Mục Kinh Trập thực sự chán ghét những trò xấu xa này, cái gì mà cảnh tát, cảnh ngã xuống nước hoặc cảnh quỳ xuống, chúng sẽ luôn trở thành cảnh được diễn bởi các diễn viên thuộc mọi tầng lớp xã hội.
Mục Kinh Trập kiếp trước đã nhìn thấy loại mánh khóe này rất nhiều, nhưng cô không ngờ kiếp này lại gặp lại, lại còn ở trên người một đứa trẻ còn chưa lớn như Điền Hiểu Hiểu.
Cho nên Mục Kinh Trập một chút cũng không thể xem thường Điền Hiểu Hiểu, một người có thể làm được điều đó có thể là một đứa trẻ bình thường không? Nếu cô ấy dám làm điều đó, cô sẽ đánh trả.
"Điền Hiểu Hiểu, vì ham muốn ích kỷ của cá nhân mà làm lỡ biết bao thời gian, tiền của và sức lực của mọi người, con cho rằng mọi người đều là kẻ ngu ngốc và cho rằng mọi người không thể làm gì được mình sao?
Mục Kinh Trập nói vài câu, mọi người trong phim trường đều đổi sắc mặt, sắc mặt mẹ Điền thay đổi lớn nhất
Tất cả mọi người đều làm việc, Điền Hiểu Hiểu làm như vậy đã khiến công việc bị đình trệ, người khổ cực là mọi người xung quanh.
Mọi người sớm đã có ý kiến, lời Mục Kinh Trập nói ra, đã chạm đến trái tim của mọi người.
Mẹ con Điền Hiểu Hiểu cũng biết sợ hãi, nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của mọi người: "Cô nói hươu nói vượn gì vậy, đừng có nói xấu Hiểu Hiểu nhà chúng tôi!"
"Con không có!" Điền Hiểu Hiểu cũng hét lên.
"Tôi đang nói nhảm sao? Mọi người ở đây đều biết điều đó.
Mọi người đang làm việc cùng nhau để làm nên một bộ phim hay, là hai người cản trở.
Đoàn làm phim là cái gì? Là nhà của các người tới chơi sao"
" Lúc trước còn nói mặt trang điểm vào đau, tôi đã nhịn.
Tôi nghĩ con bé đã thực sự nhạy cảm và cố gắng giải quyết vấn đề, nhưng bây giờ hãy nhìn những gì nó đã làm! Rõ ràng là cố ý!"
"Điền Hiểu Hiểu, lúc đó làm tôi rời đi có phải đắc ý lắm không? Nói xem con mới có bao nhiêu lớn mà đã có những suy nghĩ xấu xa như vậy, hôm nay thấy Thiệu Bắc không vừa mắt, cho nên cố tình đuổi tôi đi và thừa dịp quay phim cố ý tát con bé nhiều lần, vậy sau này chắc cũng có thể mượn đạo cụ để giết người trong tương lai chứ?"
Mẹ của Điền Hiểu hiểu khẩn trương: "Cô làm sao cứ mở miệng là giết người, ai giết người cơ chứ?"
Điền Hiểu Hiểu nhìn vào ánh mắt buộc tội của mọi người và hét lên: "Con chỉ đang quay phim, con đang quay phim! Con không giết ai cả!"
Vì vẻ ngoài trông dễ thương, lại còn nhỏ nên cô ấy đã được đoàn làm phim trên dưới gì cũng đều yêu thích, thậm chí từ sớm đã có cả một nhóm fan.
Điền Hiểu Hiểu biết cách lấy lòng mọi người, mặc dù cô ấy đã đóng phim trong một thời gian dài và khi lớn lên danh tiếng của cô ấy đã giảm sút rất nhiều, nhưng cô ấy vẫn giả vờ tốt trước mặt mọi người, miệng lúc nào cũng ngọt ngào.
Dẫn đến mọi chuyện đều biết những chuyện cô làm sau lưng, nhưng ngoài đời lại biết cách nói chuyện, cho nên mọi người vẫn luôn chào đón cô bằng một nụ cười.
Đối với trẻ con, người lớn vẫn luôn bao dung hơn một chút.
Điền Hiểu Hiểu lớn lên như vậy, tất cả những gì cô ấy nhận được là những lời khen ngợi và ánh mắt ân cần, trước đây cô ấy chưa từng bị đối xử như vậy cho nên ủy khuất không thôi, cuối cùng là hoảng sợ.
Mục Kinh Trập lạnh lùng nhìn Điền Hiểu Hiểu: "Sự thật vẫn hơn những lời ngụy biện.
Hãy nhớ những gì tôi đã nói hôm nay.
Lần sau con mà dám động tay động chân trong quá trình quay phim, tôi không quan tâm đến việc quay phim hay không, trực tiếp đánh lại."
" Tôi mà đánh lại thì con chỉ có thể ngã xuống, tôi có thể đánh cho con rớt từng cái răng, nếu không sợ thì có thể thử xem."
Nỗi sợ hãi hiện lên trên mặt Điền Hiểu Hiểu, Mục Kinh Trập mới đến phim trường ngày đầu tiên, cô luôn giúp đỡ mọi người.
Mọi người đều biết rằng cô có sức mạnh to lớn sau việc di chuyển đồ đạc, vì vậy Điền Hiểu Hiểu biết rằng răng của cô ấy có thể bị đánh gãy.
Mẹ Điền không ngờ chuyện đã qua, Mục Kinh Trập còn có thể đào lại, thấy bộ dạng của mọi người, cô ta vội vàng lui ra sau: "Đừng nói chuyện này nữa, bây giờ chuyện là con gái nhà cô bỏ thuốc chúng tôi."
Mục Kinh Trập trực tiếp ngắt lời cô ta: "Nếu cô muốn buộc tội chúng tôi dùng thuốc xổ thì hãy đưa ra bằng chứng.
Nếu cô đưa ra bằng chứng, cô có thể gọi cảnh sát hoặc làm bất cứ điều gì cô muốn, chúng tôi đều sẽ chấp nhận."
"Nhưng mà, nếu các người không tìm được chứng cứ, chúng tôi cũng sẽ không chấp nhận.
Từ giờ đừng gán ghép bừa bãi cho chúng tôi nữa, đó là danh dự trong sạch của hai đứa con tôi, nếu cô còn tùy tiện đổ lỗi, tôi sẽ không khách khí đâu."
" Lại còn không khách khí cái gì, chính là các người, trừ hai đứa nhỏ đó ra thì có ai..."
" Cô cứ mở miệng nói mà không có bằng chứng như vậy thì tôi cũng làm được.
Cô cứ nói chúng tôi hãm hại hai mẹ con cô, tôi cũng sẽ nói bụng cô không tốt hoặc là tự mình uống thuốc xổ để hãm hại chúng tô.
Thay vì la hét ở đây thì sao không đi gọi cảnh sát hay bác sĩ đi?"
Mẹ Điền tức muốn té ngửa: " Chúng tôi có lí do gì để tự uống thuốc xổ hãm hại bọn cô?"
" Tôi làm sao biết được, bất quá nhìn hành động và vẻ mặt trước đó của hai người, có chuyện gì mà không thể làm ra cơ chứ?"
Mọi người nghe xong, đột nhiên cảm thấy rằng họ thực sự có thể làm được.
Mẹ con Điền Hiểu Hiểu nhìn mọi người ánh mắt hoài nghi, khuôn mặt tím tái vì tức giận, nhìn Mục Kinh Trập bằng ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Mục Kinh Trập hếch cằm, xoay chuyển tình thế với thái độ cứng rắn, nhưng khi Mục Kinh Trập kéo Thiệu Bắc và Thiệu Nam trở lại phòng, sắc mặt cô lập tức sa sầm lại.
"Chuyện gì xảy ra, nói cho ta biết sự thật."
Thiệu Nam cùng Thiệu Bắc sửng sốt một chút, cũng không dám che giấu, thành thật giải thích tình huống.
Ví dụ như chuyện Thiệu Bắc bị ngã, một nửa là thật và phần lớn là giả, cô bé bị trầy xước vì cố tình ngã xuống nơi có sỏi.
Thiệu Nam đã bỏ thuốc xổ cho hai người họ, cậu cũng đã thừa nhận điều đó.
Mục Kinh Trập nghe thấy điều này nhắm mắt lại: "Ta đã biết rồi."
Cách làm bỏ thuốc xổ của Thiệu Nam khiến Mục Kinh Trập không khỏi nghĩ đến cậu ở trong sách, chế tạo thuốc độc không màu không vị để trả thù.
Có một chút tương đồng, Mục Kinh Trập cố gắng trong một thời gian dài, thậm chí còn hỗ trợ chúng học luật, chỉ để cho chúng biết đúng sai.
Mặc dù có vẻ như đã thay đổi rất nhiều, nhưng khi có chuyện gì đó xảy ra, vẫn có thể cảm thấy rằng bản chất vẫn không thay đổi và lựa chọn của Thiệu Nam cũng không thay đổi.
Cô cúi đầu nhìn Thiệu Nam: "Thiệu Nam, con đã quên cuốn sách luật mà con đã đọc rồi sao? Con có biết rằng những gì con làm là phạm pháp không?"
Thiệu nam trước đó còn rất vui vì Mục Kinh Trập cuối cùng đã trút giận giúp Thiệu Bắc, bây giờ nghe xong câu hỏi, chỉ còn lại cảm giác lo lắng: "Con còn nhớ kỹ, mẹ, cho nên con chỉ có một chút thuốc xổ, sẽ không sao cả, chỉ là muốn trừng phạt bọn họ một chút thôi, con cũng không muốn làm gì bọn họ cả..."
"Vậy nếu họ uống thuốc thuốc xổ xong xảy ra chuyện thì sao?" Mục Kinh Trập ngắt lời cậu: " Lần này là do con may mắn, hai người bọn họ sức khỏe tốt cho nên cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như vì con bỏ thuốc xổ mà xảy ra chuyện thì có thể cứu vãn được sao? Đừng nghĩ rằng tiêu chảy là chuyện nhỏ, tiêu chảy cũng có thể gây mất nước làm chết người."
Thiệu Nam lắc đầu: "Sẽ không, con đã chú ý đến liều lượng..." "
" Vậy nếu họ mẫn cảm với các thành phần thuốc hoặc có mối nguy hiểm tiềm ẩn trong cơ thể họ thì sao?" Mục Kinh Trập lại ngắt lời Thiệu nam, cúi xuống và đè vào vai cậu.
"Thiệu Nam, đừng tưởng rằng không mẫn cảm sẽ không có chuyện gì, đây không phải thứ mà con có thế quyết định.
Con có biết kè ngàn dặm sập tổ kiến là như thế nào sao? Nó có nghĩa là một bờ đê dài ngàn dặm có thể bị phá hủy bởi một lỗ kiến nhỏ, đó là một phép ẩn dụ rằng sự sơ suất của kẻ nhỏ của sự việc thường dẫn đến tai họa lớn, gây tổn thất nghiêm trọng."
" Cho nên Thiệu Nam, đừng cảm thấy một chút thuốc xổ sẽ không sao, một chút thuốc xổ cũng có thể là chí mạng, đến lúc đó trong tay con sẽ có hai mạng người có biết không?"
Lần đầu tiên trong mắt Thiệu Nam có một tia hỗn loạn: " Một chút thuốc xổ có thể ư?".