“Hà Chí Thắng kia quá xấu, Quốc Hoa à, sao lúc đầu con không nói như thế?” Giọng của mẹ Tề có hơi oán trách.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hà Chí Thắng, bà ta suýt chút nữa thần hồn phách lạc, sống bốn mươi mấy năm trên đời, đây là lần đầu thấy một người xấu tới vậy.
Mắt mũi đều bị ép vào nhau, đặc biệt là cái mũi, à không, chỉ còn lại hai cái lỗ, ác quỷ còn đẹp hơn cả Hà Chí Thắng kia.
Sống cạnh một người như vậy, ban ngày ban mặt cũng bị hù chết, huống chi tối đến ngủ cùng nhau.
Mặc dù mẹ Tề coi trọng con trai hơn, nhưng cũng không muốn gả con gái cho kẻ xấu xí như vậy.
Sau khi Tề Quốc Xuân nhìn thấy Hà Chí Thắng, đã xoay người bỏ chạy, khóc lóc nói không gả, kẻ xấu xí kia có rất nhiều người, chặn bọn họ lại, còn nói vài câu dọa dẫm, bọn họ nào dám phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn con quái vật xấu xí kéo con gái vào phòng.
Bọn họ đứng bên ngoài, Tề Quốc Xuân ở trong phòng, nhanh chóng truyền ra tiếng kêu cứu thảm thiết, còn có tiếng kêu cứu.
“Cha ơi, mau cứu con!”
“Mẹ ơi, xin mẹ cứu con, anh ơi... Con sắp chết mất...”
Tề Quốc Xuân liên tục kêu thảm thiết, giọng nói ngày càng nhỏ dần, sau đó không còn âm thanh gì nữa, người nhà họ Tề cũng ngày càng luống cuống, lo lắng con gái bị tên quái vật xấu xí hành hạ đến chết.
Nhưng bọn họ vẫn không dám phản kháng, họ chỉ là người bình thường, sao đấu lại quan?
Hà Chí Thắng ở trong phòng suốt hai tiếng đồng hồ mới bước ra, còn nói sẽ giữ lại Tề Quốc Xuân, nhưng người nhà họ Tề không vui nổi, bọn họ vọt vào gặp Tề Quốc Xuân, lại thấy sợ hãi trước tình trạng thảm hại của cô ta.
Tề Quốc Xuân tr@n truồng, trên người đều là máu, cả người mơ hồ, mắt mở to, toàn thân tái nhợt, kêu cô ta cô ta cũng không có phản ứng.
Nhìn thấy con gái như vậy, trong lòng cha Tề mẹ Tề vô cùng khó chịu, nhưng bọn họ không có cách nào.
Mãi cho tới khi họ rời đi, Tề Quốc Xuân vẫn không nói một tiếng nào, giống như đã chết vậy.
Hà Chí Thắng cũng không phái xe đưa họ về thôn, công việc cũng chỉ nói là sẽ nghĩ cách, nhưng không nói chính xác là ngày nào, một nhà ba người họ mang lòng đầy tâm sự trở về.
“Mẹ, Quốc Xuân đã là người của chủ nhiệm Hà, đợi sau này con chính thức có công việc, lại đưa Quốc Xuân về, tìm một gia đình tốt cho nó.”
Tề Quốc Hoa mất kiên nhẫn, suốt đường đi, mẹ anh ta luôn oán trách anh ta.
Anh ta cũng không biết Hà Chí Thắng có sở thích như vậy, hơn nữa khi anh ta nói chuyện, cha mẹ đều rất vui vẻ, còn thúc giục anh ta mau lên, hiện tại lại oán trách anh ta, hừ!
Đôi mắt Tề Quốc Hoa hiện lên vẻ trào phúng, toàn thân có hơi âm trầm.
Không độc ác không thể làm đàn ông, anh ta đã đi tới bước này rồi, nhất định phải ôm chặt cái đùi Hà Chí Thắng.
Anh ta nhất định phải trở nên xuất sắc!
Nhất định phải báo thù!
Còn về em gái, mặc dù Tề Quốc Hoa có chút áy náy, nhưng không đáng bao nhiêu, dù sao cũng phải gả chồng, so với việc gả cho người trong núi, không bằng gả cho Hà Chí Thắng, giành chỗ tốt cho anh ta.
Mẹ Tề nhìn con trai âm trầm, đột nhiên cảm thấy rất xa lạ, con trai bà ta đã trở thành như vậy từ khi nào chứ?
Ngay cả em gái ruột cũng có thể đưa cho loại người như Hà Chí Thắng, vậy người làm mẹ như bà ta, có phải sau này con trai cũng làm như vậy hay không?
Mẹ Tề không dám nghĩ tiếp, bà ta cúi đầu, dùng sức đẩy xe, lưng lại rét lạnh.
“Đừng nói nữa, hiện tại Quốc Xuân đã là người của chủ nhiệm Hà, chỉ cần Quốc Hoa có công việc là được.”
Cha Tề nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, con gái sớm muộn cũng phải gả ra ngoài, cho dù gả cho ai, chỉ cần có thể mang tới lợi ích cho gia đình là được, dù sao Hà Chí Thắng cũng chỉ hơi nóng tính, ra tay hơi mạnh một chút, lâu dần cũng thành quen.
Mẹ Tề cố gật đầu, không nhắc tới con gái, nhưng lòng bà ta lại lạnh như băng.
Một chiếc xe tải mới tinh lái ngang qua, bụi văng đầy trời, xộc thẳng vào mặc người nhà họ Tề.
Đường Niệm Niệm còn bấm còi mấy cái, sắc bén chói tai, người nhà họ Tề vội vàng lùi về ven đường, đợi xe chạy qua.
“Người lái xe là Đường Niệm Niệm sao?”
Mẹ Tề chỉ vào xe tải, đột nhiên kêu lên.
Vừa rồi bà ta nhìn thấy Đường Niệm Niệm xoay vô lăng.
Cha Tề và Tề Quốc Hoa cũng cùng nhau nhìn qua, nhưng xe tải lái đến để lại một đống cát vàng văng tới, khiến bọn họ sặc sụa đầy mặt.
“Không thể nào, bà nhìn lầm rồi!”
Cha Tề nói câu khiển trách, dù Đường Niệm Niệm đã chính thức làm việc ở nhà máy Hồng Tinh nhưng không thể nào lái nổi xe tải, nhất định là nhìn lầm.
Tề Quốc Hoa cũng không tin, nhưng trong lòng anh ta lại bắt đầu lo sợ bất an, mỗi lần có cảm giác này đều sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Sẽ không đâu, anh ta đã đủ xui xẻo rồi, còn có chuyện gì xui xẻo hơn nữa sao?
Trong lòng Tề Quốc Hoa thấy không ổn, nghĩ tới những chuyện gần đây mới thoáng bình tĩnh lại một chút.
Chuyện quân đội bên kia tất cả đều đã kết thúc rồi, bây giờ anh ta chỉ cần đợi xuất ngũ là vàng sẽ tới tay, trả hết nợ nần, sau đó Hà Chí Thắng sắp xếp tốt lại máy móc, anh ta có thể bắt đầu lại từ đầu.
Tâm trạng Tề Quốc Hoa tốt hơn một chút, vô cùng có lòng tin với tương lai.
Đường Niệm Niệm rất nhanh đã tới cửa Đường Thôn, cô nhấn còi mấy lần, hấp dẫn cả một đám người đến.
Trong đó có cả bà cụ nhỏ nhà cô.
Đôi chân ngắn của bà cụ Đường ra sức, xông về phía trước, còn kêu lớn lên: “Con bé Niệm? Phải con bé Niệm kia không?”
Đường Niệm Niệm đẩy cửa xe ra, giơ tay về phía bà cụ.
“Má ơi, thật sự là con bé Niệm, con bé biết lái cả xe!”
“Con bé Niệm lái nguyên một chiếc xe tải lớn về rồi!”
“Đội trưởng, Đường Niệm Niệm lái xe tải lớn bay trở về rồi!”
“Đội trưởng, Đường Niệm Niệm bay trở về rồi!”
Đám đông một truyền mười, mười truyền một trăm, truyền tới tai đại đội trưởng, biến thành Đường Niệm Niệm bay về rồi.
Trước đó đại đội trưởng đang nôn nóng chờ đợi, nghe thấy Đường Niệm Niệm quay về, cũng mặc kệ là bay trở về hay là chạy trở về, ông ấy ngay lập tức chạy tới cửa thôn.
Xe tải Đường Niệm Niệm đã lái đến cửa nhà ăn, sau đó dừng lại.
Một đám người vây quanh xe tải quan sát, có trẻ con muốn đưa tay sờ nhưng bị người lớn trách mắng.
“Đừng có sờ, sờ hỏng rồi phải giải quyết sao đây? Bán con đi cũng không đền nổi đâu!”
Bọn trẻ sợ tới mức rụt tay lại, không dám sờ s0ạng.
Đường Niệm Niệm nhảy xuống xe, mở buồng sau xe ra, hai mươi máy làm vớ hiện ra trước mặt mọi người, mặc dù là đồ cũ, nhưng đã được lau chùi rất sạch sẽ, đã vậy còn được cho thêm dầu nhờn, không khác gì như mới.
“Má ơi, là máy làm vớ thiệt nè, nhiều máy làm vớ quá!”
“Con bé Niệm không có lừa người, con bé thật sự làm ra máy làm vớ!”
Đôi mắt của mấy người trong thôn đều trợn tròn, ánh mắt nhìn máy làm vớ giống như đang ngắm nhìn mỹ nhân tuyệt trần, mê mẩn nhiệt liệt.
“Mẹ cô mới lừa người, con bé Niệm nhà tôi sẽ không lừa người đâu, có biết nói tiếng người không hả?”
Bà cụ Đường vọt lên, hung hăng trừng mắt nhìn lại, dám nói cháu gái bà ấy lừa người, thèm bị chửi lắm hả.