Editor: nhà Kẹo Bơ
Hạ Hữu Nam xoay người trở về, Cố Khê ở trạm xe buýt nhìn bảng hiệu điểm xe buýt, tìm xem xe nào thích hợp để đi.
Có hai xe đi qua trạm này, một là xe tối hôm qua cô đi đến gần đây, hai là xe đi đến trung tâm thương mại, nơi đó đâu đâu cũng là tòa cao ốc, nếu cô qua đó, xác định chắc chắn sẽ không tìm được nơi trú chân.
Suy nghĩ một hồi, Cố Khê vẫn quyết định trở về chỗ hôm qua, cùng lắm thì lại vào nhà nghỉ ở tạm một đêm.
Lên xe buýt, cô tìm vị trí ngồi xuống, lấy di động ra xem, phát hiện pin chỉ còn %, vẫn nên đi đến nhà nghỉ, sau đó sạc lại điện thoại thì tốt hơn.
Cô điều chỉnh điện thoại sang chế độ tiết kiệm pin, tắt màn hình, vừa định đem điện thoại bỏ vào cặp sách, tiếng chuông lại vang lên.
Là Quan Trân Lệ gọi tới, cô nhận cuộc gọi.
"Mẹ nghe dượng Chu nói con tức giận bỏ nhà ra đi phải không?" Quan Trân Lệ hỏi.
Tức giận bỏ nhà ra đi? Quả thật hắn ta sẽ nói dối, Cố Khê nói: "Không phải, là ông ta..." Trên xe buýt còn có người khác, Cố Khê khó mà nói ra lời, đành phải hỏi: " Mẹ chừng nào thì trở về, đến lúc ấy chúng ta gặp mặt nói."
"Chắc khoảng sáng mai mới về." Quan Trân Lệ nói: "Con đó, đừng có giở tính khí tiểu thư, dượng Chu của con đối xử rất tốt với chúng ta, con còn muốn thế nào?"
Chu Vĩ Hoành phỏng chừng đã gọi cho Quan Trân Lệ, còn nói cô bỏ nhà ra đi vì giở thói tiểu thư. Đúng là sói đội lốt cừu.
Chuyện này Cố Khê muốn gặp mặt bà nói rõ ràng, hiện tại cô cũng lười giải thích, hơn nữa di động cũng sắp hết pin rồi, cô nói vài câu liền ngắt điện thoại, hẹn mai gặp lại Quan Trân Lệ sẽ nói tỉ mỉ kỹ càng.
Ngắt điện thoại, cô nhìn lượng pin, còn dư lại %, pin đã thấp đến nghiêm trọng.
Sau khi xuống xe buýt xem lại di động, di động đã tự tắt nguồn.
Cô tìm được nhà nghỉ trọ lại tối qua, thuê một phòng đồng, vẫn là phòng sáng nay cô vừa rời đi. Trong thời gian này, dưới lầu thực ầm ĩ, trước cửa hàng gần đó đang phát quảng cáo cùng âm nhạc, nhiều loại âm thanh trộn lẫn vào nhau, có vẻ thập phần ồn ào.
Cố Khê tìm thấy ổ điện đang cắm cái ti vi bị hỏng bên cạnh tủ căn phòng, lúc này mới phát hiện không mang theo sạc điện thoại. Ngày hôm qua cô vội vàng rời khỏi Chu gia, chỉ mang theo cặp sách, bên trong có hai bộ quần áo để tắm rửa, kết quả lại quên mạng theo sạc trên tủ đầu giường.
Vừa mới đưa đồng cho chủ nhà nghỉ, trừ tiền xe buýt và bữa sáng, trên người cô giờ chỉ còn có đồng, đi xuống cửa hàng bên cạnh mua bộ sạc hơn đồng, tâm Cố Khê nhỏ máu.
May mà cô còn mượn Hạ Hữu Nam đồng, bất quá tiền ở WeChat, phải có máy quét mới có thể sử dụng tiền ở bên trong.
Mua xong sạc, di động rốt cuộc có pin, sau khi mở nguồn, Cố Khê phát hiện ra một tin tức mới, người phụ trách chương trình khuyến mãi bột giặt mà cô đã thêm vào sáng nay gửi tin nhắn đến.
Cô nhấp vào mở ra xem.
Mr.Zhang: Xin chào, tôi là giám đốc kinh doanh bột giặt Lam Nguyệt sáng nay đã trao đổi WeChat với cô, bên này chúng tôi có nhân viên khuyến mãi bị ốm, mấy ngày kế tiếp không thể tới, sáng mai cô có thể đến đây làm không?
Cố Khê như thấy được ánh sáng rạng đông, kích động đến nỗi tay đánh chữ cũng run run: Có, có, ngày mai tôi sẽ đến.
Thật lâu sau người phụ trách mới trả lời: Tốt, từ ngày đến ngày , mỗi ngày từ giờ sáng đến giờ tối, tiền lương một ngày, chiều thứ bảy kết thúc sẽ trả lương.
Cố Khê: Không thành vấn đề!
Từ ngày đến ngày , tổng cộng là ngày, ngày mà ngày , tổng cộng là ! Cố Khê vô cùng vui vẻ, ôm gối ở trên giường lăn vài vòng.
Buổi tối hôm nay cô muốn ăn mừng một chút, rộng rãi một chút, ăn một bữa cơm niêu tệ!
Ngày hôm sau, Cố Khê đến địa điểm khuyến mãi trước nửa tiếng, các nhân viên khác còn chưa tới, cô liền đi dạo quanh cửa hàng quần áo bên cạnh.
"Tiểu thư, đây là đây là trang phục mùa thu mới nhất năm nay của chúng tôi, dáng người và làn da của cô đẹp như vậy, mặc vào nhất định sẽ rất đẹp." Nhân viên cửa hàng tiếp tục nói: "Hay là cô lấy xuống thử đi."
Cố Khê nhìn giá ghi trên đó, tệ, tất cả tiền cô có trong người gộp lại cũng mua không nổi. Cô phất tay: "Không cần, cảm ơn."
Cô xoay người bước ra khỏi cửa hàng.
Quầy hàng khuyến mãi đã có người lục tục chạy đến, Cố Khê đi tới, gặp được người phụ trách hôm qua. Người phụ trách đưa cho cô một cái áo màu xanh logo quảng cáo, bảo cô đi thay.
Cố Khê đi đến nhà vệ sinh gần đó thay quần áo, sau đó liền bắt đầu làm việc.
Cô vốn đã có kinh nghiệm với công việc này. Cô đứng cạnh một đống bột giặt được đóng gói gọn gàng và hô lên với những người đi bộ: "Khuyến mại lớn bột giặt đây, mua tặng , đi ngang qua dạo ngang qua, nhìn một cái, coi một chút!"
"Dì ơi, muốn mua bột giặt sao, chỗ chúng con đang có chương trình mua tặng , dì lại đây nhìn xem đi."
"Xin chào, muốn mua bột giặt sao, chỗ chúng tôi đang bán, giá cả rất phải chăng."
......
Người phụ trách nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, rất vừa lòng gật đầu.
Làm việc nơi khuyến mãi có người, giữa trưa thay phiên đi ăn cơm.
Thời điểm đến phiên Cố Khê đi ăn cơm đã qua tiếng, cô đói đến nỗi da bụng như dính vào lưng, nhưng vì muốn làm tốt công việc, cô vẫn luôn chịu đựng.
Thời gian ăn cơm không thể vượt quá nửa tiếng, Cố Khê ở cửa hàng bên cạnh giải quyết nhanh bữa cơm trưa.
Trong lúc ăn cơm, Quan Trân Lệ gọi điên thoại đến, hỏi cô đang ở đâu, bà muốn tìm cô.
Cố Khê nghĩ đến buổi chiều còn phải tiếp túc làm việc, nếu rời đi quá lâu thì không tốt, vì thế hẹn giờ tối gặp Quan Trân Lệ.
_____
Quan Trân Lệ từ trước tới nay chưa bao giờ nghĩ rằng đứa con gái mười đầu ngón tay chưa từng chạm qua nước sôi sẵn sàng làm công việc nặng nhọc như vậy, bà đứng cách đó không xa, nhìn cô cầm chai bọt giặt, ra sức tuyền truyền quảng cáo, giọng nói đã có chút khàn khàn.
giờ gian hằng mới bắt đầu đóng cửa, cô cũng không nghĩ mình thân phận nữ nhi yếu đuối, giúp mang từng hộp bột giặt để lên xe.
Giám đốc kinh doanh rất vừa lòng, giơ ngón cái với Cố Khê: "Cố Khê, làm việc không tồi."
Cố Khê cười cười, khi quay đầu lại, phát hiện mẹ mình đứng cách đó không xa nhìn cô.
Cô nói với giám đốc kinh doanh, "Giám đốc, tôi đi trước."
"Được."
Cố Khê chạy đến trước mắt Quan Trân Lệ, kêu bà một tiếng, "Mẹ."
Quan Trân Lệ nhìn cô, "Không có tiền có thể nói với mẹ, tại sao lại đi làm công?"
Cố Khê tiến lên, giơ tay ôm bả vai bà, "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện."
Cô đưa Quan Trân Lệ đến vườn hoa quảng trường bên cạnh ngồi, mua hai ly trà sữa, mỗi người một ly.
Quan Trân Lệ nói: "Cố Khê, cùng mẹ trở về đi, đừng giở tính tiểu thư ra nữa."
"Vậy mẹ nói cho con biết, người họ Chu kia đã nói với mẹ cái gì?"
"Ông ấy nói với mẹ, tối hôm trước dượng muốn tìm con nói vài câu, nói con ở nhà đừng quá câu nệ, mới chỉ chạm vào vai con một chút, con liền không vui phát giận, náo loạn muốn bỏ nhà ra đi."
Trong lòng Cố Khê phát cáu, tên họ Chu kia thật ghê tởm, "Mẹ, con đã lớn rồi, phân biệt được cái gì là chạm vai, cái gì là dâm loạn. Mẹ biết hắn còn nói cái gì không, hắn nói, con lớn lên xinh đẹp như vậy, có phải có rất nhiều nam nhân hay không. Hắn ta còn nói, hai mẹ con chúng ta đã dựa dẫm vào hắn ta mà còn không biết tốt xấu. Cho nên, ở trong mắt hắn, cả hai chúng ta chỉ là thú cưng dựa vào hắn để sống, nếu không nghe lời hắn, thì chính là chó phản chủ..."
"Đừng nói nữa." Quan Trân Lệ đánh gãy lời cô.
Cố Khê nhìn sắc mặt Quan Trân Lệ, thử nói: "Cho nên, thật ra mẹ cũng biết hắn ta là loại người này, đúng không?"
"Không, mẹ vẫn tin dượng Chu của con." Quan Trân Lệ nói.
Cố Khê nhăn mi lại, "Vì sao?"
Quan Trân Lệ nói: "Dượng Chu làm người như thế nào, mẹ rất rõ ràng, ông ấy tuyệt đối sẽ không nói những lời này."
Cố Khê nhíu mày lại thật sâu, "Mẹ tình nguyện tin tưởng hắn, nhưng lại không tin con gái mình sao?"
"Mẹ không phải không tin con." Quan Trân Lệ hít vào một hơi, trầm mặc một lát, "Ba con lúc trước khi gặp chuyện, cái gì cũng chưa để lại cho chúng ta, nếu không có dượng Chu, hai mẹ con chúng ta đã phải lưu lạc đầu đường, chúng ta hẳn phải nên cảm kích ông ấy."
Trong một khắc, Cố Khê liền hiểu được tâm tư Quan Trân Lệ, bà thực ra không phải vì yêu Chu Vĩ Hoành nên mới gả cho hắn, chỉ là vì Chu Vĩ Hoành có thể là người bà có thể dựa vào.
Sau khi bà gả cho Cố Hải vẫn luôn đươc sống trong cuộc sống của phú bà, sau khi Cố Hải vào tù, tài sản sở hữu đều bị tịch thu, bà không có cái gì, cũng không có năng lực tự kiếm tiền, chỉ có thể dựa vào Chu Vĩ Hoành sống. Bà thậm chí để lấy lòng Chu Vĩ Hoành mà cố tình chiều chuộng Chu Đan xấu tính.
Ngay cả khi bà tin Chu Vĩ Hoành thật sự làm ra chuyện khác người, bà cũng sẽ không dễ dàng rời bỏ hắn.
"Tuy nhiên, con vẫn sẽ không trở về Chu gia." Cố Khê nói.
Hốc mắt Quan Trân Lệ đỏ lên, "Vậy con muốn đi đâu? Con có thể đi nơi nào?"
"Con có thể xin trọ ở trường dài hạn." Cố Khê tiếp tục nói: "Hơn nữa, con có thể tự mình làm công kiếm tiền, nuôi sống chính bản thân."
Quân Trân Lệ nghĩ đến bộ dáng làm việc lúc nãy của con gái, có chút không đành lòng, "Con còn đang đi học, sao có thể đi làm thêm?"
"Cuối tuần, hoặc là ngày nghỉ, con đều có thể đi làm thêm, kiếm tiền đủ nuôi chính mình." Cố Khê giơ tay cầm mu bàn tay bà, chưa từng từ bỏ ý định mà khuyên lại bà, "Mẹ, nếu mẹ chịu rời khỏi Chu Vĩ Hoành, chờ con đi học xong, tốt nghiệp, con sẽ liền cố gắng làm việc nuôi mẹ, làm người con có hiếu nhất. Mẹ thấy có được không?"
Quan Trân Lệ tiếp tục trầm mặc, một lát sau, bà rút tay ra, "Dượng Chu của con rất tốt, mẹ sẽ không rời bỏ ông ấy."
Cố Khê nhìn Quan Trân Lệ, cảm thấy mình nói thế nào cũng không được, cô hít sâu một hơi, "Vậy mẹ về đi."
Quan Trân Lệ từ ví rút ra một ít tiền, "Số tiền này cho con cầm."
Cố Khê không nhận, "Con không cần."
"Cầm lấy." Quan Trân Lệ nắm tay Cố Khê, một mực muốn đưa cho cô.
"Con thật sự không cần." Cố Khê đưa lại cho Quan Trân Lệ, kiên quyết không nhận tiền, cô nói: "Mẹ cũng thấy rồi, hiện tại con có thể tự làm công kiếm tiền, tiền của hắn, từ giờ trở đi, một phân cũng không muốn."
Quan Trân Lệ không thể hiểu nổi cô, "Con từ lúc nào trở nên cứng đầu vậy?"
Cố Khê nói: "Con chỉ là trưởng thành, biết tiền nào nên tiêu, tiền nào không nên tiêu mà thôi."
Quan Trân lệ giật mình, mặt ngoài những lời Cố Khê là nói chính mình, trên thực tế đang ám chỉ bà vì vinh hoa phú quý mà cam chịu.
Cố Khê nói: "Mẹ trở về đi."
"Vậy con tự chăm sóc mình thật tốt." Mắt Quan Trân Lệ hồng hồng, "Nếu cần tiền nhất định phải gọi điện cho mẹ.""
"Vâng, con biết rồi."
Quan Trân Lệ xoay người đi khỏi.
Cố Khê ngồi một mình ở bên cạnh vườn hoa trong quảng trường, xung quanh không ít người đi lại, đáng tiếc một người cô cũng không quen biết.
Trà sữa trên tay còn chưa uống xong, đã lạnh. Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặt trăng thật tròn, cô mới nhớ đến ngày mai là Trung Thu.
Nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời đen, không hiểu sao, những giọt nước mắt chợt rơi.