Bà Mục không ngờ đến Mục Kinh Trập lại đột nhiên động thủ, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: "Mục Kinh Trập, ta là bà nội của ngươi đó?"
"Bà nội? Từ khi nào thì bà coi tôi là cháu gái của bà, một bà nội sẽ nói như vậy về cháu gái của mình sao?"
Mục Kinh Trập cười lạnh một tiếng, không buông bà Mục mà di chuyển đến chính diện, bà Mục còn muốn ra tay, nhưng lập tức bị cô ngăn lại: "Nếu không muốn gãy tay thì cẩn thận một chút, cái bộ xương già này còn giòn hơn đống cũi kia đó, không muốn xương cốt bị ghiền nát thì ngậm miệng."
Bà Mục nhìn vào mắt Mục Kinh Trập mà tim đập chân run, cảm thấy Mục Kinh Trập giống như nói được làm được.
Trong mắt vô thức hiện lên một tia sợ hãi, cuối cùng bà ta cũng bình tĩnh lại sau cơn thịnh nộ.
"Tỉnh táo lại chưa? Vậy bây giờ hãy tính toán những ân oán giữa chúng ta." Sau khi Mục Kinh Trập xuyên qua, cô đều giữ thái độ nước sông không phạm nước giếng, đối với người già như bà Mục như thế này, cơ bản đều tránh xa.
Thời đại này so với đời sau cũng không khá hơn, mà đời sau cũng không dễ gì đụng tới người già, bà Mục bất công, cô cũng không muốn làm gì, dù sao chuyện cũng đã qua rồi, cứ bình an vô sự là tốt rồi.
Có lẽ thái độ của cô đã làm cho bà Mục hiểu nhầm, cho rằng cô dễ bị bắt nạt.
"Tôi trước giờ đều chưa tính toán đến sự bất công của bà, coi như tất cả đều qua rồi là xong chuyện, nhưng bây giờ lại nhìn vào những gì bà nói, có vẻ không nói ra sẽ không được.
Đã như vậy, thừa dịp mọi người đều có mặt đông đủ ở đây, chúng ta liền tính toán một chút."
Mục Kinh Trập trực tiếp nhấn bà Mục ngồi xuống, sau đó mới lên tiếng: "Đầu tiên, trước cái lần cha tôi đề nghị phân gia, Mục gia vẫn chưa hề phân ra đúng chứ?"
Bà Mục trợn tròn mắt, thầm nghĩ đây không phải là nói nhảm sao? "Không phân gia thì sao, ta cũng chưa chết đâu."
"Được, tất nhiên là lúc chưa phân gia, chúng ta cùng nhau làm việc cùng nhau ăn cơm, khỏi cần nói, tôi và Mục Tuyết đều là cháu gái của Mục gia, địa vị đáng lẽ phải tương đương nhau, nhưng trên thực tế, tôi và Mục Tuyết đều trải qua cuộc sống khác nhau một trời một vực."
"Chị ấy ăn ngon mặc sướng, tôi muốn ăn no cũng phải xem sắc mặt người khác, tôi nhặt lại đồ ăn thừa của chị ấy liền bị nói là ăn trộm? Nhưng bà có bao giờ xem lại lương tâm của mình rồi nói tôi ăn trộm không? Những đồ ăn đó còn không bằng số tiền cha mẹ tôi kiếm được, bọn họ làm lụng vất vả còn không phải để cho tôi ăn học đầy đủ sao?"
"Đừng nói gia đình bác cả chăm chỉ tài giỏi cho nên Mục Tuyết mới được đãi ngộ như vậy.
Không hề, hai bác cũng chỉ như vậy thôi, số tiền của bọn họ bỏ ra so với cha tôi cũng chẳng hơn kém bao nhiêu, cho nên tôi với chị ấy đáng lẽ phải được đối xử bình đẳng như nhau.
"
"Nhưng thực tế đâu phải vậy, bởi vì bà thiên vị một cách mù quáng, địa vị của Mục Tuyết từ khi sinh ra đã không giống nhau, các người cái gì cũng quan tâm chị ấy, cái gì cũng thuộc về chị ấy, nhưng chị ấy thì có cái gì, tại sao mọi thứ đều phải dành cho chị ấy?"
Mục Kinh Trập nhớ lại: "Để tôi nghĩ xem, chuyện nực cười và hoang đường nhất là gì, ồ, đúng rồi, con thỏ, cha tôi trước đó thường xuyên bắt thỏ đem về nhà, còn nói sẽ làm thịt cho mọi người ăn, rõ ràng là ông ấy đau lòng cho tôi và em trai tôi, nhưng khi ông ấy đem về nhà, từ trong miệng bà lại biến nó thành của Mục Tuyết."
"Mẹ tôi lén lút lấy cho tôi hai cục thịt thì bị nói là ăn cướp của Mục Tuyết, thật đúng là nực cười, đây không phải là do cha tôi bắt về sao? Từ lúc nào đã trở thành đồ của chị ấy?"
Hai ba câu nói làm người trong thôn nghe đến giật mình, cũng làm cho bà Mục giật mình theo, bà ta muốn phản bác lại, nhưng nhất thời lại không biết nói cái gì.
Mục Kinh Trập nói tiếp: "Đều là tiền cùng nhau kiếm được, cho nên mới giữ ở bên người, nhưng những thứ dùng số tiền này mua được bà đều nói là của Mục Tuyết.
Mục Tuyết từ nhỏ đã ăn sữa mạch nha, sức khỏe rất tốt.
Mẹ tôi ăn không ngon lại không có sữa, muốn cầu xin bà cho tôi ăn một chút, bà không cho, nói đó là đồ của Mục Tuyết."
"Mẹ đau lòng cho tôi, trộm một ít đút cho tôi ăn, bà lại đuổi theo đánh bà ấy, còn không phải là gây ra tội tình gì, liền bị bà đuổi trốn khắp thôn, bị bà mắng nhiết ròng rã hơn mười năm.
Cuối cùng Mục Tuyết uống sữa mạch nha, ăn cơm trắng và bột mì hảo hạng lớn lên, mà tôi thì chỉ uống chút nước gạo, nhưng đó cũng là do mẹ tôi chịu đánh lấy về.
Nói thật, thấy bản thân còn tồn tại đến bây giờ, tôi cảm thấy rất thần kỳ, không hiểu tại sao lại chưa bị đói chết nữa? Bà thấy đúng không?"
"Lớn hơn một chút nữa, Mục Tuyết có bánh đào và trái cây đóng hộp để ăn, ăn đến lúc chị ấy sinh ra kén chọn, còn tôi chỉ húp ít nước súp còn thừa của chị ấy thì lại bị gán cái mác ăn trộm, bà tự hỏi lại bản thân mình xem, tôi thật sự là ăn trộm sao? "
Người trong thôn nghe vậy, trong lòng rất khó chịu, trước đây họ chỉ biết Lý Chiêu Đệ và Mục Kinh Trập không tốt lành gì, còn Mục Tuyết trắng bóc đáng yêu như bông tuyết, nhưng nếu sự dễ thương lại dựa theo những gì bất công đã kể trên, tất cả đều trở nên xấu xí và quỷ dị.
Sắc mặt của bà Mục tái xanh, không để ý tới Mục Kinh Trập đang chỉ trích, trực tiếp nói: "Đừng có nói như bản thân mình vô tội, chẳng lẽ ngươi không có cướp sao, ngươi quên là ngươi đã cướp bao nhiêu quần áo và giày dép của Tiểu Tuyết à!"
"Tôi còn chưa quên, cơm ăn áo mặc, nhà ở, đi lại đều từ từ tính đến.
Nói chuyện ăn xong phải kể đến chuyện mặc, đúng là tôi cướp quần áo giày dép của Mục Tuyết, nhưng tại sao lại cướp, chẳng lẽ bà không biết?"
Mục Kinh Trập cười khẩy: "Bởi vì tôi từ nhỏ đến lớn đều không có một bộ quần áo mới để mặc! Ngay cả tã lót cũng dùng lại cái mà Mục Tuyết đã sử dụng, bởi vì bà nói tôi chỉ là một đứa con gái, dùng mới làm gì, cứ sử dụng lại những thứ Mục Tuyết đã sử dụng là được, cho nên bà chưa bao giờ mua một thứ gì mới cho tôi cả."
"Là do đa số người trong thôn đều là như vậy, đứa lớn mặc xong đưa cho đứa nhỏ, nhưng tôi trước giờ vẫn chưa hề thấy loại người như bà, mới không cho mua, cũ thì không nỡ cho, mỗi ngày đều hùng hùng hổ hổ, giống như bố thí vậy.
Mục Tuyết cũng không mang được những đồ đó, bà vẫn nhất quyết không cho tôi, tôi chỉ tự mình lấy, liền trở thành tội ác tày trời?"
"Ngày lễ ngày tết, bất kể đứa trẻ lớn nhỏ nào trong thôn đều có quần áo mới, duy chỉ tôi là không có, mẹ tôi cắt thịt mua cho tôi một bộ mới, lại bị bà mắng đến không ngóc nổi đầu lên, rồi cả bộ quần áo mới kia cũng bị bà cướp về cho Mục Tuyết, mẹ con tôi tức giận lấy hai bộ quần áo cũ của Mục Tuyết, liền bị bà nói là cướp."
"Quần áo mới không được mua, mua xong cũng không được mặc, ngay cả quần áo cũ cũng cũng không cho, nếu lúc đó không cướp về thì bà muốn tôi ở trần sao?"
"Nói tới nói lui, cái mà bà nói tôi cướp đồ của Mục Tuyết thật ra chính là tôi đang lấy lại những thứ đồ thuộc về tôi mà bà đem cho Mục Tuyết, những thứ đó vốn dĩ không phải của chị ấy."
Cảm xúc của Mục Kinh Trập ngày càng mất khống chế: "Tôi chỉ không hiểu, tôi cũng là cháu gái của Mục gia, vì sao tôi sinh ra lại làm một đứa hạ đẳng, còn chị ấy thì sinh ra đã làm một tiểu thư cao cao tại thượng? Dựa vào cái gì?"
Hỏi đến câu này, nước mắt của Mục Kinh Trập không tự chủ rơi xuống, trong lòng trào dâng một cảm xúc kỳ lạ, vừa oan ức vừa nhẹ nhõm, đây là điều mà cô không cam lòng nhất, rất muốn biết lí do.
Lần đầu tiên, Mục Kinh Trập nhận ra rằng có lẽ nguyên chủ vẫn chưa rời đi hoàn toàn, bởi vì cô ấy vẫn chưa thể hiểu được và rất muốn nghe câu trả lời.
Đây là lần đầu tiên Mục Kinh Trập đồng cảm với nguyên chủ, cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ những oan ức, uất ức và oán hận của bản thân.
Nguyên chủ lúc đầu chỉ điên cuồng bắt chước Mục Tuyết, nghĩ rằng làm như thế có thể đổi lại một chút yêu thương, chỉ cần bà Mục và người trong thôn có thể đối xử với cô bằng một phần của Mục Tuyết là tốt rồi.
Nhưng cuối cùng, tất cả những gì cô nhận được là những trò cười từ việc bắt chước và sự chán ghét của mọi người..