*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thân thể Trình Diệc Nhiên cũng nhẹ run theo tiếng "kẽo kẹt" sau lưng.
Thiếu niên mặt mày thanh tú kia chưa thu lại cánh tay mà vẫn đặt hờ cách vai nàng chừng ba tấc. Cậu rũ mắt xuống: "DIỆC NHIÊN, lâu rồi không gặp."
Giọng nói sạch sẽ trong trẻo thoát ra từ giữa hai cánh môi, đồng tử sâu thẳm trong đôi mắt tĩnh mịch cũng từ từ sáng lên, dường như đâu đó có thể thấy được ánh sáng lấp lóe.
Trình Diệc Nhiên chỉ cảm thấy trong n.g.ự.c xuất hiện một đợt sóng lăn tăn, nàng khẽ đời ánh mắt rơi xuống cổ áo Tô Lăng, trái tim đang đập loạn xạ của nàng lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường.
Trong trí nhớ của Trình Diệc Nhiên, Tô Lăng vẫn luôn mặc đồng phục màu xanh thiên thanh của học trò. Đây là lần đầu tiên nàng thấy cậu ấy mặc một bộ y phục có màu sắc khác, hoa văn thêu chìm trên cổ áo cũng nhắc nàng nhớ về thân phận mới của cậu
Đến giờ nàng vẫn còn cảm thấy không thể tin được, hoảng hốt không thôi.
Trình Diệc Nhiên ngẩn ngơ gật đầu một cái: "Đã lâu không gặp, Tô..."
"Tô Lăng."
"Được rồi, là Tô Lăng." Trình Diệc Nhiên hít sâu một hơi, cố hết sức tìm lại bình tĩnh. Nàng cẩn thận chỉ vào cánh tay đối phương đang gác hờ trên vai mình, "Trước tiên, huynh có thể thu tay về được không?"
Nếu cậu cứ như vậy, nàng sẽ rất căng thẳng, ngay cả tay chân cũng không biết nên để thế nào.
Tô Lăng yên lặng nhìn nàng.
Ánh mắt cậu như có cái gì đó, từng chút từng chút một khiến cả khuôn mặt nàng nóng bừng đỏ rực.
Tô Lăng thu tay lại, bước mấy bước sang bên cạnh: "Nàng không có gì muốn nói với ta sao?"
Tất nhiên là có.
Trình Diệc Nhiên lấy lại bình tĩnh, vội vàng đứng thẳng. Nàng hít sâu một hơi: "Ta muốn nói xin lỗi với huynh, thật sự không phải ta cố ý coi huynh..."
Thiếu niên bỗng giơ tay lên ngăn mấy lời nàng sắp nói: "Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại."
Cậu không muốn nhớ lại khoảng thời gian bị nàng nhận nhầm thành nữ nhân kia dù chỉ một chút.
Sợ Tô Lăng tức giận nên Trình Diệc Nhiên vội vàng ngậm miệng không nói.
Nàng bước vội lên phía trước mấy bước, cách cánh cửa rất xa, cũng dần dần kéo giãn khoảng cách với cậu.
Toàn bộ động tác của nàng đều rơi hết vào mắt Tô Lăng, ánh mắt cậu nặng nề nhưng giọng nói lại vô cùng nhẹ nhàng: "Không còn chuyện gì khác muốn nói nữa sao?"
Xa cách hai tháng, Tô Lăng có rất nhiều lời muốn nói với nàng nhưng đến khi thật sự gặp nhau, cậu lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trình Diệc Nhiên nhìn Tô Lăng, tim chợt đập nhanh hơn. Sao có thể? Miệng nàng mấp máy mấy lần, sau cùng mới hỏi: "Huynh, sao huynh lại là nhị hoàng tử?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Trình Diệc Nhiên lập tức cảm thấy hối hận, hận không có cách nào khiến thời gian quay ngược để thu lại lời mình nói. Giọng điệu và từ ngữ này của nàng giống như đang có ý muốn chất vấn thân phận cậu.
Tô Lăng cong cong khóe môi, đứng dậy bước về phía bàn để sách vở. Mãi một lúc lâu sau, cậu mới mở miệng nói: "Có lẽ là vì, ta là nhi tử thứ hai của Hoàng Đế?"
Trình Diệc Nhiên nghe Tô Lăng trả lời, không hiểu sao lại cảm thấy kỳ lạ: "A?"
Thế nhưng nàng vẫn cảm thấy có phần vui mừng, dù câu trả lời của Tô Lăng hơi kỳ quái nhưng cậu ấy cũng không nổi giận. Vừa rồi cậu ấy nói không muốn nhắc lại những chuyện đã qua có phải ý là đã tha thứ cho nàng, đúng không?
Bởi vì vẻ mặt ngây thơ lại có chút mờ mịt của Trình Diệc Nhiên, bao nhiêDiệc Nhiênất ức oán niệm trong lòng Tô Lăng tiêu tan không không ít, cậu ngoắc ngoắc tay gọi nàng: "Đến đây, nhìn bàn học của nàng một chút này."
Trình Diệc Nhiên nghe lời, lặng lẽ bước đến rồi dừng lại khi còn cách Tô Lăng chừng vài thước. Lúc này, nàng mới bắt đầu quan sát chính điện nơi đây.
Không gian được bố trí gọn gàng sáng sủa, bên cạnh Tô Lăng đặt hai chiếc bàn. Một chiếc bàn trong đó có quyển sách đã mở ra sẵn, một chiếc bàn khác lại chỉ có chồng sách được đặt phía bên tay phải.
Nếu nhìn thoáng qua sẽ hơi giống bàn học của Trình Diệc Nhiên tại thư viện Sùng Đức.
Trình Diệc Nhiên đưa mắt nhìn Tô Lăng, thoáng chần chờ nhưng đến cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Chuyện Hoàng thượng để ta làm thư đồng có phải là ý của huynh không?"
Tuy trong lòng đã có câu trả lời nhưng nàng vẫn muốn tự mình kiểm chứng một chút.
Câu trả lời Trình Diệc Nhiên nhận được chính là sự im lặng vô tận.
Ngay lúc nàng bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, cho rằng Tô Lăng sẽ không trả lời câu hỏi này lại nghe thấy cậu ấy "Ừ" một tiếng.
Tô Lăng không nhanh không chậm bước về phía trước, đến khi hai người cách nhau chỉ khoảng một thước, cậu mới nói tiếp: "Là ý của ta."
Vẻ mặt Tô Lăng tuy vô cùng bình tĩnh nhưng sâu trong nội tâm lại có chút thấp thỏm, dù sao thì chuyện này cũng chưa nhận được sự đồng ý của nàng.
Nhưng cậu cũng không hối hận với quyết định của mình.
Năm nay nàng đã mười bốn tuổi, sang năm khi nàng làm lễ cập kê sẽ có thể bắt bàn chuyện hôn nhân. Tô Lăng không thể để nàng gả cho người khác.
Cậu phải nhanh chóng ra tay. Nếu không phải trong rừng bia ngày ấy Trình Diệc Nhiên từ chối cậu thì cậu nghĩ mình đã trực tiếp cầu xin thánh chỉ tứ hôn mà không phải như bây giờ, lấy một thân phận khác hòng giữ nàng lại bên mình, sau này bồi dưỡng tình cảm dần dần.
Nhưng như thế cũng tốt, nàng thích đi học, cậu sẽ để nàng đi học, để nàng phụng chỉ đọc sách, không cần phải tuân thủ lời hứa năm mười lăm tuổi với người nhà.
Nội tâm Trình Diệc Nhiên có chút vui mừng vì câu trả lời của Tô Lăng, sau một lát, nàng mới nhận ra nội dung trong lời cậu ấy nói.
Quả thật là cậu ấy.
"Vì sao vậy? Huynh cũng biết rõ ràng ta chính là..." Trình Diệc Nhiên vội hô lên.
"Nàng là gì?" Tô Lăng cong cong khóe môi.
Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt, không tự giác hạ thấp giọng, trên mặt cũng hiện lên chút thẹn thùng: "Huynh biết rõ ta là nữ."
Thân thể Tô Lăng hơi nghiêng về phía trước, trực tiếp lấy tay che môi nàng lại.
Cậu cố ý nói: "Nhỏ giọng một chút, nàng sợ người khác không nghe được mình nói gì sao?"
Thấy vẻ mặt Tô Lăng nghiêm túc như vậy, Trình Diệc Nhiên không khỏi có chút hoảng hốt. Nàng đảo mắt một vòng, muộn màng phát hiện cung nhân và nội giám đều đã bị cậu ấy bảo lui xuống rồi? Không lẽ còn có ám vệ trong truyền thuyết sao?
Nàng mở to hai mắt nhìn Tô Lăng, đưa tay kéo đôi tay lạnh lẽo của cậu xuống, dùng vẻ mặt căng thẳng mà hỏi: "Lo lắng có ám vệ sao?"
Nhưng đâu cần phải như vậy, ngay cả Hoàng thượng cũng biết chuyện nàng là một cô nương mà.
Tô Lăng hơi ngạc nhiên, lập tức cười ha hả.
Trình Diệc Nhiên nhất thời quên mất tình cảnh hiện giờ, hỏi thẳng: "Huynh cười cái gì, ta nói gì sai sao?"
Đối thoại thế này chính là kiểu trước đây của hai người. Nhớ đến chuyện cũ, hai mắt Tô Lăng hơi tối lại, lắc đầu: "Không sai, nàng nói rất đúng." Cậu ho nhẹ: "Nàng yên tâm đi, ở đây không có ám vệ."
Trình Diệc Nhiên cúi đầu "À" một tiếng, trong lòng lại không biết vì sao mà cảm thấy phức tạp. Vừa mới lúc nãy, nàng không kiềm chế được mà lại nói chuyện với Tô Lăng bằng giọng điệu giống như khi cả hai còn ở thư viện.
Nàng âm thầm tự nhắc nhở chính mình, đã không còn giống trước đây nữa, phải chú ý.
Tô Lăng không biết suy nghĩ trong lòng Trình Diệc Nhiên, chỉ chậm rãi nói: "Cô nương thì làm sao? Trước kia khi còn đi học ở thư viện Sùng Đức, lẽ nào nàng không phải là cô nương?"
Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng giải thích: "Nhưng đó là thư viện của nhà ta chứ không phải hoàng cung." Nàng cảm thấy nghi ngờ: "Sao Hoàng thượng có thể đồng ý, hơn nữa còn ban y phục cho ta?"
"Nàng nghĩ tại sao ông ta lại đồng ý?" Tô Lăng không trả lời mà hỏi lại nàng.
Hoàng thượng có thể đồng ý, tất nhiên là vì muốn giải hòa với cậu.
Trình Diệc Nhiên thầm nói sao ta biết được chứ, ông ấy là cha huynh chứ nào phải cha ta.
Nàng lắc đầu: "Thánh tâm khó dò, ta cũng không biết." Nàng nghĩ nghĩ, giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Nếu không thể hỏi, ta sẽ không hỏi nữa."
"Cũng chẳng có gì không thể hỏi." Tô Lăng nghiêng đầu nhìn Trình Diệc Nhiên, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh bàn mà nói, "Ngồi xuống nói chuyện đi."
Trình Diệc Nhiên chờ Tô Lăng ngồi xong mới cẩn thận ngồi xuống.
Nàng ngồi vô cùng quy củ, sống lưng thẳng tắp, hai tay để ngay ngắn trên đùi.
"Tháng chạp năm ngoái, Hoài Mẫn Thái tử Tiêu Tông hoăng thệ..." Trong chính điện yên tĩnh chỉ còn giọng nói Tô Lăng chầm chậm vang lên, cậu nhìn Trình Diệc Nhiên, mặt mày tuấn tú sáng sủa, khí chất thong dong tự tại, "Tháng tư năm nay, Diêu Quý phi sinh non, vì thế, lúc này nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn xuất hiện..."
Cậu khẽ nhếch môi: "Hoàng thượng rất coi trọng đứa con trai còn sót lại này nên cố hết sức mà bồi dưỡng. Chuyện nó muốn chọn ai làm thư đồng thì tùy nó vậy. Hoàng thượng vô cùng nhân từ, tất sẽ không vì chút chuyện này mà làm khó dễ nó."
Thần sắc Tô Lăng bình tĩnh nhưng không biết vì sao lại khiến Trình Diệc Nhiên cảm thấy như vậy có chút kỳ lạ. Nhưng rốt cuộc lạ ở đâu thì nàng lại không nghĩ ra được, chỉ có thể gật đầu: "Ồ, thì ra mọi chuyện là như vậy."
Như vậy hẳn Hoàng thượng đối xử với Tô Lăng cũng không tồi.
"Còn chuyện gì muốn hỏi nữa không?"
"A? Không có không có." Dù trong bụng Trình Diệc Nhiên vẫn chứa đầy nghi hoặc nhưng không thể tiếp tục hỏi nữa.
"Thật không còn nữa sao, vậy ta hỏi nàng."
Trong lòng Trình Diệc Nhiên khẽ run, không hiểu sao lại có chút hoảng hốt, nàng vội hô: "Có, có, ta còn muốn hỏi nữa."
Tô Lăng hơi giật mình, nơi đáy mắt xuất hiện chút ý cười nhàn nhạt. Cậu hơi ngả người về sau, khoát tay nói: "Nàng hỏi đi."
Trình Diệc Nhiên suy nghĩ lung tung, tùy tiện hỏi: "Ta vẫn nhớ ngày đó huynh nói mình còn một cái tên nữa, theo họ mẫu thân, là Tiêu..."
"Ừ?" Ý cười trong mắt Tô Lăng ảm đạm đi, lên tiếng cắt ngang lời nàng, "Ta nói mình theo họ mẫu thân chính là cái tên Tô Lăng, Thân mẫu ta họ Tô, Tiêu Lăng Thâm là tên mọi người gọi ta từ nhỏ đến lớn, còn cái tên Tiêu Cẩn..." Cậu nhếch môi, "Đó là tên mà Hoàng thượng ban cho nhị Hoàng tử."
Trình Diệc Nhiên ngẩn người, trong nhất thời cũng không quan tâm đến sự hiểu lầm giữa họ mà chỉ nghĩ lượng tin tức trong lời Tô Lăng thật sự rất nhiều.
Nếu thân mẫu cậu ấy họ Tô thì chắc chắn cậu ấy không phải nhi tử của Diêu Quý phi.