NHIÊN là cùng một người, không biết chừng sẽ đổi ý.
Trình Diệc Nhiên nở nụ cười rạng rỡ với Tô Lăng, mặt mày cong cong mà nói: "Ta nghe lời huynh."
A, Tô Lăng thực sự là một cô nương rất có chủ kiến, tại thời điểm đa số mọi người đều đồng ý việc hôn nhân đại sự là lệnh của phụ mẫu, lời của mối mai thì cậu ấy lại tỏ thái độ vô cùng kiên quyết: "Nếu không thích thì sao phải gả?"
Tô Lăng cong khoé môi, ý cười dần xuất hiện trở lại. Cậu cũng biết rồi.
Trình Diệc Nhiên rút tay ra, có chút tò mò vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tô Lăng, hỏi: "Tay huynh lớn ghê, là tay thật sao?"
Hay là sử dụng phương pháp đặc biệt nào đó hóa trang thành như vậy?
Tô Lăng hơi khó hiểu, cúi đầu nhìn tay mình, nếu so với tay nàng thì quả thật là lớn hơn. Cậu bỏ qua vấn đề này, nhìn nàng chăm chú, nói từng chữ từng chữ: "Không cần lo lắng, ta đã hiểu ý nàng.”
"Hả?" Trình Diệc Nhiên mù mờ, ý của nàng là cái gì?
Trên đầu bị người khác nhẹ nhàng xoa xoa vài cái, Trình Diệc Nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Lăng vang lên trên đỉnh đầu: "Nàng về đi, cũng đã muộn rồi, cẩn thận người nhà lo lắng."
Trình Diệc Nhiên "a" một tiếng. Sau khi nàng ra quyết định xong, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nàng vẫy vẫy tay với Tô Lăng: "Ta về trước đây, sáng mai gặp lại."
Nàng nhẹ nhàng bước đi nhưng vừa đi được mấy bước chợt nghe thấy giọng nói của Tô Lăng vang lên phía sau lưng: "Chẳng phải nàng lo lắng không biết đưa quà sinh nhật gì cho ta sao? Không cần tặng quà, ngày mai ta tự mình lấy ở chỗ nàng."
"A?" Trình Diệc Nhiên ngẩn ngơ, nàng vô thức quay đầu lại thì thấy Tô Lăng đang lẳng lặng đứng đó, khuôn mặt thanh tú, khí chất nổi bật. Lông mày giần giật, nàng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng rồi quay đầu đi khỏi kho sách.
Buổi tối Trình Diệc Nhiên mượn cớ muốn mẫu thân chải đầu giúp mình mà mời Lôi thị vào phòng. Nàng bê một chiếc ghế con, ngồi xuống kế Lôi thị và nhẹ giọng nói với bà kết quả nàng suy nghĩ hôm qua: "Mẫu thân, con không đồng ý."
"Hả? Vì sao? Là vì Đỗ Duật không tốt chỗ nào sao?"
Trình Diệc Nhiên lắc đầu, thành thật trả lời: "Không phải như vậy. Đỗ huynh thông tuệ hiếu học, hiếu thuận thiện lương, giờ lại thi đậu trạng nguyên, sau này tiền đồ vô cùng rộng lớn, khó mà lường được. Con không thể nghĩ ra huynh ấy có chỗ nào không tốt."
"Chuyện này thật sự kỳ lạ, nếu chỗ nào của người ta cũng tốt, sao con lại không đồng ý?" Lôi thị càng cảm thấy không hiểu nổi.
Trình Diệc Nhiên than nhẹ một tiếng, giọng nói cùng nhỏ dần: "Bởi vì, con, con không có bất kỳ tình cảm nam nữ hay tình yêu gì đó với huynh ấy."
"..." Lôi thị sửng sốt trong chốc lát mới bật cười thành tiếng, bà lấy ngón trỏ dí nhẹ lên trán nàng, "Con bé này, có phải bị choáng người rồi không?"
"Mẫu thân —— "
"Tình cảm nam nữ? Con thì biết cái gì gọi là tình cảm nam nữ? Nếu giữa hai đứa có thật mới gọi là kỳ lạ." Lôi thị vui vẻ dừng lại, "DIỆC NHIÊN, trong mối quan hệ hôn nhân, con phải suy tính đến rất nhiều thứ chứ không phải chỉ phương diện tình cảm là được. Con không ghét Đỗ Duật, đúng không?"
Trình Diệc Nhiên lắc đầu: "Không ghét."
"Vậy được rồi. Bây giờ không có tình cảm nam nữ thì sau này có thể từ từ bồi đắp..."
"Mẫu thân, nhưng mà." Trình Diệc Nhiên cắt đứt lời Lôi thị, "Huynh ấy đã từng gặp Trình Diệc Nhiên, nếu có một ngày huynh ấy phát hiện ra Trình DIỆC NHIÊN chính là Trình Diệc Nhiên, con sợ..."