Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

chương 410

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vu Thiết Cường thấp thỏm trong lòng, nhưng lại cảm thấy ông ta nghĩ quá nhiều, một cô gái nhỏ mà thôi, có thể lợi hại cỡ nào?

Ông ta tùy tiện giũ chăn của Vương Linh Linh mấy cái, bộp một tiếng, một bức thư rơi xuống đất.

Mọi người đồng loạt nhìn thư trên sàn, bìa thư chính là bìa thư bình thường mua ở bưu điện, không có bịt kín, lộ ra một góc giấy thư.

Sắc mặt Vương Linh Linh tái mét, mồ hôi lạnh chảy ào ào, sao lại ở trên giường của cô ta?

Rõ ràng cô ta đã bỏ vào trong rương hành lý của Đường Niệm Niệm rồi!

“Không phải của tôi, có người hãm hại tôi!”

Vương Linh Linh gào lên, cô ta biết rất rõ trên bức thư viết cái gì, nếu bị lục ra được, kết cục của cô ta chính là chết.

Cô ta nhào tới, muốn cướp thư, nhưng động tác của Cát Vĩ Hội nhanh hơn, ấn giữ cô ta lại.

Vu Thiết Cường nhặt bức thư trên sàn lên, lấy giấy thư bên trong ra, mở ra, quả nhiên là viết cho bờ bên kia.

“Dẫn đi!”

Sắc mặt Vu Thiết Cường âm trầm, kết quả này không phải là thứ ông ta muốn, người phụ nữ anh rể tìm ngu không thể tả, hại ông ta lãng phí nhiều thời gian và tinh lực như vậy, cơn giận của ông ta phải tìm một người xả.

Cứ dùng người phụ nữ ngu xuẩn này phát ti3t!

Tuy ngay cả đầu ngón chân của Đường Niệm Niệm cũng không bằng, nhưng tư sắc vẫn không tồi, không ăn được bàn lớn, cháu trắng rau xanh ông ta cũng không chê.

“Không phải tôi, là Đường Niệm Niệm hại tôi, là cô ta, các người bắt cô ta đi!”

Vương Linh Linh tái mét mặt mày, thét lên kêu oan.

“Tôi hại cô làm gì? Bức thư này viết gì tôi còn không biết, tự nhiên nói tôi!”

Đường Niệm Niệm cười lạnh, còn trợn mắt.

Chủ nhiệm Giải biểu cảm nghiêm túc, ông ấy nhìn thấu hết tất cả, chắc chắn là Vương Linh Linh muốn hãm hại Tiểu Đường, ngược lại bị Tiểu Đường bẫy, loại tiểu nhân này chết không oan, không đáng để đồng tình.

“Phó chủ nhiệm Vu, nếu đã bắt được người xấu rồi, vậy thì mau chóng dẫn đi, đừng ảnh hưởng công việc của chúng tôi!”

Chủ nhiệm Giải lên tiếng, định tội cho Vương Linh Linh.

“Tôi không phải…tôi bị hại, là Đường Niệm Niệm hại tôi…”

Vương Linh Linh tuyệt vọng kêu to, một khi bị định tội bán nước, không chỉ cô ta chết, còn sẽ liên lụy tới cha mẹ và anh chị em của cô ta, cả đời cũng không trở mình được.

Cô ta rất hối hận!

Tại sao phải ngu muội đi hại Đường Niệm Niệm?

“Đường Niệm Niệm, tôi sai rồi, cầu xin cô cứu tôi, tôi biết sai rồi, cầu xin cô giải thích giúp tôi, bức thư này là do cô bỏ vào đúng không? Cô nói với họ, là cô bỏ…”

“Đồ điên!”

Đường Niệm Niệm lại trợn mắt, không để ý tới Vương Linh Linh.

Tự tạo nghiệt tìm chết, đáng tội!

Vu Thiết Cường nhìn cô chằm chằm, tiếc nuối đại mỹ nhân, sau này nghĩ cách có được sau.

Trên người Đường Niệm Niệm lại lạnh xuống mấy phần, khi lục nội y của cô, mạng của tên khốn này đã tiến vào đếm ngược rồi.

Nhưng cô còn phải tìm ra kẻ chủ chốt đứng sau, bắt hết cả bọn.

Cát Vĩ Hội dẫn Vương Linh Linh đi, nhà nghỉ thanh tĩnh, tuy các học viên khác đều bị kinh hãi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, chỉ có Lý Phương Phương giống như mất hồn vậy.

Đường Niệm Niệm mặc kệ cô ta, đi tìm chủ nhiệm Giải, hỏi thăm lai lịch của Vu Thiết Cường.

“Xưởng trưởng Đông Phương và Từ Lai Phụng là anh rể của Vu Thiết Cường? Cháu biết là ai rồi.”

Đường Niệm Niệm biết ai là kẻ chủ chốt phía sau rồi, không phải Từ Lai Phụng thì là xưởng trưởng Đông Phương, hoặc hai người này đều có phần.

“Tiểu Đường đừng lo lắng, Vu Thiết Cường sẽ không tới nữa đâu.”

Chủ nhiệm Giải an ủi cô, còn đảm bảo sẽ không có chuyện này nữa, lát nữa ông ấy sẽ báo cáo với lãnh đạo, nhờ lãnh đạo đi cảnh cáo Cát Vĩ Hội.

Cát Vĩ Hội có ngang tàng mấy cũng phải nhường đường cho ngoại hối.

“Vâng.”

Đường Niệm Niệm gật đầu, về phòng mình.

Trời đã tối, người trong nhà nghỉ đều ngủ, một bóng đen từ bệ cửa sổ nhảy ra, chính là Đường Niệm Niệm.

Cô chạy thẳng tới Cát Vĩ Hội, rất nhanh đã tới, người của Cát Vĩ Hội cũng ngủ rồi.

Đường Niệm Niệm dễ dàng tìm được chỗ giam Vương Linh Linh, không đi vào, từ cửa sổ nhìn thấy người phụ nữ này nằm trên đất, quần áo không chỉnh tề, ánh mắt tê dại tuyệt vọng.

Rõ ràng đã bị lăng nhục.

Hung thủ có thể là Vu Thiết Cường, cũng có thể là cấp dưới của ông ta, Đường Niệm Niệm không quan tâm, cô chỉ tới xem thử Vương Linh Linh thảm cỡ nào.

Đường Niệm Niệm tìm tới phòng của Vu Thiết Cường, tên này nằm ngửa trên giường, tiếng ngáy chấn động trời xanh.

Cô dùng sợi sắt chọc mở cửa, dễ dàng vào phòng, lưu loát bóp cằm Vu Thiết Cường xuống, còn có tứ chi.

Vu Thiết Cương tỉnh dậy vì đau, há miệng muốn kêu, nhưng lại không phát ra tiếng.

Ông ta chỉ nhìn thấy một bóng đen, không nhìn ra là nam hay nữ, nhưng chắc chắn không phải người tốt.

Vu Thiết Cường đã hại không ít người, nỗi sợ hãi lập tức lan tràn toàn thân, ông ta muốn chạy nhưng tay chân vô lực, miệng cũng không phát ra tiếng, ông ta tuyệt vọng kêu ư ử, nước dãi chảy ra.

“Là ai sai ông tới hại tôi? Hai anh rể của ông?”

Đường Niệm Niệm vừa lên tiếng, Vu Thiết Cường liền biết cô là ai, ra sức lắc đầu, còn dùng sức đập tường, muốn gọi cấp dưới.

“Chết tới nơi còn cứng miệng!”

Trong tay Đường Niệm Niệm xuất hiện mấy cây tăm trúc, gương mặt xinh đẹp ngày càng gần Vu Thiết Cường, bây giờ ông ta không có tâm tư gì nữa, chỉ muốn chạy.

“Hu hu hu…”

Một cơn đau đớn xuyên tim khiến ông ta đau khổ co quắp người lại, mặt cũng đau tới méo mó biến dạng, nước mắt nước mũi chảy hết ra.

“Đừng vội, có mười ngón tay lận mà!”

Đường Niệm Niệm chậm rãi cầm một ngón tay khác của ông ta, tăm trúc từ ngón trỏ của ông ta đâm vào, biểu cảm của Vu Thiết Cường càng đau khổ, còn có mùi khai trào ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio