Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

chương 90

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bà ngủ không được khiến Trình Uyên cũng tỉnh theo, ông nhẹ giọng hỏi: "Nàng phiền muộn như vậy sao? Giờ còn chưa có chuyện gì đâu."

"Chàng nói nếu chẳng may..." Lôi thị nghiêng người nói.

"Nếu thật sự có chuyện không may xảy ra thì đó cũng không phải là chuyện chúng ta có thể quyết định." Trình Uyên an ủi thê tử, "Giống như chuyện Hoàng thượng muốn DIỆC NHIÊN tiến cung làm thư đồng, chúng ta có thể ngăn cản được sao? Nghĩ thoáng một chút thì biết đâu chỉ là nàng suy nghĩ nhiều mà thôi."

Lôi thị thầm nghĩ, nhìn bộ dạng của nữ nhi chàng, nào có chỗ nào nghĩ nhiều chứ?

Tuy nhiên, quả thật trượng phu nói rất đúng, dù bà có nghĩ nhiều thế nào đi chăng nữa cũng đâu có cách nào thay đổi được mọi chuyện.

Lôi thị suy nghĩ thông suốt, cuối cùng lâm vào ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, Trình Diệc Nhiên mới vừa thu dọn đồ xong, ngay lúc đang ăn điểm tâm thì nghe thấy thím Giang gọi bên ngoài: "Xe ngựa của hoàng cung đã đến đang chờ ngoài cửa, DIỆC NHIÊN, cháu nhanh lên một chút."

Trình Diệc Nhiên dạ vâng, tăng nhanh tốc độ.

Sắc mặt Lôi thị hơi trầm xuống, bà nhớ đến trước đó thím Giang từng nói xe ngựa trong cung mỗi ngày đều đến đưa đón nàng, cũng thật sự cẩn thận mà.

Xe ngựa một đường chạy nhanh, đến khi nàng đến Hành Vân các thì phu tử giảng bài vẫn chưa đến.

Trình Diệc Nhiên đưa mắt nhìn Tô Lăng đang ngồi yên tĩnh đọc sách bên kia.

Dáng ngồi của cậu rất thẳng, nhàn nhã lật sách gì đó, biểu cảm vô cùng chăm chú.

Trình Diệc Nhiên cảm thấy sườn mặt của Tô Lăng có thể nói là vô cùng hoàn hảo, khẽ giật mình một cái, có thể do đột nhiên nghĩ đến những lời mẫu thân đã từng nói. Nàng thả nhẹ bước chân ngồi xuống vị trí của mình.

"Suy nghĩ thế nào rồi? Hôm nay chúng ta dùng xong ngọ thiện rồi đi?"

Bất ngờ bên tai nàng truyền đến giọng nói của Tô Lăng.

Trình Diệc Nhiên không biết vì sao cảm thấy có chút lúng túng, nhịp tim tăng vọt, không biết vì sao đột nhiên nhớ đến phong thư hoa đào kia. Thân người nàng hơi nghiêng gần về phía Tô Lăng: "Huynh nói là chuyện đi ngắm hoa đào sao?"

"Nếu không thì sao?" Tô Lăng cất giọng ôn hòa.

Trình Diệc Nhiên có chút do dự, sau cùng mới nhỏ giọng nói: "Được thôi."

"Ừ." Tô Lăng gật đầu, ý cười trong mắt cũng từ từ lắng xuống.

Trình Diệc Nhiên hơi ngẩn ra, không ngừng tự nhủ phải chăm chỉ học hành, phải chăm chỉ học hành...

Hôm nay nàng đi trễ, không ngờ Bạch đại nhân còn đến muộn hơn.

Khi Bạch đại nhân đến đã là gần trưa. Tuy tinh thần Trình Diệc Nhiên sung mãn nhưng trong bụng lại trống không, bụng nàng vang lên âm thanh rột rột.

Sau khi hai người dùng ngọ thiện xong, không nghỉ trưa nữa mà trực tiếp ngồi xe chạy đến An Quốc tự.

Đây không phải lần đầu tiên Trình Diệc Nhiên cùng ngồi một chiếc xe ngựa với Tô Lăng nhưng hôm nay lại cảm thấy có chút không thoải mái, căng thẳng khác hẳn bình thường. Nghĩ đến chuyện mẫu thân cực kỳ nghiêm túc hỏi có phải nàng và Tô Lăng đã tự định chung thân hay không, nàng liền mặt đỏ tía tai, trong lòng vừa có chút chờ mong lại có chút bất an.

Ánh mắt né tránh của nàng không tránh khỏi mắt Tô Lăng.

Cậu chỉ hơi trầm ngâm, chủ động hỏi: "Hôm qua thế nào? Có vui không?"

"Rất vui, Trưởng công chúa cũng đến." Nếu cậu đã hỏi, tất nhiên Trình Diệc Nhiên sẽ trả lời.

Tô Lăng "ừ" nhẹ một tiếng, chuyện cô cô đến tất nhiên cậu biết, hơn nữa cậu chính là người nhờ cô cô đến đó làm chính tân mà. Tô Lăng hỏi một vấn đề khác: "Cây trâm đẹp không?"

Trình Diệc Nhiên chỉ cảm thấy đầu "oang" một tiếng, con ngươi vừa đảo liền thấy cậu cười như không cười mà nhìn nàng, nàng đành nhỏ giọng nói: "Trâm vàng đính hoa đào, đẹp lắm."

"Vậy thì tốt." Tô Lăng khen một tiếng, tâm trạng vô cùng tốt. Nàng thật sự dùng cây trâm mà cậu tặng. Cậu nhìn tóc nàng đen bóng, trong lòng thầm nghĩ, lúc nào đó mình có thể tự tay vấn tóc nàng lên, cài cây trâm kia lên tóc nàng thì mới thật sự là tốt.

"Vì, vì sao hôm qua huynh lại đưa thư hoa đào cho ta? Còn dẫn ta đến xem hoa đào?" Giọng nói Trình Diệc Nhiên hết sức nhẹ nhàng.

"Tại sao vậy nhỉ?" Tô Lăng cũng nhẹ giọng hỏi, "Đại khái là vì vào thời gian nàng cập kê, ta cũng muốn ở bên cạnh nàng..."

Một câu nói rất bình thường nhưng lại khiến tâm tình Trình Diệc Nhiên phập phồng không thôi. Nàng "a" một tiếng: "Như vậy sao..."

Lại tự nhẩm thêm hai lần học tập thật tốt mới có thể khiến nàng bình tĩnh trở lại.

Tô Lăng nhìn nàng, có chút thất vọng đối với phản ứng của nàng. Nhưng cậu cũng không hề nhụt chí, tầm mắt dừng trên người nàng, do dự một chút mới tiếp tục: "Phía trước có tiệm may, nàng có cần thay đổi y phục hay không?"

Trình Diệc Nhiên cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, vẫn là đồng phục màu thanh thiên của thư viện Sùng Đức, nàng khó hiểu: "Mặc như vậy không thích hợp sao?"

"Cũng không có gì là không thích hợp." Tô Lăng lắc đầu, "Chỉ là trong An Quốc tự có vài vị trưởng bối. nếu nàng mặc nữ trang sẽ tiện hơn." Cậu nhích gần đến nàng hơn, nhẹ giọng: "Ta muốn cùng DIỆC NHIÊN ngắm hoa."

Giọng nói Tô Lăng trầm thấp như mang theo hương vị men say trong đó. Trình Diệc Nhiên khẽ run, nhớ lại cảnh tượng cậu ấy đến gặp nàng lúc trừ tịch, thần xui quỷ khiến làm nàng gật đầu một cái: "Ừ."

Ý cười trong mắt Tô Lăng càng đậm hơn: "Ta chọn cho nàng."

Xe ngựa đến trước cửa tiệm may thì dừng lại.

Tô Lăng nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó mới đưa tay đỡ Trình Diệc Nhiên xuống. Đây không phải lần đầu tiên cậu làm như vậy.

Nhìn thấy Tô Lăng vươn tay về phía mình, Trình Diệc Nhiên thoáng chút do dự, sau cùng vẫn chậm chạp đưa tay ra bám vào tay cậu mà xuống khỏi xe ngựa.

Tiệm may này khá lớn, vật liệu cũng không thiếu. Trình Diệc Nhiên cảm thấy có chút mới lạ, phần lớn y phục đời này của nàng là do mẫu thân đặt người khác làm rồi mới mang đến cho nàng. Tuy y phục nữ nhi của nàng nhiều, nhưng quả thật nàng chưa bao giờ tỉ mỉ nghiên cứu qua những thứ này.

Tiệm may này khá giống với cửa hàng bán quần áo trong tương lai. Y phục treo lên cho khách chọn lựa, tuy vậy, có cái cũ cũng có cái mới.

Tô Lăng chọn vô cùng tỉ mỉ: "Màu đỏ rất đẹp, rực rỡ sáng ngời. Ừ, xanh biếc cũng đẹp, thanh lệ..."

Trình Diệc Nhiên thấy Tô Lăng không đổi sắc mặt mà so sánh này nọ. không khỏi nhớ đến chuyện trước kia khi nàng còn tưởng cậu là một cô nương —— Trước đây nàng còn từng nghĩ qua chuyện hai người họ sẽ là tỷ muội tốt, cùng nhau chọn y phục, chọn đồ trang sức.

Vậy mà hiện tại lại chỉ có một người đứng chọn y phục, tuy nhiên, thân phận lúc này lại hoàn toàn khác với trong tưởng tượng.

Trình Diệc Nhiên lẳng lặng nhìn Tô Lăng, trong lòng nàng, cậu ấy cũng đã sớm không còn là Tô huynh Tô cô nương cần nàng chăm sóc che chở nữa rồi. —— Không đúng, cho tới bây giờ, Tô Lăng chưa bao giờ cần nàng che chở cả.

Rốt cục Tô Lăng đã chọn được một bộ: "Cái này đi."

Trình Diệc Nhiên chỉ liếc mắt nhìn một cái là gật đầu: "Được." Nàng hơi lúng túng, "Đến đâu để thay đây?"

Tô Lăng cười: "Chuyện này không khó, còn nhớ tòa nhà lần trước ta dẫn nàng đến gặp Liễu di không? Ở gần đây thôi."

Trình Diệc Nhiên chỉ đành nói: "Vậy được."

Tòa nhà kia lần này hoàn toàn không có người nào cả.

Chỉ có một đại nương rất nhiệt tình tiếp đãi hai người họ.

Trình Diệc Nhiên tìm một gian phòng để thay y phục, Tô Lăng ở bên ngoài chờ nàng.

Thay xong y phục, Trình Diệc Nhiên lại tiếp tục gặp khó khăn. Ở đây không có nước chuyên dụng để rửa trôi phấn đen, nàng đã dùng nước bình thường rửa một lúc lâu nhưng vẫn không thể rửa sạch hoàn toàn.

Tô Lăng đứng ở bên ngoài, cao giọng hỏi: "Xong rồi sao?"

"Chưa đâu." Trình Diệc Nhiên nhìn nước dơ, không muốn để Tô Lăng thấy bộ dạng này của mình.

Nhưng mà, như vậy thật sự khó xử, hơn nữa hai người họ còn phải đến An Quốc tự, không thể tiếp tục chậm trễ thêm nữa.

Trình Diệc Nhiên suy nghĩ một hồi, sau đó mở hé cửa, nhọ giọng nói: "Ta không mang theo một món đồ."

Trong lòng Tô Lăng lộp bộp, tâm tư đảo mấy vòng, hai tai đỏ ửng. Cậu tiến lên một bước: "Cái gì?"

Trình Diệc Nhiên vươn tay ra: "Ta có bôi chút phấn, phải có nước tẩy đặc dụng."

"À." Tô Lăng gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ. Cậu theo theo khe nhỏ kia mà đẩy cửa ra.

Trình Diệc Nhiên đang bám vào khung cửa, có chút đứng không vững.

Tô Lăng đưa tay đỡ nàng, thiếu chút nữa nàng đã nằm gọn trong lòng cậu.

Trình Diệc Nhiên nghe thấy tiếng Tô Lăng cười vang trên đỉnh đầu mình, nàng khẽ dùng tay đẩy một chút, trong lúc vô ý liền lui về phía sau một bước.

"Nước đâu?" Tô Lăng quét mắt thấy một chậu nước dơ trong phòng, cậu tự tay bưng ra khỏi phòng, đổ xuống hốc cây, sau đó đến cạnh giếng múc nước.

Hình như thế không quan tâm đến mặt của nàng lắm thì phải...

Trình Diệc Nhiên nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy có chút may mắn nhưng cũng cảm thấy chút mất mát như có như không.

Rất nhanh, Tô Lăng bưng một thau nước lạnh vào, lại cho thêm xíu nước nóng, lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc khăn tay, thấm ướt sau đó vắt khô. Tiếp theo cậu lại lấy ra một chiếc lọ nhỏ, mở nút lọ, đổ một ít ra khăn mặt sau đó mới nói với Trình Diệc Nhiên: "Đưa tay ra."

Trình Diệc Nhiên ngẩn người: "Trong bình đó là thứ gì vậy?"

Tô Lăng kéo tay nàng qua, trực tiếp dùng khăn tay cẩn thận lau qua lau lại.

Cảm giác mát lạnh trên mu bàn tay khiến n.g.ự.c Trình Diệc Nhiên nóng lên. Ánh mắt nàng hơi lóe, nhìn thấy được chút vụn phấn đen đọng lại trên khăn mặt, trong đầu đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh như chiếc đèn lồng kéo quân.

Trong giáo trường ở thư viện Sùng Đức, Tô Lăng đưa khăn mặt cho nàng...

"Chính là thứ ngày thường nàng dùng đó." Tô Lăng chậm rãi đáp trong khi vẫn tiếp tục lau tay cho Trình Diệc Nhiên.

"Sao huynh lại có thứ này?" Trình Diệc Nhiên chợt cầm lấy tay cậu, hai mắt sáng quắc: "Có phải huynh đã sớm biết từ trước hay không?"

"Cái gì?" Tô Lăng làm ra vẻ không hiểu.

Cậu rút tay ra, sau khi lau sạch tay của nàng thì giặt sạch khăn mặt, lặp lại từ đầu bắt đầu lau mặt cho nàng.

Trình Diệc Nhiên tỉnh lại từ trong ký ức, nàng đè tay Tô Lăng, vội chóng nói: "Để ta tự làm."

Nàng giành lấy khăn tay, tự mình cẩn thận lau chùi gương mặt của mình, nhìn thấy khăn tay càng lúc càng đen, mí mắt nàng giật giật, giọng nói cũng hết sức nhẹ: "Tô Lăng, trước đây lúc ở thư viện, khi huynh đưa khăn tay cho ta..."

Hai mắt Tô Lăng nheo lại, tâm tư đảo qua đảo lại mấy vòng mới nhẹ nhàng cười: "Nàng nói cái gì? Là lần chúng ta rơi xuống hố bẫy thú đó sao?"

Trình Diệc Nhiên nghĩ thầm, may mắn may mắn. Nếu bọn họ vừa mới quen biết không bao lâu, cậu đã nhìn thấy phấn đen trên mặt nàng bị trôi thì lúng túng c.h.ế.t mất...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio