Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

chương 211

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đường Niệm Niệm đấm một cú, ngay sau đó lại thêm một cú, dù Chu Tư Nhân từng luyện võ, vóc dáng cũng cao, nhưng chẳng chịu nổi mười chiêu của cô.

“Không có mắt à, bà đây đang dạy dỗ cái tên ngu xuẩn tự cho mình là đúng như anh đó, anh nghĩ mình là ai hả? Anh thích thì sao? Anh cho rằng chỉ cầm một bó hoa, nói vài câu thích không đáng tiền thì tôi phải tỏ vẻ kinh ngạc vì được yêu rồi sau đó đồng ý hả? Anh cho mình là nhân dân tệ, người người đều phải thích anh à?”

Đường Niệm Niệm tay đấm chân đá, nhưng không còn chút sức lực nào.

Chu Tư Nhân bị cô áp chế, không có chút lực phản kháng, chỉ có thể ôm đầu, tránh đi những chỗ quan trọng.

“Đường Niệm Niệm, anh thật sự rất thích em, cho dù em không có ý với anh thì cũng không cần động tay như này đâu?”

Chu Tư Nhân tức giận đến cắn răng, sự yêu thích đối với Đường Niệm Niệm cũng phai nhạt đi rất nhiều.

Dù Đường Niệm Niệm rất xinh đẹp, nhưng tính tình xấu như vậy, còn có khuynh hướng bạo lực, cậu chủ lớn nhà họ Chu như anh ta sao hầu hạ nổi cơ chứ.

“Anh có dám nói mình tạo một màn như này là không có ý đồ xấu nào không? Chu Tư Nhân, anh biết rõ, anh cầm một bó hoa như thế, thổ lộ trước mặt nhiều người như vậy, mấy người tám chuyện bên ngoài sẽ nói Đường Niệm Niệm tôi tùy tiện, không chịu yên ổn ở trong nhà, dù tôi không quan tâm đến danh tiếng của mình nhưng tôi ghét bị người khác hãm hại, Chu Tư Nhân, anh đã phạm vào điều cấm kỵ nhất của tôi!”

Một câu của Đường Niệm Niệm đã đâm toạc âm mưu thâm độc của Chu Tư Nhân.

Dù mấy chục năm sau xã hội đã được khai sáng, nhưng nếu có con trai tỏ tình trước hàng trăm cặp mắt đổ dồn của công chúng, người xung quanh đều sẽ đùa giỡn kêu cô gái đồng ý, còn nói ngàn vàng dễ kiếm, chân tình khó tìm, nếu đã gặp được người con trai yêu cô đến vậy thì cứ gả đi.

Hừ, cậu trai đó thật sự yêu cô gái sao?

Chắc chắn không phải, bọn họ chỉ đang bắt cóc con gái một cách có đạo đức mà thôi, hơn nữa là do bản thân bọn họ rất thích diễn, thích chơi trội khoe khoang trước công chúng, còn bắt cóc được một cô gái theo cách đạo đức như vậy, dù có thất bại, họ cũng không thiệt hại gì, ngược lại nhà gái sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.

Thứ Đường Niệm Niệm chán ghét nhất chính là kiểu hành vi bắt cóc như này!

Huống chi bây giờ vẫn là thời đại thập niên 70 đầy bảo thủ, nếu cô không sống tới thời tận thế mà chỉ là Đường Niệm Niệm của thời đại này, nói không chừng sẽ bị Chu Tư Nhân ép vào khuôn khổ.

Tên khốn kiếp!

Ghê tởm y như Tề Quốc Hoa!

Đường Niệm Niệm càng nghĩ càng giận, mấy cú đấm nhanh đến mức trở nên mờ ảo, Chu Tư Nhân bị đánh không nói nên lời.

Lúc nhóm bà cụ Đường đằng đằng sát khí chạy tới, Chu Tư Nhân đã bị đánh nằm vật ra, mặt mũi bầm dập, gương mặt vốn dĩ xem như tuấn tú đã sưng đến biến dạng.

“Bà đây đánh chết tên lưu manh thối như cậu, cậu nghĩ cậu là ai hả? Sao không tự tè một vũng rồi soi mặt mình trong đó đi, cậu xứng với con bé Niệm nhà tôi à? Cậu một tháng có kiếm được một trăm ba đồng không? Ngay cả công việc cũng không có, cậu có mặt mũi gì hả?”

Trong tay bà cụ Đường không có gì, chỉ đành dùng chân đá Chu Tư Nhân vài cú.

Tên chó chết không biết xấu hổ này, một trăm ba đồng còn không kiếm được, không biết xấu hổ đòi cưới cháu gái bà ấy?

“Bà ơi, cầm lấy!”

Đường Cửu Cân cũng chạy tới, ngay lập tức đưa tới một cây củi to bằng cánh tay.

Cây củi trong tay bà cụ Đường ngay lập tức được giơ lên cao, sau đó cây củi được giơ cao kia cũng dần trở nên mờ ảo.

Tuyên Trân Châu và Tư Kim Phượng cũng không chịu thua, cô đạp một cước, tôi đấm một cái, Chu Tư Nhân khổ mà không nói được, chỉ có thể ôm đầu cố gắng trốn tránh.

May là Đường Mãn Đồng không ở trong thôn, bằng không tính tình anh ta nóng như vậy, chắc chắn sẽ đánh gãy hai cái đùi của Chu Tư Nhân.

Cuối cùng là đại đội trưởng vẫn đang thong dong tới chậm, sau đó ra mặt cản trở người nhà họ Đường, nếu đánh nữa Chu Tư Nhân sẽ tàn phế thật.

“Thanh niên tri thức Chu, nhà nước phái cậu đến là để giúp kiến thiết Đường Thôn, xem cậu đã làm gì nào, chỉ làm hai ngày công, vẫn chỉ kiếm được 5 công điểm, bà lão sáu mươi tuổi trong thôn còn làm nhiều hơn cậu, nếu thanh niên tri thức Chu cứ cà lơ phất phơ như vậy thì tôi sẽ xin với công xã, để cậu quay về, Đường Thôn chúng tôi không cung phụng nổi thiếu gia đến từ Bắc Kinh như cậu!”

Giọng điệu của đại đội trưởng vô cùng nghiêm túc, ông ấy không quan tâm cha mẹ của Chu Tư Nhân làm nghề gì, đã đến Đường Thôn thì phải nghe theo ông ấy, phải siêng năng làm việc.

Mỗi ngày Chu Tư Nhân đều xin nghỉ phép, đi làm cũng không chịu lao động cho tốt, ngược lại còn dính chung với cây gậy quấy phân Liễu Tịnh Lan, bây giờ còn dám bắt nạt con bé Niệm, cây non đầy tai họa như này, ông ấy phải nghĩ cách đưa tới nông trường, không nên giữ lại ở Đường Thôn.

Chu Tư Nhân cắn chặt răng, anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Chu, ở Bắc Kinh không ai dám đối xử với anh ta như vậy, bây giờ lại bị mấy tên nông thôn dốt nát bắt nạt thành như này, nếu không phải ông cụ có bệnh, không thể đánh rắn động cỏ, anh ta sớm đã không khách sáo với mấy tên nhà quê này!

“Tôi sẽ chăm chỉ đi làm!”

Chu Tư Nhân nén giận cam đoan, anh ta còn chưa đoạt được ngọc hồ lô của Đường Niệm Niệm, nhất định phải ở lại Đường Thôn, nếu Đường Niệm Niệm đã rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách anh ta không khách sáo.

Dù có dùng với phương pháp vũ lực, anh ta cũng phải đoạt được ngọc hồ lô đó.

Đường Niệm Niệm lạnh lùng đưa mắt nhìn anh ta, bây giờ cô đã gần như xác định được, kiếp trước lý do nhà họ Chu từng bước chèn ép nhà họ Đường đều là vì kho báu của nhà họ Đường.

Cái đó gọi là có tật giật mình, nhà họ Chu và Liễu Tịnh Lan chiếm lấy thứ không thuộc về họ, sợ bị người ta biết được nên mới xuống tay tiêu diệt nhà họ Đường trước.

Kiếp này, nhà họ Chu và Liễu Tịnh Lan đều đừng mong sống nổi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio