Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

chương 120

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ví dụ như là Đặng Lệ Quân gì gì đó, giọng điệu nũng nịu kia, nghe mà xương cốt ông ấy cũng yếu mềm, ngay cả đêm động phòng hoa chúc năm đó, tiếng kêu của vợ ông ấy cũng không có tê dại như thế.

Xưởng trưởng Vũ cũng rất thích nghe, thường xuyên trộm băng nhạc của con gái nghe lén, bằng không ông ấy đã sớm tịch thu rồi.

Nhưng mà ông ấy hâm mộ thì hâm mộ, nghĩ vẫn rất thoáng, loại thiên tài giống như Đường Niệm Niệm thuộc về trăm năm khó gặp, mộ tổ nhà họ Vũ ông ấy đã bốc lên khói xanh một lần, chính là thời điểm ông ấy làm trưởng xưởng, dù sao cũng phải để lão tổ tông nghỉ ngơi một chút, không thể chuyện tốt đều rơi vào nhà họ Vũ ông ấy.

Vừa nghĩ tới sáu ngày nữa, ông ấy lại có thể khiêu vũ trên đầu xưởng trưởng Tiền, nụ cười trên mặt xưởng trưởng Vũ liền không thu lại được, miệng cũng không khỏi tự chủ mở ra, khẽ ngâm nga.

"Hồng Hồ nước a, sóng nha mà sóng đánh sóng a..."

Xưởng trưởng Vũ chắp tay sau lưng, xuân phong đắc ý bước dạng chân rời đi.

Các sư phụ khác hai mặt nhìn nhau, có nhận biết sâu sắc hơn về địa vị của Đường Niệm Niệm. Chủ nhiệm Mạnh, chủ nhiệm phân xưởng, người đã từng là tâm phúc của xưởng trưởng, hiện tại chủ nhiệm Mạnh này đoán chừng phải sắp xếp thứ hai.

Thứ nhất khẳng định là cô nhóc Đường Niệm Niệm này rồi.

"Đường Mãn Ngân sắp phát đạt rồi!"

Có người cảm khái một câu, những người khác đồng ý gật đầu, có cháu gái là tâm phúc của xưởng trưởng đại nhân, chuyện Đường Mãn Ngân chuyển chính thức ở trong tầm tay!

Đường Niệm Niệm lái xe đến rừng cây thành tây, đêm tối gió lớn, bốn bề vắng lặng, cô cất xe tiến vào không gian.

Bách Tuế nằm rạp trên mặt đất gặm xương say sưa ngon lành, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một chút, hết sức chăm chú nhai xương.

"Ăn mặn chay kết hợp, mi gặm chút khoai lang, đừng nổi nóng nữa!"

Đường Niệm Niệm vỗ đầu Bách Tuế, gần đây con chó này hơi nóng tính, khẳng định là do ăn nhiều thịt.

"Gâu... Cút!"

Bách Tuế khinh bỉ nhìn, móng vuốt ôm cục xương không chịu buông ra, có xương ai còn gặm khoai lang chứ!

Nó lại không ngốc!

Đường Niệm Niệm lấy linh kiện ra khỏi xe, tìm trung tâm gia công có độ chính xác cao, thiết lập chương trình gia công dựa theo độ chính yêu cầu và công nghệ của bản vẽ, lắp đầu dao, cố định linh kiện xong, đóng nắp bảo vệ lại rồi ấn nút khởi động.

Sau khi gia công xong một linh kiện, cô lấy ra thước cặp và trắc vi kế, độ chính xác hoàn toàn đạt yêu cầu, liền tiếp tục gia công.

Mỗi lần gia công mười cái, cô lại đo lường một lần, độ chính xác không hề xê dịch, chỉ trong một buổi tối, cô đã gia công xong tất cả linh kiện, sáu ngày sau lại đưa cho xưởng trưởng Vũ.

Tối nay Đường Niệm Niệm ngủ trong không gian, Thẩm Kiêu làm việc cẩn thận hơn cô nhiều, giường gỗ cũng được dùng giấy nhám mài đi, vô cùng trơn bóng, ghế dựa cũng thế, bếp lò cũng được bày sẵn, nồi chảo cũng được chuẩn bị sẵn, có thể nấu cơm bất cứ lúc nào.

Đường Niệm Niệm lấy chút cải ngồng, cải ngồng xuân mọc lên như điên, ăn không hết, cô cắt hai miếng bánh gạo, xào một đ ĩa bánh gạo cải ngồng lớn, còn chiên ba cái trứng, ăn no căng, lại dặn dò Bách Tuế: “Nhớ lượm trứng!”

Thẩm Kiêu mua gà vịt ngỗng, một số con đã trưởng thành, đẻ trứng rồi, còn có gà rừng, ngày nào cũng có thể nhặt được hai ba mươi trứng, đây là công việc của Bách Tuế.

Bách Tuế gặm xương xong nằm chổng vó lên ngủ, trên bụng còn được đắp một tấm thảm nhỏ, cái thảm nó đã xài từ nhỏ đến lớn, ngủ tới mức ch ảy nước dãi, nghe thấy lời của Đường Niệm Niệm, lỗ tai nó động đậy vài cái lại tiếp tục ngủ say.

Đường Niệm Niệm biết nó chắc chắn đã nghe thấy nên dắt xe đạp ra khỏi không gian.

Đi tới tiệm cơm quốc doanh mua hai mươi cái bánh bao thịt mà ngày nào Cửu Cân cũng đòi ăn, lại tới cửa hàng mua bánh trứng và bánh óc chó, cộng thêm mấy cân bánh quy và kẹo sữa rồi đạp xe tới chỗ Bát Ca.

“Được hai máy, mười đồng một máy.”

Bát Ca thần bí đưa Đường Niệm Niệm ra sân sau, dưới đất là hai chiếc máy làm vớ bẩn thỉu, trên máy móc đầy vết dầu mỡ, dơ đến mức không thể chạm tay vào.

Đường Niệm Niệm đeo bao tay lên kiểm tra, nắm chắc đại khái.

“Có bao nhiêu cái kiểu như vậy?”

“Hồng Tú có 48 máy, Lệ Vân có 54 máy, có một số máy đã gần như vụn thành từng mảnh, tôi không lấy.” Bát Ca báo số lượng, lại hỏi: “Cô gái à, có thể sửa lại được không?”

“Có thể, anh cứ cho người làm sạch lại, tối nay đưa tới rừng cây ở thành tây.”

Đường Niệm Niệm gật đầu, cô có linh kiện chính, cả dụng cụ tu sửa, không chỉ có thể sửa chữa mà còn có thể cải tiến công năng, loại máy làm vớ này chỉ có thể làm được hai ba mươi đôi vớ trong một ngày, sau khi được cô cải tiến, một ngày làm được ít nhất sáu bảy mươi đôi.

Sản lượng có thể tăng lên gấp đôi.

Bát Ca vui mừng khôn xiết, thu mua mười đồng, bán ra 138 đồng, giàu to rồi!

Trời tối, Đường Niệm Niệm tới rừng cây, Bát Ca đã đợi sẵn, hai chiếc máy làm vớ cũng được làm sạch, còn tra dầu.

“Những chiếc máy làm vớ tương tự như vậy ở Hồng Tú và Lệ Vân, cứ mang hết lại đây!” Đường Niệm Niệm dặn dò.

“Cô thật sự có thể sửa chữa được?’

Bát Ca bán tín bán nghi, một trăm máy làm vớ, mười đồng một máy, phải tốn hơn một ngàn, ông ta sợ nếu không sửa được, chỉ có thể bán làm sắt vụn.

“Tin tôi thì thu mua, trên đời này không chỉ có mình tôi biết sửa máy làm vớ!”

Đường Niệm Niệm lạnh lùng nhìn, Bát Ca rùng mình, lòng đang dao động lập tức kiên định.

Liều thì ăn nhiều, anh ta phải liều.

“Ngày mai tôi làm ngay, nhất định sẽ làm tốt!”

Bát Ca vỗ ngực đảm bảo, tuyệt đối không để ai khác kiếm được số tiền này, hiện tại ông ta là người đã có con, phải mua thêm tài sản cho con trai.

“Đi thôi!”

Đường Niệm Niệm không nhiều lời, trong việc kinh doanh, Bát Ca nhanh nhạy hơn cô nhiều, cô chỉ cần đưa ra phương hướng, không cần phải lo lắng chuyện chi tiết.

Bát Ca dẫn anh em rời đi, Đường Niệm Niệm thu hai máy làm vớ vào không gian, tối nay bắt đầu sửa chữa.

Đường Niệm Niệm ở trong không gian hai ngày, cô cân nhắc kỹ càng về chiếc máy làm vớ, hai chiếc máy làm vớ nhanh chóng được sửa chữa, cô còn thêm vào một số linh kiện điện tử, năng suất có thể được tăng lên ít nhất gấp hai, đáng tiếc cô không có nguyên liệu trong tay.

Rời khỏi không gian, cô gọi điện cho Bát Ca: “Anh lấy một ít nguyên liệu làm vớ tới đây.”

“Sửa được rồi?”

Bát Ca hưng phấn vô cùng, mới hai ngày đã sửa được, bản lĩnh của cô gái xinh đẹp này thật lớn.

“Ừm, tối nay tôi tới chỗ của anh.”

“Được, bây giờ tôi đi lấy vật liệu!”

Bát Ca kích động còn hơn được tiêm máu gà, sau khi cúp máy, đã đích thân đi tìm sợi acrylic, hiện tại đa số vớ dệt đều làm từ sợi acrylic, cái này không khó tìm, ông ta có cách.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio