Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

chương 223-224

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

223

Triệu quản gia thân là đại quản gia của Hầu phủ, đương nhiên rất bận rộn, đến cuối năm càng là chân không chạm đất. Tuy nhiên, cho dù bận đến đây, hắn bây giờ cũng phải đặt mọi chuyện khác trong tay xuống, tập trung vào việc quan trọng nhất --- điều tra Tô Bính Thương.

Giao việc trong tay cho quản sự dưới trướng, hắn bắt đầu điều tra Tô Bính Thương.

Những chuyện bên ngoài của một người, rất dễ điều tra ra, một ngày sau, hắn lần lượt báo cáo kết quả điều tra cho Đường Thư Nghi, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh.

Từ khi Đường Thư Nghi phân phó hắn điều tra Tô Bính Thương, có chuyện gì liền tìm hai vị công tử, hắn liền biết Đường Thư Nghi đây là muốn giao chuyện trong Hầu phủ, từ từ giao lại cho hai vị công tử.

Triệu quản gia càng ngày càng khâm phục Đường Thư Nghi, có thể gánh vác mọi chuyện, cũng có thể buông bỏ quyền lợi. Trước không nói đến Hoàng gia thường xuất hiện chuyện Thái hậu tranh giành quyền lực với Hoàng đế, cho dù là ở đại gia tộc cũng như vậy.

Có nhiều người như Đường Thư Nghi, phu nhân làm chủ một tay nuôi dưỡng hài tử, hài tử còn nhỏ, quản hết mọi chuyện trong ngoài viện, hài tử lớn rồi có thể tự mình đảm đương một phía, cũng không nguyện ý buông bỏ quyền lực quản lý chuyện ngoài viện cùng với sự quán giáo với hài tử. Kết quả cuối cùng chính là mẫu tử bất hoà, gia trạch không yên.

Mà sau khi Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh nhận được hồi báo của Triệu quản gia, liền đến Thế An Uyển tìm Đường Thư Nghi, bọn họ đã quen với việc, có chuyện người một nhà ngồi xuống thương lượng với nhau.

Giờ khắc này, cả nhà bốn người đang ngồi sảnh đường của Thế An Uyển, Đường Thư Nghi nhìn tư liệu điều tra Tô Bính Thương do Triệu quản gia đưa lên:

Tô Bính Thương, 37 tuổi, người Thượng Kinh. Trong nhà mấy thế hệ đều làm nghề giết lợn, đến đời phụ tổ hắn, mua được chức tiểu quan cửu phẩm, từ đó Tô gia coi như có móc nối với quan trường.

Phụ thân của hắn ta - Tô Thiên Bằng cũng là người biết luồn cúi, đầu tiên cưới thứ nữ của một thất phẩm thông phán, thông qua tầng quan hệ mà thành tên sai vặt chấp sự kho vũ khí, sau đó thăng thành võ khố phán quan, bát phẩm.

Hai thế hệ Tô gia bước vào quan trường, đều là cấp tốc nóng vội, mặc dù coi như có thu hoạch, nhưng nỗi cay đắng trong đó lại là nói mấy ngày cũng không hết. Cho nên, đến thế hệ của Tô Bính Thương, bọn họ dốc hết khí lực để con cháu đọc sách, Tô Bính Thương cũng coi như là người đọc sách giỏi nhất trong thế hệ lúc bấy giờ ở Tô gia, cuối cùng thi được cử nhân.

Đây đã là chuyện quá tốt đối với Tô gia, mà cử nhân có thể danh chính ngôn thuận được đề cử làm quan. Thông qua một loạt thao tác của Tô gia, Tô Bính Thương trúng cử xong liền đảm nhận một chức vị trong binh bộ, sau đó trải qua luồn cúi, đến bây giờ là phó sử phụ trách lương thảo của Tây Bắc quân, ngũ phẩm.

Phần tư liệu này còn có tư liệu của Tô Bính Thương phu nhân và hài tử, Đường Thư Nghi xem qua xem lại nhiều lần, nhưng không có chút kẽ hở nào. Nhưng chuyện này không hợp lý, nếu hắn ta không có oán hận gì với Tiêu Hoài và phủ Vĩnh Ninh hầu, tại sao hắn ta lại kiên trì đưa Thu Vân Tú và Thu Vân San trở về Thượng Kinh, khi tướng lĩnh Tây Bắc phản đối, hắn ta lại bí mật đưa người trở về.

Nói hắn ta không có mục đích, Đường Thư Nghi thế nào cũng không tin tưởng được.

Đặt tư liệu trong tay xuống, nàng nhìn hai nhi tử nói: "Các con nghĩ sao?"

"Tra tất cả những người có liên quan đến Tô Bính Thương, cho dù là hạ nhân trong nhà hắn ta cũng không được bỏ qua." Tiêu Ngọc Thần nói: "Con không tin hắn ta vô duyên vô cớ đưa người trở về."

Đường Thư Nghi gật đầu.

Lúc này Tiêu Ngọc Minh nói: "Tra xem Nhị hoàng tử có liên hệ gì với hắn ta không."

Hắn luôn cảm thấy chuyện này không thể không liên quan gì tới Nhị hoàng tử.

Đường Thư Nghi gật đầu lần nữa: "Cứ làm theo những gì các con nói, để Triệu quản gia phái người đi điều tra. Chúng ta không cần quá lo lắng, Thu Vân Tú và Thu Vân San đã chết, người là do Tô Bính Thương đưa trở về, cho dù có người vin vào đây để kiếm cớ gì đó, chúng ta cũng không sợ."

Lời nói của nàng coi như trấn an ba huynh muội, biểu cảm trên khuôn mặt của bọn họ cũng thả lỏng hơn không ít.

Chớp mắt đã đến năm mới, năm mới bình thường nên dán câu đối xuân, treo đèn lồ ng đỏ, nhưng Hầu phủ vẫn chưa hết tang, những thứ này coi như bỏ qua. Tuy nhiên, nha hoàn ba tử, quản sử sai vặt trong phủ đều đã thay y phục mới, trên mặt nở nụ cười, hương vị của năm mới cũng dần dâng trào.

Sau bữa tối, Đường Thư Nghi lấy ra ba bao lì xì lớn, đưa ba huynh muội mỗi người một cái xem như tiền mừng tuổi. Ba người vui vẻ nhận lấy, sau đó người một nhà bắt đầu vừa đón giao thừa vừa chơi mã điếu, đến giờ Hợi mới trở về viện của mình nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, ba huynh muội từ sớm đã đến Thế An Uyển. Đường Thư Nghi ngồi ở giữa sảnh đường, ba huynh muội quỳ gối dập đầu trước mặt nàng, nói lời chúc mừng năm mới.

Tiêu Ngọc Thần: "Chúc mẫu thân thân thể an khang, phúc trạch miên trưởng."

Tiêu Ngọc Minh: "Chúc mẫu thuận mọi chuyện thuận tâm, ngày ngày hạnh phúc."

Tiêu Ngọc Châu: "Chúc mẫu thân dung mạo vĩnh trú, tâm trường sự thành."

Sau đó, ba người lại khấu đầu.

Đường Thư Nghi nhìn ba huynh muội đang quỳ trên mặt đất, trong lòng cảm khái vạn phần. Nàng xuyên qua đây vốn dĩ muốn nằm yên hưởng thụ nhân sinh xa hoa của hào môn quý phụ, không nghĩ tới chuyện này vừa ra chuyện khác lại tới. Mặc dù đôi khi cảm thấy mệt mỏi, nhưng nhìn ba huynh muội lớn lên từng chút một, loại cảm giác thành tựu và thỏa mãn đó đã xóa bỏ mọi muộn phiền trong cuộc sống.

"Mau đứng dậy." Đường Thư Nghi mỉm cười nói, sau đó bảo bọn họ ngồi xuống, Thuý Trúc Thuý Vân mang trà quả điểm tâm lên, người một nhà vừa ăn vừa cười nói vui vẻ.

224

Ngày hôm sau, một nhà bốn người ăn sáng xong, đến phủ Đường Quốc Công chúc tết. Trong sảnh đường phủ Đường Quốc Công, Đường Thư Nghi dẫn ba huynh muội đến dập đầu với Đường Quốc Công.

Đường Quốc Công cười lớn, đứng dậy đích thân đỡ người đứng dậy, còn nhìn Đường Thư Nghi cảm khái nói: "Trải qua sóng gió mới trưởng thành, nữ nhi của ta trưởng thành rồi, làm phụ thân cũng an tâm."

Vài tháng gần đây đã xảy ra vài chuyện, phương pháp xử lý và thủ đoạn của Đường Thư Nghi khiến Đường Quốc Công vui vẻ, đồng thời cũng yên tâm, ít nhất nữ nhi có thể tự bảo vệ mình.

Lời nói của Đường Quốc Công khiến ánh mắt Đường Thư Nghi ẩm ướt, sau khi Tiêu Hoài chết, Đường Quốc Công cũng vì bốn người bọn họ mà bận tâm rất nhiều. Nàng duỗi tay đỡ lấy cánh tay Đường Quốc Công, mỉm cười nói: "Nữ nhi đã trưởng thành rồi, sau này không cần ngài lo lắng cho con nữa. Ngài đấy, chỉ cần ăn no uống say, hưởng thụ thiên luân là được rồi."

Đường Quốc Công cười nói: "Được, qua năm ta sẽ đệ sổ con từ chức."

"Được."

Cha con hai người vừa nói vừa đến thư phòng, huynh đệ ba người đi theo phía sau. Sau khi ngồi xuống, lại nói về chuyện Thu Vân Tú và Thu Vân San, Đường Quốc Công nói:

"Con không cần quá lo lắng, tranh đấu trong triều, chẳng qua chỉ là liên quan đến lợi ích. Tiểu Hoài đi rồi, Ngọc Thần và Ngọc Minh còn chưa vào triều làm quan, lợi ích của bọn họ cũng không liên quan đến các con. Cho dù là kẻ thù cũ của Tiêu Hoài, chỉ cần Hoàng thượng vẫn còn niệm uy thế của hắn khi còn ở Tây Bắc quân, cũng sẽ không có bất kỳ động tác nào, trừ những kẻ không có não ra."

Ví dụ như Nhị hoàng tử và Lương gia.

Đường Thư Nghi và ba huynh muội nghe xong đều gật đầu.

"Ngọc Thần ra ngoài ngao du, ăn tết xong liền xuất phát thôi." Đường Quốc Công nhìn Tiêu Ngọc Thần nói: "Không cần mang theo quá nhiều người sẽ thành mục tiêu lớn. Mang hai người thân thủ không tồi là được rồi."

Tiêu Ngọc Thần gật đầu đồng ý.

Đường Quốc Công lại nhìn Tiêu Ngọc Minh, cười nói: "Mắt thấy đã vạm vỡ hơn không ít, chăm chỉ luyện võ, sau này dẫn ngoại công đi săn bắn."

"Vâng, săn báo hổ về làm ủng cho ngài." Tiêu Ngọc Minh nói.

Đường Quốc Công lại cười lớn, lại từ ái nhìn Tiêu Ngọc Châu nói: "Không cần quá câu nệ những lễ giáo đó, cầm kỳ thi hoạ nữ hồng, hiểu biết chút da lông là được rồi, muốn làm cái gì thì làm cái đó, chỉ cần vui vẻ là được."

Tiêu Ngọc Châu gật đầu, sau đó cười ha ha.

Đường Quốc Công cũng mỉm cười: "Nương của cháu lúc đầu ta cũng dạy nó như vậy, nhìn xem bây giờ tốt thế nào."

Nói xong vẻ mặt còn mang theo tự hào, Đường Thư Nghi muốn che mặt, lão gia tử này đúng là thấy khuê nữ nhà mình chỗ nào cũng tốt!

Tán gẫu với Đường Quốc Công một lúc, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đến hậu viện viện tử của Đường đại phu nhân, vừa vào phòng liền cảm nhận được sự náo nhiệt bên trong. Mấy chị em dâu của Đường gia, ngoại trừ Tứ phu nhân ở bên ngoài, những người còn lại đều ở đây, còn có vài vị tiểu thư trong phủ.

Hai người vừa bước vào sảnh đường, Tiêu Ngọc Châu đã bị Đường An Lạc kéo đến bên người, nhỏ giọng nói chuyện với vị cô nương Đường gia khác. Đường Thư Nghi hành lễ với vài vị tẩu tử, sau đó ngồi xuống tán gẫu. Không nói vài lời, Đường tam phu nhân hỏi Đường Thư Nghi về tình hình của Tiêu Ngọc Thần, sau đó nói có người nhờ nàng ấy hỏi thử.

Lời từ chối của Đường Thư Nghi còn chưa được nói ra, Đường ngũ phu nhân cũng nói có người nhờ nàng ấy dò hỏi. Đường đại phu nhân nghe xong bật cười: "Ngọc Thần nhà chúng ta lớn lên tiêu soái, Thương Kinh có biết bao cô nương đời đợi gả cho nó đây."

Sắc mặt Đường nhị phu nhân khẽ sầm xuống.

"Chuyện hôn sự của Ngọc Thần, ta muốn đợi qua kỳ thi xuân lại nói." Đường Thư Nghi nói: "Mặc dù đã đến tuổi, nhưng Hầu phủ về sau còn phải dựa vào nó, vẫn nên rèn luyện thêm hai năm nữa rồi nói sau."

Đường tam phu nhân và Đường ngũ phu nhân vội vàng mỉm cười phụ hoạ, nói đúng là nên như vậy, nam hài tử thành hôn muộn hai năm cũng không sao cả. Còn Đường nhị phu nhân quay đầu nhìn khuê nữ không tim không phổi nhà mình, trong lòng thở dài nặng nề.

Nói chuyện thêm một lúc, Đường tam phu nhân và Đường ngũ phu nhân mượn cớ rời đi. Ra khỏi viện của Đường đại phu nhân, Đường ngũ phu nhân thì thầm với Đường tam phu nhân: "Ngọc Châu sắp chín tuổi rồi đúng không?"

Đường tam phu nhân quay đầu nhìn nàng ấy, "Nếu ngươi muốn con bé định thân với nhi tử ngươi, nghĩ cũng đừng nghĩ tới."

"Ta nào có lá gan đó, cũng không dám vọng tưởng." Đường ngũ phu nhân biết mình là thứ xuất, nhi tử của nàng ấy không xứng với Tiêu Ngọc Châu. Nàng ấy lại nói: "Điệt tử nương gia ta chính là đích xuất, tuổi cũng tương đồng với Ngọc Châu."

Đường tam phu nhân liếc mắt nhìn nàng ấy, hạ thấp giọng nói: "Chúng ta cũng quen nhau nhiều năm như vậy, ngươi đừng chê ta nói khó nghe. Điệt tử nương gia ngươi đúng là đích xuất không sai, nhưng địa vị nương gia ngươi có thể so với Hầu phủ sao? Ngươi tốt nhất đừng nói cái này nữa, nếu không sẽ không có kết cục tốt."

Thần sắc Đường ngũ phu nhân cương lại một chút, sau đó đột nhiên bừng tỉnh: "Ta sao có thể chê ngươi, còn phải cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi nhắc nhở, ta thật sự nhắc đến chuyện đó, nói không chừng lão gia nhà ta còn bị Đường công gia trách mắng."

"Ngươi chỉ là tai mềm mà thôi." Đường tam phu nhân nói: "Đại ca nương gia ngươi mới tứ phẩm, nhi tử của hắn có thể xứng với tiểu thư đích xuất của Hầu phủ sao? Cảm thấy Vĩnh Ninh hầu không còn nữa, đại tiểu thư Hầu phủ có thể tuỳ ý kết duyên với người khác sao? Người nói chuyện này với ngươi, không có ý định tốt. Thư Nghi là trân châu trong mắt Đường Quốc Công, cho dù gả đi nhiều năm vẫn là như vậy. Nếu như ngươi dám nhắc một câu với nàng ấy, xem Quốc Công gia thu thập các ngươi như thế nào."

Đường ngũ phu nhân nghĩ lại mà sợ, vuốt ngực một hồi, nàng ấy nói: "Trong lòng ta cũng cảm thấy không ổn nên mới nói với ngươi."

Đường tam phu nhân phu nhân thở dài: "Chúng ta là thứ xuất, người và chuyện bên đích xuất, chúng ta cố gắng đừng đụng vào, đại tẩu không hà khắc với chúng ta, an an ổn ổn mà sống cuộc sống của chính mình là được rồi."

Đường ngũ phu nhân liên tục gật đầu, trong lòng lại mắng đại tẩu nương gia của nàng ấy.

Đường Thư Nghi tự nhiên không biết, Tiêu Ngọc Châu còn chưa đến chín tuổi đã bị người nhớ thương chuyện hôn sự. Nàng đang nói kế hoạch hội quán của mình cho Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân nghe, hai người nghe đến thích thú.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio