Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

chương 97

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rõ ràng Tề Quốc Hoa tiền đồ như gấm, còn sắp được đề bạt, hiện tại lại trở thành kẻ tàn phế, đều do con rắn độc kia hãm hại!

“Bây giờ là tháng Ba, hầu hết rắn đều đang ngủ đông, sao lại chạy ra cắn người? Quốc Hoa, anh thử suy nghĩ lại xem, rốt cuộc chuyện lúc đó là như thế nào?”

Dương Hồng Linh càng nghĩ càng cảm thấy việc này mờ ám, mặc dù rắn trên núi Đường Thôn nhiều, nhưng rắn tháng Ba rất lương thiện, chỉ ngủ đông, cho dù có ra ngoài phơi nắng cũng vô cùng lười biếng, gần như không chủ động công kích người.

Lúc đó Tề Quốc Hoa đang đốn củi trên sườn núi, sao rắn độc lại chạy tới sườn núi cắn người?

“Có phải Đường Niệm Niệm cố ý thả rắn không? Nhất định là cô ta, con người cô ta lòng dạ rắn rết, làm được chuyện như vậy, hơn nữa lúc đó cô ta cũng ở trên núi, ngoại trừ cô ta thì không còn ai cả.”

Dương Hồng Linh thành công thuyết phục bản thân, hung thủ chính là con khốn Đường Niệm Niệm.

Nếu không sao lại trùng hợp như vậy được, lúc Tề Quốc Hoa bị rắn cắn, Đường Niệm Niệm đúng lúc có ở trên núi?

Sắc mặt Tề Quốc Hoa thay đổi, anh ta cũng nghĩ tới điểm đáng ngờ.

Đường Niệm Niệm hận anh ta tận xương, tâm tư ác độc như thế, thật sự làm ra được chuyện thả rắn cắn anh ta, hơn nữa trên núi ngoại trừ Đường Niệm Niệm thì không còn ai khác.

Cho dù anh ta có xuất ngũ, cũng phải khiến Đường Niệm Niệm trả giá đắt!

“Tôi phải gọi điện tới quân đội khiếu nại, Đường Niệm Niệm ác ý tổn thương quân nhân đang trong thời hạn thực hiện nghĩa vụ quân sự, dẫn tới tàn phế, tội danh này khiến cô ta phải ngồi tù ít nhất mười năm!”

Tề Quốc Hoa nghiến chặt răng, khuôn mặt xám đen trở nên vặn vẹo, âm hiểm đáng sợ.

Sau khi bị rắn cắn, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn của anh ta trở nên xám đen, bác sĩ nói là do độc rắn, sau này sẽ tự động phai màu.

“Con tiện nhân Đường Niệm Niệm này quá ác độc, Quốc Hoa, bây giờ gọi điện thoại liền đi, để cô ta ngồi tù!”

Mẹ Tề hận nghiến răng nghiến lợi, vốn dĩ bà ta có thể dựa vào con trai làm phu nhân, bây giờ đều bị Đường Niệm Niệm hủy hoại.

Con tiện nhân đáng chết!

Đường Niệm Niệm không hề biết kế hoạch của người nhà họ Tề, cô đã trở lại Đường Thôn.

Bốn ngày không về, người trong thôn cũng không ai nói gì, bởi vì bọn họ đều biết cô hiện đang là nhân tài đặc biệt trong nhà máy Hồng Tinh, một tháng lãnh 98 đồng.

Những tin đồn nhảm nhí trước kia cũng đã biến mất, một cô gái nhận tiền lương 98 đồng, ngày nào cũng vào thành là vì cống hiến cho quốc gia, quang vinh đến thế, vĩ đại đến thế, nếu ai dám nói bậy về Đường Niệm Niệm, bà cụ Đường không cần phải ra tay, người Đường Thôn đã diệt tên nói xấu đó rồi!

Hiện tại Đường Niệm Niệm chính là niềm kiêu ngạo của Đường Thôn, mấy thôn kế bên đều ghen tị vô cùng, ước gì có thể để Đường Niệm Niệm cưới người trong thôn mình, nhưng bọn họ ở thôn mình chọn lựa hồi lâu, vẫn không kiếm ra người trẻ nào xứng với mức lương 98 đồng, chỉ có thể kìm nén lại suy nghĩ này.

“Thím hai à, khi nào Niệm Niệm nhà thím trở về vậy?”

“Sắp thôi, lần này có nhiệm vụ khẩn cấp, làm xong là được về nhà.”

Vẻ mặt bà cụ Đường kiêu ngạo, giọng nói vang dội, ưỡn thẳng sống lưng, bà ấy chính là bà nội của Đường Niệm Niệm có tiền lương 98 đồng.

Tất cả bà cụ trong công xã cộng lại cũng không nở mày nở mặt bằng bà ấy!

Hôm nay người trong thôn đều đi cấy mạ ngoài đám ruộng đầu thôn, bà cụ Đường và mấy người phụ nữ khác ở một đám ruộng ngoài, chân trần đạp xuống ruộng nước, cấy mạ thoăn thoắt, một hàng mạ gầy gò đứng ngay ngắn trên ruộng nước.

“Thiếu hai à, Niệm Niệm làm nhiều tiền như vậy, sau này thím không cần làm việc nữa, nên hưởng phúc rồi!” Có người lớn tiếng nói.

“Hưởng phúc cái gì chứ, số tôi vất vả, một ngày không làm việc là ngứa ngáy cả người!”

Bà cụ Đường ngoài miệng nói vậy, nhưng khuôn mặt lại cười tươi, vô cùng hưởng thụ lời tâng bốc của người trong thôn.

Gần đây túi tiền của bà ấy phình ra không ít, đều là cháu gái cho bà ấy, cháu gái còn nói, sau này được phát tiền lương lại hiếu kính bà ấy tiếp đấy.

Đáng tiếc ông cụ không có phúc, không thể đợi được tới ngày này.

Nghĩ đến người chồng mất sớm, nụ cười trên khuôn mặt bà cụ Đường thoáng phai đi, khẽ thở dài.

Tết Thanh Minh sắp đến, bà ấy còn phải làm chút món ngon Thanh Minh, cộng thêm một số món ông cụ nhà thích ăn, đi thăm ông ấy, nói cho ông ấy biết tiền đồ của Niệm Niệm bây giờ, để ông ấy có thể yên tâm nằm dưới lòng đất, sớm ngày đầu thai vào gia đình tốt, sống một cuộc sống tốt đẹp.

Những người khác đều hết sức tâng bốc bà cụ Đường, nói ngon ngọt giống như không cần tiền, dỗ tới mức bà cụ Đường lâng lâng, nhưng không chịu hạ thấp thái độ.

Còn muốn để cháu gái bà ấy giới thiệu việc làm, nghĩ hay thật, công việc cũng không phải ngọn cỏ ven đường, tiện tay là hái được, Niệm Niệm không biết đã phải tốn bao nhiêu sức lực đấy, bà ấy cũng không thể kéo chân cháu gái được.

Những người khác có hơi thất vọng, nhưng cũng không nhụt chí, vẫn nịnh nọt bà cụ Đường, dù sao chỉ cần ôm chặt cái đùi Đường Niệm Niệm là được, nói không chừng thật sự có được vận may, kiếm được việc làm thì sao!

“Thím hai à, phải nói toàn công xã này không có cô gái nào xuất sắc hơn Niệm Niệm đâu, đừng nói là toàn công xã, dù có tới Thượng Hải, Niệm Niệm chúng ta cũng là số một số hai đấy!”

“Trước đây tôi từng tới Thượng Hải thăm người thân, những cô gái trên đường còn không đẹp bằng Niệm Niệm!”

Lời nịnh nọt của mọi người ngày càng khoa trương, dần dần đi ra khỏi Đường Thôn, lao tới Thượng Hải, khen Đường Niệm Niệm tới mức như tiên nữ trên trời, bà cụ Đường cười không ngậm được miệng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio