677
Tiêu Tiểu Quai cau mày, suy nghĩ xem biểu ca trong miệng nàng ta là ai, sau đó nói: "Chuyện giữa ngươi và sư huynh có liên quan gì đến ta?"
Trong lòng Thu Vọng Thư càng thêm chua xót, hiển nhiên Tiêu Tiểu Quai không biết tình cảm của Phạm Triết dành cho nàng ấy. Nàng ta đè nén sự chua xót trong lòng, nói: "Biểu ca thích công chúa, muốn đợi công chúa lớn lên."
Tiêu Tiểu Quai giật mình sững sờ, nàng ấy chưa từng biết Phạm Triết thích mình. Mặc dù bình thường bọn họ giao lưu không ít, nhưng cũng đều là bàn luận về học vấn. Mặc dù Phạm Triết chăm sóc nàng ấy, nhưng trước giờ chưa từng quá giới hạn.
Trầm mặc trong chốc lát, nàng cúi đầu nhìn xuống Thu Vọng Thư đang quỳ trên mặt đất nói: "Chuyện ngươi nói ta trước giờ không biết. Thu tiểu thư, cho dù giống như lời ngươi nói, ngươi cũng không nên quỳ trước mặt ta cầu xin. Nể tình ngươi là thân thích với sư mẫu, lần này ta không tính toán với ngươi, ta không mong rằng có lần sau."
Nói xong nàng ấy xoay người rời đi, Thu Vọng Thư quỳ trên mặt đất nước mắt trào ra. Nha hoàn của nàng ta vội vàng đỡ nàng ta dậy, Thu Vọng Thư nhìn bóng lưng dần đi xa của thiếu nữ, lại nhanh chóng đuổi theo.
Chặn đường Tiêu Tiểu Quai, đôi mắt đẫm lệ nói: "Công chúa, nếu người cũng thích biểu ca, liền định thân với huynh ấy. Nếu người không có tình ý với biểu ca thì nói rõ với huynh ấy, đỡ cho huynh ấy khổ sở đợi ngài."
Lần này, Tiêu Tiểu Quai thật sự tức giận, ánh mắt sắc bén nhìn Thu Vọng Thư không nói một lời, lại cho Thu Vọng Thư một loại áp lực cực lớn. Thu Vọng Thư huỵch một tiếng lại quỳ trước mặt Tiêu Tiểu Quai, "Công chúa... mong công chúa thành toàn."
"Thu Vọng Thư, ta làm thế nào cần ngươi xen vào sao? Bảo ta thành toàn ngươi, ngươi lại là thứ gì?"
Tiêu Tiểu Quai nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng ta, đi ngang qua nàng ta, Thu Vọng Thư quỳ trên mặt đất khóc lóc. Tiêu Tiểu Quai ngoảnh mặt làm ngơ, đi tới bên cạnh các quý nữ tiếp tục cười đùa với bọn họ.
Có người nhìn thấy Thu Vọng Thư quỳ trên mặt đất khóc lóc, hỏi Tiêu Tiểu Quai có chuyện gì, Tiêu Tiểu Quai bình đạm nói: "Không biết."
Nàng ấy nói như vậy không ai hỏi lại nữa, những quý nữ này đều biết, Tiêu Tiểu Quai thường không bày tư thái của công chúa, tiếp xúc với bọn họ cũng bình dị gần gũi, nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ có thể nói chuyện hành động mà không có bất kỳ ranh giới nào.
Ở đằng kia, Thu Vọng Thư khóc một lúc, được nha hoàn dìu lên xe ngựa rời đi. Tiêu Tiểu Quai nghe được tin nàng ta rời đi, chỉ nhàn nhạt mà ừm một tiếng. Lại chơi một lúc, mọi người thu dọn đồ đạc rồi về nhà.
Về đến nhà, Tiêu Tiểu Quai trực tiếp đến Thế An Uyển tìm Đường Thư Nghi, kể cho nàng nghe chuyện hôm nay Thu Vọng Thư quỳ xuống cầu xin.
"Con nghĩ thế nào?" Đường Thụy hỏi.
Tiêu Tiểu Quai vẻ mặt khó hiểu, "Con thấy thật kỳ quái, ái mộ một người thật sự có thể ái mộ đến mức mất đi tôn nghiêm sao?"
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Lựa chọn của mỗi người khác nhau mà thôi."
"Mẫu thân có vì cha mà làm những chuyện mất tôn nghiêm không?" Tiêu Tiểu Quai hỏi.
Đường Thư Nghi: "Ta sẽ không vì đạt được tình cảm của cha con mà làm chuyện mất tôn nghiêm. Nhưng nếu như bây giờ phụ thân con gặp nguy hiểm, nhất định cần ta làm chuyện mất đi tôn nghiêm mới có thể cứu, ta sẽ làm."
Tiêu Tiểu Quai cau mày suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Vì chuyện tình cảm mà làm chuyện mất đi tôn nghiêm là không đáng giá đúng không?"
Đường Thư Nghi gật đầu: "Người ở trên đời có quá nhiều thứ đáng để chúng ta coi trọng, tình yêu chỉ là một phần trong cuộc sống mà thôi."
Tiêu Tiểu Quai dường như đã hiểu, "Vậy Thu Vọng Thư kia coi chuyện tình cảm là thứ quan trọng nhất, không đáng."
Đường Thư Nghi yên tâm về hài tử, ngoại trừ Tiêu Ngọc Thần đều không phải là người yêu đương mù quáng. Nàng sờ sờ đầu Tiêu Tiểu Quai nói: "Lưỡng tình tương duyệt là tốt, nhưng không gặp được người mình yêu thương, cũng không cần phải một mực cưỡng cầu."
Tiêu Tiểu Quai nghiêm túc gật đầu: "Mẫu thân con biết rồi."
"Vậy sau này con ở chung với Phạm Triết như thế nào?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Tiểu Quai nghiêng đầu suy nghĩ: "Nếu huynh ấy không nói gì với con, con sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, giống như trước đây. Nếu huynh ấy nói với con, con sẽ nói đừng đợi con, về sau ít tiếp xúc với huynh ấy. Chuyện giữa huynh ấy và Thu Vọng Thư không liên quan gì đến con."
"Rất tốt." Đường Thư Nghi không khỏi nở nụ cười khen ngợi, tiểu nữ nhi của nàng ấy đọc nhiều sách biết nhiều đạo lý, tâm tư cũng càng minh mẫn hơn.
Mẫu nữ hai người lại trò chuyện một lúc, Tiêu Tiểu Quai trở về viện của mình nghỉ ngơi, Tiểu Hoài ra khỏi tẩm thất, đi đến bên cạnh Đường Thư Nghi ôm nàng vào lòng, trên mặt nở nụ cười: "Ta biết phu nhân có tình ý với ta."
Đường Thư Nghi quay đầu lại, khuôn mặt hai người như kề sát vào nhau, "Đều nghe thấy rồi?"
Tiểu Hoài ừm một tiếng, "Tuổi của Phạm Triết kia quá lớn."
"Tiểu Quai không có ý với hắn ta, chỉ là tình cảm sư huynh muội." Đường Thư Nghi nói.
"Thằng nhóc Hạ Gia Hứa kia thì sao?" Tiêu Hoài hừ lạnh một tiếng.
Đường Thư Nghi suy nghĩ một hồi: "Hài tử Gia Hứa kia tuổi còn nhỏ, lớn mấy năm nữa rồi lại xem, chúng ta không vội."
Sau khi Thu Vọng Thư rời khỏi thôn trang, không trở về Phạm gia, mà trở về Thu gia. Cho dù nội tâm kiên định muốn chờ Phạm Triết, giờ khắc này nàng ta cũng không muốn lại nhìn thấy hắn ta.
Về đến nhà nàng ta đi thẳng về viện của mình, nhào lên giường khóc lóc thảm thiết. Nàng ta là đích nữ đại phòng của Thu gia, từ khi sinh ra đã lớn lên trong sự sủng ái bao bọc. Lúc trước nàng ta cho rằng mình có thể thuận lợi đến hết đời. Bởi vì chuyện nàng ta muốn có được, trước nay chưa từng có chuyện không làm được, mãi cho đến khi yêu phải Phạm Triết. Đây là cú ngã lớn nhất mà nàng ta phải chịu trong hơn mười năm qua.
Nàng ta khóc lóc thảm thiết, rất nhanh đã kinh động đến Thu đại phu nhân. Sau khi đến nhìn thấy Thu Vọng Thư khóc đến mức suýt ngất xỉu, Thu đại phu nhân đau như dao cắt.
"Chuyện gì vậy? Ai bắt nạt con?"
Thu đại phu nhân ngồi ở mép giường nhẹ nhàng vỗ lưng cho Thu Vọng Thư, nhưng Thu Vọng Thư chỉ khóc, không trả lời một câu. Thu đại phu nhân nghiêm khắc nhìn nha hoàn hỏi: "Có chuyện gì, còn không mau nói."
Nha hoàn vội vàng quỳ trên mặt đất, nói lại chuyện đã xảy ra ở thôn trạng ngày hôm nay. Thu đại phu nhân nghe xong thì vừa đau lòng lại sợ hãi. Đau lòng Thu Vọng Thư vì Phạm Triết mà chịu khổ, sợ chuyện nàng ta làm hôm nay chọc giận Tiêu Tiểu Quai.
"Sao con lại ngu ngốc như vậy!" Đôi mắt Thu đại phu nhân đẫm lệ nói: "Phạm Triết không cưới con, con cầu Phúc Thuỵ công chúa có ích lợi gì?"
678
Thu Vọng Thư ngừng khóc, ngồi dậy nhìn Thu đại phu nhân nói: "Con nghĩ, nếu như trong lòng Phúc Thuỵ công chúa cũng có biểu ca, vậy thì để nàng ấy định thân với biểu ca, như vậy con cũng không đợi biểu ca nữa. Nếu như trong lòng nàng ấy không có biểu ca, vậy nói rõ với biểu ca, để biểu ca không cần đợi nàng ấy nữa."
"Con.... Tại sao con lại hồ đồ như vậy?” Thu phu nhân suýt chút nữa muốn tát nàng ta vài cái, "Đó là Phúc Thuỵ công chúa, Thái hoàng thái hậu thương nàng ấy như châu báu trong mắt, nàng ấy có xuất thân như vậy, có thể để con quản chuyện của nàng ấy sao?"
Thu Vọng Thư lúc này cũng có chút sợ hãi, "Ta chỉ là... chỉ là thấy bình thường nàng ấy rất dễ nói chuyện."
"Dễ nói chuyện?" Thu đại phu nhân hận sắt không thành thép, "Định Quốc Công phu nhân kia bình thường cũng dễ nói chuyện, nhưng mỗi một chuyện nàng làm đều vô cùng tàn nhẫn."
Thu Vọng Thư rơi nước mắt không nói chuyện, Thu đại phu nhân niết khăn tay lo lắng, bà ấy bây giờ cũng không biết phải làm gì. Sau một lúc, Thu Vọng Thư nói: "Con thấy Phúc Thuỵ công chúa cũng không quá tức giận, nàng ấy nói với con chỉ có lần này không có lần sau, lần này hẳn là nàng ấy không tính toán."
Mặc dù như vậy, Thu đại phu nhân vẫn không yên tâm. Bà ấy cầm khăn tay lau nước mắt cho Thu Vọng Thư nói: "Phạm Triết không có tình ý với con, con đừng chấp mê bất ngộ nữa. Công tử Lưu gia kia không tồi, vài ngày nữa định xuống hôn sự của con với hắn đi."
"Con không muốn." Thu Vọng Thư bướng bỉnh nói: "Con muốn đợi biểu ca, trừ khi huynh ấy thành thân, nếu không con sẽ không thành thân."
"Con....." Thu đại phu nhân tức đến tim đau, "Lần này ta không nghe con nữa, mệnh của phụ mẫu lời của bà mai, hai ngày nữa định xuống hôn sự của con."
"Con không gả, phụ mẫu nếu ép con, con sẽ tìm chết." Thu Vọng Thư kiên quyết nói.
"Con...." Bàn tay Thu đại phu nhân run rẩy chỉ vào nàng ta, cuối cùng cũng không nói ra lời gì quá nặng nề. Bà ấy nặng nề thở dài một hơi: "Ta tạo phải tội nghiệp gì chứ!"
Bà ấy đứng dậy đi ra ngoài, bà ấy phải nhanh chóng nói cho lão gia nhà mình nghe hôm nay nữ nhi đã làm ra chuyện gì. Bà ấy bước nhanh đến tiền viện, đến thư phòng của Thu đại lão gia, nhìn thấy người liền bắt đầu rơi lệ.
Thu đại lão gia thấy vậy liền cau mày: "Lại có chuyện gì?"Thu đại phu nhân rơi nước mắt kể lại chuyện Thu Vọng Thư đã làm, sau đó nói: "Lão gia, nên làm thế nào? Nếu như phu thê Định Quốc Công và Thái hoàng thái hậu biết, liệu có..."
"Đã nói không để nó đến Phạm gia từ lâu, nàng cứ không nghe." Thu đại lão gia cũng bực mình không thôi, ông ấy đứng dậy đi ra ngoài. Thu đại phu nhân vội vàng hỏi: "Chàng đây là muốn đi đâu vậy?"
"Đến Phạm gia, xem nên cứu vãn như thế nào." Thu đại lão gia buông xuống một câu như vậy rồi rời đi, Thu đại phu nhân trở về viện của Thu Vọng Thư.
Bên này, Thu đại lão gia gặp Phạm Kinh Luân, bấm bụng kể ra chuyện Thu Vọng Thư đã làm, sau đó nói: "Kinh Luân, ngươi nhất định phải ở trước mặt Phúc Thuỵ công chúa và phu thê Định Quốc Công nói mấy lời tốt đẹp."
Lông mày Phạm Kinh Luân nhíu chặt lại, hắn không ngờ Thu Vọng Thư lại làm ra chuyện như vậy, tôn nghiêm của khuê các thế gia cũng không cần. Hắn nói: "Các ngươi bình thường quá nuông chiêu Vọng Thư rồi, như vậy hại chính nàng cũng hại người khác."
Nhà ai cưới phải tông phụ như vậy, đúng là xui xẻo không thôi.
Thu đại phu nhân còn có thể nói gì, ông ấy chỉ có thể cười làm lành.
"Lần này ta sẽ đứng hòa giải, nhưng..." Phạm Kinh Luân nhìn Thu đại lão gia nói, "Ta muốn ngươi bảo đảm, về sau Vọng Thư không được quấn lấy Phạm Triết nữa."
Cho dù Phạm Triết và Phúc Thuỵ công chúa không thành, nhà bọn họ cũng không thể cưới một nhi tức phụ như Thu Vọng Thư.
"Được, ngươi yên tâm. Qua hai ngày nữa ta sẽ định thân cho nó.” Thu đại lão gia vội vàng nói.
Phạm Kinh Luân bảo hắn quay về, sau đó gọi Phạm Triết qua, nhìn hắn ta nói: "Con và Ngọc Ngôn hẳn là không thể thành, đừng chờ nữa."
Phạm Triết nghe hắn lại nhắc đến chuyện này, cau mày nói: "Phụ thân chuyện này người không cần quản."
"Con đây là giống ai chứ?" Phạm Kinh Luân bất lực nói, Phạm gia bọn họ chưa từng có người si tình như thế này. Lúc đâu Phạm Lê thích Tiêu Ngọc Châu, sau này không bao lâu cũng cưới vợ sinh con.
"Phụ thân, con cũng không làm ảnh hưởng chuyện học hành." Phạm Triết nói.
Phạm Kinh Luân: "..."
Hắn kể lại chuyện Thu Vọng Thư đã làm, sau đó nói: "Nhìn thái độ của Ngọc Ngôn, con và nàng ấy không thể thành được. Tuổi của hai người các con cách biệt quá lớn, mọi mặt của Ngọc Ngôn lại ưu tú, con làm thế nào mới cứu vãn khoảng cách tuổi tác giữa hai người được. Chỉ bởi vì quan hệ sư huynh muội của các con sao? Đừng quên còn Hạ Gia Hứa - thanh mai trúc mã của Ngọc Ngôn."
Phạm Triết siết chặt nắm đấm không lên tiếng, Phạm Kinh Luân lại nói: "Ngọc Ngôn đã biết tâm tư của con rồi, con xem làm thế nào đi, ngày mai ta đến phủ Định Quốc Công."
Phạm Triết đứng dậy đi ra ngoài, hắn không nghĩ tới tâm tư của chính mình lại bị nàng ấy biết dưới loại tình huống như thế này, nhất thời hắn ta cũng không biết phải làm sao.
Phạm Kinh Luân phái người gửi thiếp thư đến phủ Định Quốc Công, ngày hôm sau ăn sáng xong liền đứng dậy đi đến phủ Định Quốc Công. Tiêu Tiểu Quai đứng ở cửa phủ nghênh đón hắn, Phạm Kinh Luân nhìn thấy nàng ấy thì thở dài thật sâu, nếu như có thể, hắn cũng muốn Phạm Triết như ý nguyện, nhưng không có cách nào bù đắp khoảng cách tuổi tác giữa hai người.
Hai người cùng nhau đi đến sảnh đường ở tiền viện, Phạm Kinh Luân vừa đi vừa nói với Tiêu Tiểu Quai: "Hôm qua không bị doạ chứ?"
Tiêu Tiểu Quai lắc đầu, nhưng không nói gì. Phạm Kinh Luân thở dài: "Vọng Thư bị người trong nhà chiều hư."
Tiêu Tiểu Quai nghĩ đến sự nghiêm khắc của Đường Thư Nghi đối với nàng ấy khi còn nhỏ, bây giờ nàng ấy mới thật sự hiểu được đó là tốt cho bản thân. Với trình độ được chiều chuộng như vậy, nếu như không có một người quản giáo nàng ấy nghiêm khắc, không biết nàng ấy sẽ trở thành dáng vẻ gì nữa.
Phạm Kinh Luân không nhắc tới Phạm Triết, có một số việc nên để Phạm Triết nói với Tiêu Tiểu Quai. Phạm Triết là nhi tử, Tiêu Tiểu Quai là đồ đệ, chuyện của bọn họ để bọn họ tự giải quyết đi.
Đến phòng khách, Tiêu Hoài đã chờ sẵn. Hàn huyên vài câu, Phạm Kinh Luân thay Thu Vọng Thư xin lỗi, tất nhiên cũng đưa ra đề nghị để Thu Vọng Thư và Thu đại lão gia đến trước mặt xin lỗi. Chỉ là Tiêu Tiểu Quai từ chối, nàng ấy nói: "Ta đã nói với Thu tiểu thư, chỉ một lần này, không cần phải xin lỗi nữa."
Phạm Kinh Luân biết, hẳn là Tiêu Tiểu Quai không muốn gặp lại Thu Vọng Thư, cũng không kiên trì. Chuyện đến đây coi như qua đi, chỉ là mấy ngày nay Tiêu Tiểu Quai không đến Phạm gia nữa. Không phải nàng ấy trốn tránh Phạm Triết, mà là nàng ấy có việc phải làm. Nhưng Phạm Triết lại cảm thấy Tiêu Tiểu Quai đang tránh mặt mình.