Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

chương 93

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xưởng trưởng Vũ mở ra, hương trà đập vào mặt, mặc dù ông ấy không hiểu trà, nhưng ngửi mùi trà này liền biết là trà ngon, nhịn không được mặt mày hớn hở, "Tiểu Đường cháu lấy ở đâu ra trà ngon như vậy?"

"Nội cháu xào, trên núi còn nhiều lá trà!"

Đường Niệm Niệm mắt liếc nhìn cái đầu hói bóng lưỡng của xưởng trưởng Vũ, có chút đồng tình.

Những năm nay bị Tiền Tiến chèn ép đến độ hói đầu, nghiệp chướng mà!

Xưởng trưởng Vũ cảm động đến mũi cũng có chút chua chát, khó trách đều nói nên sinh con gái, con bé Tiểu Đường tri kỷ biết bao, mới chỉ quen biết ông ấy mấy ngày đã nghĩ tới ông ấy không có trà để uống.

Hai đứa con trai không có lương tâm trong nhà ông ấy kia cho tới bây giờ không nhớ thương người làm cha như ông ấy chút nào!

"Cảm ơn Tiểu Đường nhé!"

Xưởng trưởng Vũ hít mũi một cái, cất lá trà cứ như cất bảo bối, lúc này mới nói đến chính sự.

Xưởng đóng tàu có một nhóm linh kiện cần độ chính xác cao, số lượng khá lớn, thời gian eo hẹp, trong lúc nhất thời không làm kịp nên muốn cho Hồng Tinh gia công nhóm linh kiện này, độ chính xác cao hơn nhóm trước đó một chút, xưởng trưởng Vũ muốn hỏi Đường Niệm Niệm có thể nhận việc này hay không.

"Có bản vẽ không ạ?"

Đường Niệm Niệm hỏi.

"Ở đây!"

Xưởng trưởng Vũ từ trong ngăn kéo lấy ra mấy tấm bản vẽ, nhóm linh kiện này không phải y như nhau, độ chính xác cũng không giống, xưởng đóng tàu đang nghiên cứu phát minh sản phẩm mới, thí nghiệm mấy lần đều thất bại, cũng là bởi vì độ chính xác của linh kiện không đạt tiêu chuẩn.

Đường Niệm Niệm nhìn kỹ bản vẽ, đều là một số linh kiện, nhưng độ chính xác yêu cầu cũng rất cao, nếu như dựa vào nhân lực, hiệu suất đúng là rất thấp.

Nhưng cỗ máy của cô hoàn toàn không có vấn đề.

"Có thể!"

Đường Niệm Niệm gật đầu.

Cỗ máy của cô có thể đảm bảo độ chính xác này, chỉ là hơi phiền toái một chút, linh kiện khác nhau nên chương trình gia công tự nhiên sẽ khác nhau, nhưng đối với cô mà nói không phải chuyện lớn, cũng chỉ tốn chút thời gian mà thôi.

Xưởng trưởng Vũ mừng đến xoa tay lên tục, lại hỏi: "Thật sự không có vấn đề?"

"Đúng, lần này tiền thưởng được bao nhiêu?"

Đường Niệm Niệm trực tiếp hỏi tiền thưởng, nếu như vẫn chỉ có năm mươi, cô cũng sẽ không làm.

"Một trăm, được không?"

Xưởng trưởng Vũ cười híp mắt hỏi.

Nếu như nhóm linh kiện này có thể hoàn thành một cách hoàn hảo, phía trên khẳng định sẽ có phần thưởng, một trăm đồng thì ông ấy vẫn có thể đảm bảo được.

"Được!"

Đường Niệm Niệm đồng ý, bảo xưởng trưởng Vũ khi nào hàng đến lại tìm cô, sau đó cô liền cáo từ rời đi.

Nhóm hàng này từ Thượng Hải chở tới đây cũng phải là ba ngày sau, với lại cô không thể hoàn thành quá nhanh, nhiều linh kiện như vậy, cho dù là sư phụ cấp tám cũng không có khả năng mấy ngày là đã làm xong, Đường Niệm Niệm quyết định khống chế hoàn thành trong vòng một tuần, như vậy mới sẽ không để cho người ta đem lòng sinh nghi.

Ra khỏi nhà máy máy móc, trời vẫn sáng, Đường Niệm Niệm chạy đi tìm Bát Ca, nhờ ông ta tìm giúp một căn trạch viện, chỉ có một yêu cầu, yên tĩnh sạch sẽ, đồ dùng trong nhà tốt nhất là có sẵn.

Chút chuyện nhỏ này đối với Bát Ca mà nói chỉ là chuyện cỏn con, bày tỏ trong ba ngày là có thể làm xong.

Đường Niệm Niệm tìm Bát Ca đổi chút phiếu lương thực và phiếu thịt, cưỡi xe đi vòng vòng trong thành, sau khi trời tối, đúng giờ đến rừng cây nhỏ ở thành tây, Thẩm Kiêu đã đến, trên xe tải rất náo nhiệt.

"Be be be be."

"Cạc cạc cạc."

"Bò....ò... Bò....ò... Bò....ò..."

"Hừ hừ hừ."

"Chít chít chít."

Đường Niệm Niệm bò lên trên xe tải nhìn, khá lắm, đã có thể mở trại chăn nuôi luôn rồi.

Gà vịt ngỗng heo dê bò, tất cả đều đầy đủ, còn có các loại giống cây ăn quả và cây trồng, cũng không biết Thẩm Kiêu lấy được từ chỗ nào.

"Đi lên núi tìm nông hộ đổi được."

Thẩm Kiêu nắm tay Đường Niệm Niệm, hai người tiến vào không gian, tính cả xe tải.

"Niệm Niệm em đi ngủ đi, anh làm việc!"

Thẩm Kiêu không cho cô động tay vào, anh đã uống nước linh tuyền nên tinh lực dồi dào đến độ có thể đánh chết mười con hổ, phải tìm một chỗ phát ti3t.

Đường Niệm Niệm vốn không có ý định động tay, cô nằm ở trên ghế xích đu, cắn hạt dưa, nhàn nhã thưởng thức dáng vẻ làm việc hăng say của người đàn ông.

Thẩm Kiêu gần như là toàn năng, máy xúc, máy gieo hạt, máy kéo đều biết sử dụng, không bao lâu liền đào được một cái ao lớn, trồng vài đoạn củ sen, còn thả cá bột, lại bỏ vịt ngỗng vào hồ nước, lại đi trồng cây ăn quả và mạ.

Nước được dẫn trực tiếp từ bờ sông, Chư Thành có một con sông, tài nguyên nước rất dồi dào, Đường Niệm Niệm không có việc gì sẽ đi bờ sông chuyển nước vào không gian, căn bản không thiếu nước.

Đường Niệm Niệm ngáp một cái, ngủ thiếp đi, trong mông lung, phảng phất có người đắp chăn cho cô, cô cũng không có mở mắt, ngủ cực kỳ ngon.

Thẩm Kiêu ngây ngốc nhìn xem dung nhan xinh đẹp của cô gái, do dự hồi lâu, còn nhìn bốn phía một chút, cúi đầu hôn lên trán Đường Niệm Niệm, nhanh như chớp, lại làm cho mặt anh đỏ tới mang tai, nhịp tim giống như nổi trống.

Thẩm Kiêu vốn chỉ định chạm nhẹ một chút rồi thôi, nhưng khi bờ môi anh chạm vào làn da mềm mại mịn màng của cô gái, chỉ cảm thấy tê dại ngọt ngào, giống như có dòng điện xẹt qua, cảm giác này khiến anh quyến luyến không muốn rời.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi giống như cánh hoa của cô gái, đỏ bừng, nhất định còn ngọt hơn cả anh đào mới hái xuống, nếu có thể nếm thử thì thật tuyệt.

Thẩm Kiêu phải dùng hết sức lực mới kiềm nén được cơn khát vọng trong lòng, anh sợ mình sẽ dọa Niệm Niệm.

Anh ngồi xổm bên cạnh ghế nằm, tham lam nhìn dung nhan ngủ say của cô gái, có nhìn thế này cả đời anh cũng không chán.

Đường Niệm Niệm đã tỉnh, khi Thẩm Kiêu hôn lên trán cô, cô đã tỉnh.

Sống trong mạt thế ba năm, cô chưa bao giờ dám thật sự ngủ say, cho dù đã xuyên về, bên cạnh không còn Zombie và nguy hiểm, cô cũng không dám ngủ quá sâu, chỉ cần có động tĩnh nhỏ là tỉnh ngay.

Cô không mở mắt ra, đang đợi động tác tiếp theo của Thẩm Kiêu, nhưng đợi mãi cũng chỉ nghe thấy tiếng hít thở của anh chàng này, không có gì cả.

Đường Niệm Niệm thầm trợn mắt, núi không tới, vậy cô đi lên núi.

Cô đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh khiến Thẩm Kiêu ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị cô ôm lấy cổ, bên tai là hơi thở ngọt ngào của cô gái: “Tiểu Lang, anh càng ngày càng nhát gan đấy!”

Trong giọng Đường Niệm Niệm mang theo ý cười, Thẩm Kiêu lúc nãy giống như tên trộm, có tà tâm nhưng không có gan hành động.

Trong đầu Thẩm Kiêu bùm lên một tiếng, khuôn mặt ngăm đen biến thành đen hồng, trong lòng thấp thỏm bất an, Niệm Niệm biết rồi, liệu cô có trách anh hay không?

Nụ cười của Đường Niệm Niệm càng tươi hơn, hơi nâng người, chủ động hôn lên.

“Đồ nhát gan!”

Cả cơ thể Thẩm Kiêu chìm vào nụ hôn ngọt ngào, bên tai vẫn còn vang vọng giọng nói của Niệm Niệm, nói anh là đồ nhát gan.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio