Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

chương 352

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bà ta tin có Thẩm Chí Viễn toàn lực hỗ trợ, Thẩm Ưng chắc chắn sẽ vượt qua Thẩm Kiêu!

Thẩm Ưng đi tắm, không để tâm những lời này.

Mười một giờ trưa, Thẩm Chí Viễn về nhà, xe của quân khu đưa ông ta về.

“Ngày mai lại tới đón tôi.”

Thẩm Chí Viễn xuống xe, bảo tài xế đi về.

“Vâng thưa thủ trưởng!”

Tài xế lái xe đi, Thẩm Chí Viễn chỉnh lại quần áo, đẩy cổng lớn ra, nhìn thấy Phó Bạch Lan ngồi trên ghế chợp mắt, gương mặt không khỏi giãn ra, tràn lên nhu tình như nước.

“Bạch Lan, anh về rồi!”

Giọng nói của Thẩm Chí Viễn cũng vô cùng dịu dàng, ánh mắt nhìn Phó Bạch Lan còn nhiệt liệt hơn khi còn trẻ.

Phó Bạch Lan mở mắt ra, nhìn thấy ông ta, gương mặt ngập tràn kinh hỉ, biểu hiện như vậy càng khiến Thẩm Chí Viễn vui sướng, ông ta thích dáng vẻ Phó Bạch Lan trong mắt trong tim đều là ông ta.

“Chị Trương bưng chậu nước nóng tới!”

“Chị Trương, pha ly trà nóng!”

“Chị Trương, lấy dép lê cho lão Thẩm!”

Phó Bạch Lan liên tục sai khiến, chị Trương bận giống như con thoi, âm thầm mắng chửi: “Hồ ly tinh già mày lấy lòng đàn ông, không biết tự làm? Vợ địa chủ cũng không sai khiến người khác bằng mày, phi!”

Lại nhìn thấy ánh mắt dạt dào tình ý của Thẩm Chí Viễn nhìn Phó Bạch Lan, chị Trương ra sức chà da gà trên cánh tay, thầm mắng: “Cẩu nam nữ trời sinh một cặp, cộng lại đã một trăm tuổi rồi, còn ngày ngày phóng túng, phi…đúng là vô sỉ!”

“Chị Trương, nấu mì cho tôi!”

Thẩm Ưng cũng tới hóng náo nhiệt, anh ta đói rồi.

“Tới liền!”

Chị Trương chạy về nhà bếp, trong bụng mắng càng dữ dằn: “Giống y hệt hồ ly tinh mẹ, đều không phải thứ tốt lành, đã sắp ăn cơm trưa rồi còn nấu mì, sao không ra đầu ngõ đứng uống gió Tây Bắc đi!”

Thẩm Chí Viễn mang dép lê, ngồi uống trà, mắt lại nhìn Phó Bạch Lan, ánh mắt keo hồ này của hai người còn dính hơn cả người trẻ.

“Ầm!”

Cửa lớn bị đẩy ra, đập vào tường, phát ra tiếng vang rất lớn, dọa cặp uyên ương già kinh hãi.

Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm đứng ở cổng, bốn tay xách bốn túi đồ, một túi lưới trái cây, một lon sữa mạch nha, nhưng rỗng ruột, hai chai rượu trắng, nhưng bên trong lại đựng nước máy, một túi điểm tâm nhưng bên trong đựng vôi.

Bốn túi đồ này, chỉ có trái cây ăn được.

“Không biết gõ cửa?”

Thẩm Chí Viễn nhìn rõ người tới, tức giận quát, còn không thèm nhìn thẳng Đường Niệm Niệm.

Ông ta biết nghịch tử đang qua lại với một đứa con gái nông thôn, Chu Hồng Xương nói với ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không đồng ý mối hôn sự này, tuy ông ta không thích nghịch tử, nhưng cũng sẽ không cho phép anh cưới gái quê.

Vừa hay Chu Hồng Xương đề nghị liên hôn, Thẩm Chí Viễn cảm thấy được, dạo này nhà họ Thẩm tụt dốc, tuy dạo gần đây nhà họ Chu xảy ra chút chuyện, nhưng chỉ cần Chu Hồng Xương còn sống là được, hi sinh một đứa con trai không ưa, kết liên minh với nhà họ Chu, hôn sự này ông ta thích.

“Về nhà mình cần phải gõ cửa? Quy định ở đâu ra?”

Đường Niệm Niệm cười lạnh một tiếng, Thẩm Chí Viễn này ngay cả giả vờ cũng không thèm giả vờ một chút, nghĩ cũng biết mấy năm Thẩm Kiêu về nhà họ Thẩm sống gian khổ cỡ nào.

Cô nhìn sang Phó Bạch Lan, một đóa hoa sen trắng cao cấp, đã một đống tuổi rồi, còn quyến rũ Thẩm Chí Viễn đến điên đảo thần hồn.

“Lão Thẩm, anh bớt giận, Tiểu Kiêu vừa mới về mà!”

Tuy Phó Bạch Lan bất ngờ nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, nháy mắt với Thẩm Chí Viễn, lại cười nói với Thẩm Kiêu: “Tiểu Kiêu, con về sao không gọi điện thoại? Mẹ và cha con không chuẩn bị gì hết!”

“Chuẩn bị phòng dành cho khách? Đây là nhà họ Thẩm, hay là chúng tôi đi nhầm nhà rồi?”

Đường Niệm Niệm lạnh giọng đáp trả, lại hỏi Thẩm Kiêu: “Sao anh không nói với em, cha anh là một ông già hồ đồ, trong nhà còn có một bà mẹ kế xà tinh!”

Nụ cười trên mặt Phó Bạch Lan lập tức biến mất, gương mặt nhòn nhọn thật sự có hơi giống xà tinh.

“Xin lỗi em, mất mặt quá nên không nhắc tới.” Thẩm Kiêu vô cùng thành khẩn xin lỗi.

Mặt Thẩm Chí Viễn càng đen, lửa giận vụt lên đ ỉnh đầu, đứng dậy chửi: “Cô là con cái nhà ai? Vô phép vô tắc, Thẩm Kiêu, xem xem con kết giao bạn bè kiểu gì, thô lỗ vô lễ, vô văn hóa!”

“Tôi cảm thấy rất tốt, tốt hơn mấy người!”

Thẩm Kiêu lạnh giọng phản bác, dắt Đường Niệm Niệm sải bước đi vào sân giống như chốn không người.

Phó Bạch Lan chớp mắt, nhất thời không phản ứng lại.

Bà ta làm bạch liên hoa nhiều năm như vậy, đánh bóng cong[1] bà ta tuyệt đối là cao thủ, nhưng hai người này lại đánh bóng thẳng, vừa vào cửa đã giống như thổ phỉ, phải tiếp chiêu thế nào đây?

[1] Ý chỉ nói chuyện, hành xử quanh co, lòng vòng.

“Ai cho cô vào? Cút ra cho tôi, nhà họ Thẩm không hoan nghênh người vô phép vô tắc như cô!”

Thẩm Chí Viễn sắp tức hộc máu, nếu không phải còn có chút lý trí, ông ta tuyệt đối sẽ xông tới dạy dỗ Đường Niệm Niệm.

“Tôi là người yêu của Thẩm Kiêu, đã từng gặp cậu rồi, cậu rất thích tôi!”

Đường Niệm Niệm lười đứng, xách cổ áo Phó Bạch Lan lên, đẩy bà ta sang một bên, móc chân kéo ghế tới, ngang nhiên ngồi xuống.

“Lão Thẩm!”

Phó Bạch Lan cũng sắp hộc máu rồi, đây quả thực là cường đạo vào nhà, bà ta ấm ức nhìn Thẩm Chí Viễn.

Thẩm Chí Viễn đau tim muốn chết, lý trí mất hết, xanh mặt xông tới, muốn dạy dỗ Đường Niệm Niệm, bị Thẩm Kiêu ngăn lại, chỉ một tay đã dễ dàng khiến ông ta không thể động đậy.

“Ông động vào cô ấy thử xem!”

Thẩm Kiêu lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, là cha ruột trên huyết thống và trên pháp luật với anh, nhưng cũng là người anh hận nhất.

“Nào có lý này…Thằng nghịch tử mày!”

Thẩm Chí Viễn mất hết mặt mũi, da mặt căng tới tím đỏ, tôn nghiêm của người cha đã bị dập tắt hết vào khoảnh khắc này.

“Ông làm trưởng bối không nên thân, còn muốn một đứa con trai hiếu thuận? Nằm mơ cũng không mơ được như vậy!”

Đường Niệm Niệm ló đầu từ sau lưng Thẩm Kiêu, lạnh giọng trào phúng.

“Chuyện nhà của nhà tôi, không tới lượt con nhỏ như cô lên tiếng!” Thẩm Chí Viễn tức giận trừng mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio