53
Chuyện Ngô Tĩnh Vân tố giác Tiêu Ngọc Thần thành ra thế này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Đường Thư Nghi. Nàng không nghĩ tới chuyện này sẽ nháo đến triều đình, càng không nghĩ tới sẽ hại mạng người.
Trong lòng không nhịn được thở dài, ở xã hội phong kiến cổ đại này, mạng người nghèo thật sự như cỏ rác.
...
Hai ngày này Ngô Tĩnh Vân cũng không thể bình tĩnh, mọi chuyện đã nằm ngoài tính toán của nàng ta. Nàng ta không ngờ Liễu Bích Cầm không ở ngõ Mai Hoa, càng không nghĩ tới chuyện này đã náo loạn triều đình.
Trong lòng nàng ta vô cùng thấp thỏm, sợ người Lương gia biết nàng ta truyền tin. Nàng ta hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra, tin tưởng bản thân không lưu lại dấu vết gì mới thả lỏng tâm trạng một chút.
Đúng lúc này, nha hoàn thiếp thân Hạnh Nhi từ bên ngoài chạy vào, hoảng loạn nói: “Tiểu thư, tiểu thư, tiểu khất cái đã chết.”
Ngô Tĩnh Vân nghe vậy thì chẳng hiểu ra làm sao, trong toàn bộ sự việc, tiểu khất cái kia chẳng đóng vai trò quan trọng gì, nàng ta nhất thời không nghĩ ra một tiểu khất cái đã chết thì liên quan gì tới mình.
“Từ từ nói chuyện, ai chết?” Nàng ta nói.
Nhưng Hạnh Nhi đã hoảng đến mức tim sắp bay ra ngoài, dù sao tiểu khất cái kia cũng là do nàng ta tìm, bèn mở miệng nói: “Tiểu thư, là tiểu khất cái được nô tỳ nhờ đưa thư đến Lương gia, đã bị Lương gia đánh chết rồi.”
Ngô Tĩnh Vân sững sờ tại chỗ, một hồi lâu mới lẩm bẩm hỏi: “Đã chết?”
Hạnh Nhi gật đầu: “Vâng, bị người Lương gia đánh chết. Tiểu thư, nếu người Lương gia biết là nô tỳ đưa tin, có thể nào...”
“Sẽ không.” Ngô Tĩnh Vân ngắt lời Hạnh Nhi, ngữ khí bén nhọn, nàng ta lại nói: “Người Lương gia sẽ không biết là chúng ta truyền tin.”
Lúc viết thư nàng ta đã dùng tay trái, sẽ không có người nhận ra nét chữ của nàng ta. Lúc Hạnh Nhi gặp tiểu khất cái cũng có đội nón trùm đầu. Hơn nữa, nàng ta và Tiêu Ngọc Thần có hôn ước, ai lại nghi ngờ nàng ta tố giác Tiêu Ngọc Thần?
“Sẽ không có người biết.” Ngô Tĩnh Vân lặp lại, trấn an Hạnh Nhi cũng là trấn an bản thân.
Hạnh Nhi vẫn sợ hãi, dù sao cũng là nàng ta đưa thư cho tiểu khất cái. Nếu nàng ta không tìm tiểu khất cái truyền tin, tiểu khất cái sẽ không chết. Đến bây giờ nàng ta vẫn không rõ, tại sao tiểu thư lại nhất quyết phải từ hôn với Vĩnh Ninh hầu thế tử, còn dùng biện pháp ác liệt như vậy.
Nhưng nàng ta không dám hỏi, mấy ngày nay tiểu thư thay đổi rất nhiều.
“Hai ngày nữa chúng ta đến chùa Sùng Quang đi.” Ngô Tĩnh Vân thâm sâu nói.
Tiểu khất cái chết ít nhiều cũng liên quan tới nàng ta, đi thắp cho nó một nén nhang đi.
“Tiểu thư.” Âm thanh của nha hoàn từ ngoài cửa vọng vào, Ngô Tĩnh Vân ý bảo Hạnh Nhi ra ngoài xem có chuyện gì.
Hạnh Nhi đã không còn quá hoảng loạn, xoay người đi ra ngoài. Thấy một tiểu nha hoàn trong viện Ngô phu nhân đang đứng bên ngoài, thấy nàng ta thì cười nói: “Phu nhân mời nhị tiểu thư sang đó một chuyến.”
“Có chuyện gì?” Hạnh Nhi hỏi.
Tiểu nha hoàn cười đáp: “Phu nhân muốn làm y phục cho các vị tiểu thư, mời nhị tiểu thư sang chọn nguyên liệu.”
Hạnh Nhi xoay người về phòng bẩm báo với Ngô Tĩnh Vân, Ngô Tĩnh Vân nghe xong thì thu thập một chút rồi đưa theo Hạnh Nhi tới viện Ngô phu nhân.
Vừa tới nơi đã thấy trong viện ngập tiếng nói cười, nhưng khi nàng ta tiến vào trong thì bầu không khí lập tức ngưng trệ, nhưng chỉ một cái chớp mắt, Ngô phu nhân đã cười cười vẫy tay với nàng ta: “Mau tới đây, xem xem thích nguyên liệu nào? Để sai người làm cho con hai bộ y phục, hai ngày nữa là đại thọ của lão thái thái Tề phủ, tỷ muội các con phải ăn mặc xinh đẹp một chút.”
Ngô Tĩnh Vân cười lạnh trong lòng, từ trước đến này Phùng thị luôn rất tích cực làm ra vẻ hiền huệ như vậy.
Nàng ta bước qua đó, nhìn thấy trên bàn là các loại vải dệt đủ màu sắc. Sờ qua một lần, nàng ta chỉ vào khúc gấm màu lam nhạt: “Cái này đi. Tiêu hầu gia qua đời chưa được ba năm, Hầu phủ vẫn còn đang giữ hiếu, tuy con chưa gả qua đó nhưng cũng không thể ăn mặc quá diễm lệ.”
Nàng ta ra vẻ ngượng ngùng, trong mắt mọi người xung quanh lại thành khoe mẽ, không khí lại đình trệ. Nàng ta lại làm như không có việc gì, đi đến bên cạnh kế muội Ngô Tĩnh Xu ngồi xuống. Khóe mắt liếc thấy vẻ mặt phẫn hận của Ngô Tĩnh Xu, thậm chí còn nghe được tiếng nàng ta nghiến răng ken két.
Tâm tình Ngô Tĩnh Vân lập tức tốt lên.
54
Ngô Tĩnh Xu ái mộ Tiêu Ngọc Thần, kiếp trước Ngô Tĩnh Xu và Phùng thị hợp mưu cướp đoạt hôn sự của nàng, chỉ là thành công. Lúc ấy nếu biết gả cho Tiêu Ngọc Thần sẽ phải trải qua những ngày tháng như vậy, nàng ta chắc chắn sẽ thuận nước đẩy thuyền, để bọn họ đoạt lấy hôn sự này. Nhưng kiếp này, nàng ta có thể thành toàn cho bọn họ a.
Sắc mặt Ngô phu nhân cứng đờ một lúc, nhưng bà ta đã lập tức tươi cười kéo tay Ngô Tĩnh Vân nói: “Con là hài tử rất hiểu chuyện, Hầu phu nhân chắc chắn sẽ thích con.”
Ngô Tĩnh Vân lại cười ngượng ngùng. Nàng ta chọn nguyên liệu, yêu cầu kiểu dáng xong xuôi thì không muốn ở đó nữa, lấy cớ thân mình không thoải mái rời đi, lười diễn kịch với Phùng thị, quá mệt mỏi.
Nàng ta vừa đi, Ngô Tĩnh Xu đã bổ nhào vào ngực Ngô phu nhân, nước mắt lưng tròng nói: “Nương, ngài nhất định phải giúp nữ nhi.”
Ngô phu nhân ôm nàng ta, nhẹ nhàng vỗ lưng, ánh mắt thâm sâu nhìn ra ngoài cửa. Kế thất khó làm, rõ ràng là chính thất được cưới hỏi đàng hoàng nhưng lại phải khuất phục dưới tay một người đã chết.
Mỗi năm đều phải dâng hương cho người chết kia, còn phải gọi một tiếng tỷ tỷ. Cho dù chết cũng không thể cùng phu quân hợp táng, phu quân phải chôn cùng với nguyên phối, đây là quy củ. Hơn nữa ấn theo quy củ, có một số chuyện, nữ nhi của bà ta đều bị nữ nhi của nguyên phối áp một đầu, bởi vì người ta là đích tiểu thư con đích mẫu.
Lại nghĩ đến địa vị và phú quý của phủ Vĩnh Ninh hầu và dung mạo như ngọc của Tiêu Ngọc Thần, Ngô phu nhân hạ quyết tâm.
Bà ta nói: “Yên tâm, nương chắc chắn sẽ giúp con.”
Nữ nhi của bà ta phải có được thứ tốt nhất.
...
Hôm sau là ngày nghỉ cuối tuần, Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh không cần đi học, Đường Thư Nghi cũng để Tiêu Ngọc Thần nghỉ ngơi một ngày. Ăn sáng xong, nàng sai người đến nhà kho lấy một ít nguyên liệu, bảo ba huynh muội chọn lựa để may y phục cho bọn họ.
Tiêu Ngọc Minh chẳng thèm để ý mấy chuyện ăn mặc này, tùy ý xua tay nói: “Con mặc cái gì cũng được, nương ngài cứ tùy tiện. Con có hẹn với bằng hữu, đi trước đây.”
Hắn xoay người muốn đi.
“Đứng lại.” Đường Thư Nghi lên tiếng cản người: “Muốn làm y phục cho con thì cũng phải đo kích cỡ. Hôm nay là ngày nghỉ, con có chuyện gì quan trọng?”
Tiêu Ngọc Minh nhìn Đường Thư Nghi cười hắc hắc, sau đó lại nói với Thúy Vân: “Mau đo kích cỡ giúp ta.” Bộ dáng chẳng biết xấu hổ.
Thúy Vân mỉm cười nhìn Đường Thư Nghi, thấy nàng gật đầu mới cầm thước dây đo cho hắn. Đường Thư Nghi cầm một khúc vải màu trắng ngà ướm lên người hắn, Tiêu Ngọc Minh thấy thế vội vàng xua tay nói: “Không muốn, con không muốn màu trắng, quá yểu điệu lại còn dễ dơ. Màu đen, con muốn màu đen.”
Đường Thư Nghi: “... Không phải con nói cái gì cũng được sao?”
Tiêu Ngọc Minh không nói.
Đường Thư Nghi để khúc vải trắng kia lại, được rồi, da hắn hơi ngăm, quả thật không hợp mặc màu trắng. Nàng lại chọn một khúc vải màu lục đậm, ướm lên người hắn, lại hỏi: “Con hẹn ai?”
“Là đám Tề Nhị, Nghiêm Ngũ.” Tiêu Ngọc Minh cúi đầu nhìn khúc vải dệt màu lục kia không nói gì. Màu đậm không sợ dơ, có lăn lộn đánh nhau với người ta cũng không thấy được.
Đường Thư Nghi không biết Tề Nhị và Nghiêm Ngũ trong miệng hắn là ai, bèn hỏi: “Là hài tử nhà nào?”
Tiêu Ngọc Minh thuận miệng đáp: “Cha Tề Nhị là Hộ bộ Thượng thư Tề Lương Sinh, Nghiêm Ngũ là người của phủ Nam Lăng bá.”
Đường Thư Nghi lại ướm một khúc vải màu xanh đen lên người hắn, hỏi tiếp: “Các con đi đâu, làm gì?”
Tiêu Ngọc Minh: “Đến trại ngựa của Nghiêm Ngũ cưỡi ngựa.”
Đường Thư Nghi ừ một tiếng, không hỏi gì thêm, lại cầm mấy khúc vải khác ướm ướm, chờ Thúy Vân đo xong kích cỡ bèn thả người đi.