Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

chương 193

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Không ạ, nội, con hỏi bà chút chuyện, mười bảy năm trước, lúc ông ôm con về nhà, trên người con có đồ vật gì không?” Đường Niệm Niệm trực tiếp hỏi.

Từ lúc còn rất nhỏ cô đã biết mình không phải là người nhà họ Đường, lúc Đường Ngũ Cân cãi nhau với cô thì đã nói ra.

Lúc đó cô rất đau lòng, khóc sướt mướt chạy đi tìm ông cụ hỏi, ông cụ an ủi cô hồi lâu, sau đó phạt Đường Ngũ Cân, còn nói cô chính là bảo bối là tâm can của cả nhà, không ai sánh bằng cô.

Sau đó khi cô trưởng thành hơn một chút đã không còn đau lòng vì thân thế nữa, ông bà đối xử tốt với cô y như cháu gái ruột, nếu cô cứ già mồm cãi láo mãi thì thật sự có chút không biết tốt xấu.

Bà cụ Đường vừa nhớ lại chuyện cũ, vừa khoa tay nói: “Con còn chưa đầy tháng đã bị bọc trong cái chăn nhỏ, cái chăn đó là loại chăn trăm mảnh[1] bằng tơ lụa, giống như tiệc mừng, quần áo mặc trên người con cũng là tơ lụa, bà chưa từng thấy chất vải tốt như vậy, con thì trắng nõn nà, giống như bánh trôi nước vậy đó, gặp ai cũng cười, khiến ai ai cũng thích!”

[1]Chăn trăm mảnh: Loại chăn được may từ nhiều mảnh vải đủ màu sắc ghép lại với nhau.

Đường Niệm Niệm có chút buồn nôn, khi còn bé cô thật sự được nhiều người yêu thích vậy sao?

“Bà ơi, ngoại trừ ngọc hồ lô ra, ba mẹ còn đưa cái gì không ạ?”

“Tiền và phiếu, ba mẹ cho con rất nhiều tiền và phiếu, đủ cho con ăn uống tới mấy thập niên, còn có mấy bình sữa bột, đều là hãng nước ngoài.”

Hiện tại bà cụ Đường nhắc tới vẫn thán phục vô cùng.

Bà ấy đã sống sáu mươi mấy năm, có lẽ đầu tiên nhìn thấy người khác yêu thương con gái đến vậy.

Tất cả ăn uống đồ dùng đều là tốt nhất, lão già còn nói, ba mẹ của con bé Niệm cũng khóc sưng cả mắt, nếu không phải thực sự không tiện mang đứa nhỏ theo, bọn họ nhất quyết sẽ không để đứa nhỏ ở lại.

“Cháu bỗng nhiên hỏi mấy cái này để làm gì?”

Bà cụ Đường cảm thấy kỳ lạ, đang êm đẹp lại hỏi chuyện này, lẽ nào con bé Niệm nhớ ba mẹ rồi?

“Bà ơi, cậu con trai bên nhóm thanh niên tri thức mới tới kia bỗng nhiên tìm cháu nói rất nhiều chuyện lung tung, nói ông cố của ông cố của ông cố của ông cố của ông cố của ông cố cháu để lại kho báu ở sau núi, nhất định là anh ta đang thử thăm dò cháu.”

Đường Niệm Niệm không giấu diếm gì cả, dù bà cụ Đường thích khoe khoang, nhưng miệng bà ấy lại rất kín, có đánh chết bà ấy cũng không nói ra.

“Cái tên họ Chu đó? Bà biết ngay cậu ta chẳng phải đồ tốt lành gì, đằng sau núi ngoại trừ núi thì có thể có kho báu gì chứ, có mẹ nó phân chó cho cậu ta đó!”

Bà cụ Đường trầm mặt, bà ấy đã gặp mấy lần, Chu Tư Nhân và Liễu Tịnh Lan nói chuyện không biết xấu hổ như vậy, quả nhiên đều giống nhau.

Bà cụ bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, dùng sức vỗ đùi, thấp giọng nói: “Bà còn giữ cái chăn nhỏ đó của con, nói không chừng có cái gì đó.”

Quần áo và chăn mền của con bé Niệm khi còn bé sau khi bà ấy giặt sạch sẽ, đều luôn giữ lại, cũng không dám mang ra, chất vải tốt như vậy, nếu để người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ có phiền phức.

Đường Niệm Niệm đi theo bà cụ đến phòng cô, hai người lại giống như ăn trộm, đóng hết cửa sổ, lúc sau bà cụ Đường mới mở hòm ra, ở phần dưới tìm được một cái bao bố.

Sau khi mở ra, một cái chăn bằng tơ lụa bóng loáng mềm mại đủ mọi màu sắc hiện ra, đúng là làm từ nhiều mảnh vải hợp lại, chưa kể đừng nói đến trăm mảnh vải xin từ từng gia đình, chỉ may thành chăn thôi đã phí không ít thời gian rồi, bởi vậy mới thấy, Đường Niệm Niệm đúng là cục cưng trong tim ba mẹ.

Đường Niệm Niệm mở chăn nhỏ ra, cẩn thận kiểm tra một lượt, cũng không phát hiện ra gì, cô sờ qua sờ lại vài lần, chăn rất mềm mại, làn da cô chạm tới đều là tơ lụa.

Cô sờ tới góc chăn, cuối cùng sờ ra được một vật gì đó thô ráp.

“Bà ơi, lấy cháu cái kéo với!”

Đường Niệm Niệm có thể xé chăn ra, nhưng cô không muốn làm hỏng cái chăn giường này, nếu cắt đi phần đầu chỉ, sau này vẫn có thể may lại.

Bà cụ Đường vô cùng kích động, hô hấp cũng dồn dập, bà ấy lấy cái kéo, còn không ngừng dặn Đường Niệm Niệm cẩn thận một chút.

“Cháu đừng phá hư, cái này là tơ lụa đó!”

Đường Niệm Niệm cắt bỏ mấy phần đầu chỉ, sau đó kéo ra, giật ra được một đường rách, bên trong có một tấm da dê vô cùng nhỏ, nếu không phải Đường Niệm Niệm cố ý moi móc cái chăn thì chắc chắn sẽ không phát hiện ra.

Trên tấm da dê là một tấm bức tranh đơn giản, có đánh dấu một vài địa danh, Đường Niệm Niệm liếc mắt một cái đã nhận ra đó là núi Thanh Ngưu.

Là ngọn núi phía sau Đường Thôn.

Hơn nữa cô còn nhận ra những địa điểm được đánh dấu trên bản vẽ, chính là chỗ sơn cốc nơi Bách Tuế đuổi lợn rừng, trước đây còn có sói, người Đường Thôn chưa từng đến đó, hiện tại cũng không.

Cho nên, chẳng lẽ kho báu của nhà họ Đường cất giấu trong sơn cốc đó sao?

“Bé Niệm à, đây là bản đồ giấu kho báu sao?”

Bà cụ Đường nhỏ giọng hỏi, hai mắt sáng lấp lánh, tim đập thình thịch.

Trong kho chứa kho báu, chắc chắn có rất nhiều bảo bối nhỉ?

Như là vòng tay vàng, dây chuyền vàng, chắc chắn có rất nhiều, nếu bà ấy xin cháu gái một cái để đeo, chắc là cũng được nhỉ?

“Là một bản đồ, không biết giấu gì thôi.”

Đường Niệm Niệm đưa bản đồ da dê cho bà cụ xem.

Bà cụ Đường để gần đèn, híp mắt nhìn hồi lâu, nói nhỏ: “Nhìn giống núi Thanh Ngu, nhưng lại không giống.”

“Chính là núi Thanh Ngu, bà ơi, bà thử nghĩ lại xem, ông có từng nói gì với bà không?”

Bà cụ Đường cảm thấy ba mẹ ruột của cô, chắc hẳn đã giao một số thứ cho ông cụ rồi.

“Để bà nghĩ lại... Đúng rồi, ông ấy bảo bà cất cái chăn bông nhỏ này thật tốt, còn nói đợi sau khi cháu lớn lại đưa cho cháu, giữ làm kỷ niệm.”

Bà cụ Đường suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ nhớ được cái đó.

Cho dù ông cụ không dặn dò, bà ấy cũng không nỡ ném cái chăn đẹp như vậy.

“Bé Niệm à, cho dù có phải bảo bối hay không, cũng đừng đi tìm, để nó chôn trong núi đi.”

Sau khi bình tĩnh lại, bà cụ Đường bắt đầu hoảng hốt.

Năm đó nhà họ Đường gặp tai họa, cũng là vì quá nhiều tiền, nói là sang bên kia hưởng phúc, nhưng ai biết còn sống hay không?

Bà ấy không mong giàu sang, chỉ hy vọng cả nhà có cơm ăn áo mặc, bình an là tốt rồi.

“Vâng, không tìm.”

Đường Niệm Niệm cất tấm da dê đi, giọng điệu kiên định, cứ trấn an bà cụ trước.

Cô lại lén lút đi tìm, nếu thật sự có báu vật thì thu vào không gian, tuyệt đối không để nhà họ Chu có lợi!

Bà cụ Đường tin là thật, thở phào nhẹ nhõm, đi lấy giỏ kim chỉ, chuẩn bị khâu lại chiếc chăn bông nhỏ bị rách.

Bà cụ Đường cầm giỏ kim chỉ, ngậm đầu sợi chỉ một cái, rồi vuốt chỉ, xỏ chỉ dưới ánh đèn, nhưng xỏ mãi vẫn không được.

“Niệm Niệm xỏ chỉ cho bà đi, già rồi, mắt cũng không dùng được nữa!”

Bà cụ Đường dụi mắt, có hơi buồn rầu.

Thời gian thật sự không tha cho một ai mà, năm trước bà ấy còn có thể luồn kim xỏ chỉ, mới qua một năm mà nay mắt đã mờ rồi.

Đường Niệm Niệm nhận kim chỉ, xỏ được ngay lập tức, cô đưa kim chỉ cho bà cụ, ra ngoài rót một ly nước, bỏ thêm một giọt linh tuyền.

“Nội ơi, uống nước!”

“Đúng lúc bà cũng đang khát.”

Bà cụ Đường vui mừng vô cùng, đều nói con bé Niệm nóng tính, lại còn lười, nhưng con bé Niệm lại là đứa cháu gái tri kỷ nhất trong số các đứa cháu gái, từ nhỏ đã biết thương bà và ông cụ, có đồ ăn ngon cũng để dành cho bọn họ ăn.

Mấy đứa cháu gái ruột cũng chưa tri kỷ tới vậy đâu!

Bà ấy uống một ngụm nước, chẹp miệng: “Sao nước ngọt dữ vậy.”

Lại còn uống ngon nữa!

“Bà ơi, là do miệng bà ngọt đó!”

Đường Niệm Niệm nói đùa một câu, cầm cái ly không ra ngoài.

Trời đã tối, Từ Kim Phượng rửa chén xong, đang đóng đế giày dưới ánh đèn, Đường Mãn Kim thì đang dọn dẹp chuồng heo và chuồng gà, ngày nào gà và heo cũng thải ra rất nhiều phân, bà cụ Đường thích sạch sẽ, nên ngày nào cũng phải dọn phân.

Đường Cửu Cân ra ngoài chơi với các bạn nhỏ khác, còn dắt theo Bách Tuế.

“Bịch bịch...”

Tám giờ tối.

Rất nhiều hộ gia đình trong thôn đã tắt đèn, hiện tại TV vẫn chưa phổ biến, cả Đường Thôn không có một chiếc TV nào, đến tối các thân dân gần như không có hoạt động giải trí nào nên tám giờ đều đã lên giường ngủ.

Cửu Cân vội vàng chạy về, sau đó là Bách Tuế, cả khuôn mặt nhỏ đều là mồ hôi, tóc cũng ướt đẫm.

“Lại chơi tới nỗi người đầy mồ hôi!”

Từ Kim Phượng hùng hổ, lau mồ hôi cho Cửu Cân, quần áo mùa thu bên trong ướt sũng, lại phải tắm rửa thay quần áo.

Đường Niệm Niệm nhếch khóe miệng, không khí gia đình thế này đều đã tuyệt chủng ở mạt thế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio