Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi

chương 27-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gần tháng 12, thời tiết ngày càng lạnh, thời gian ngủ trưa thế nào cũng không đủ.

1 giờ rưỡi dậy đi học, khi loa trường báo 1:15, Cố Khê bò dậy từ trong ổ chăn ấm áp, đi xong giày liền phát hiện Khương Linh vẫn còn ngủ, vì thế vỗ giường cô ấy "Khương Linh, rời giường đi"

Khương Linh không tình nguyện mà tỉnh dậy, cùng Cố Khê về phòng học.

Cái lạnh buốt của phía Nam vào buổi sáng cộng thêm một trận mưa khiến bầu trời hiện tại vẫn nhuộm màu xám.

Một nhóm học sinh đang đổ xô đến tòa nhà giảng dạy của trường.

Khi Cố Khê kéo ghế của phòng học liền phát hiện trên mặt đất có một phong thư đáng yêu, cô nhặt lên nhìn, sau tờ giấy viết "TO Hạ Hữu Nam"

Thì ra là cho Hạ Hữu Nam, không cần nói cũng biết hẳn là của nữ sinh nào đó viết để thổ lộ. Mấy chữ này trên phong thư thật ra trông rất giống của cô, Cố Khê nhịn không được nhìn nhiều vài lần.

Hạ Hữu Nam vừa vặn từ cửa sau phòng học tiến vào, Cố Khê đem phong thư trên tay đi ra ngoài "Cho cậu"

Hạ Hữu Nam nhìn lướt qua phong thư trên tay cô, giơ tay tiếp nhận, tiện bỏ vào ngăn kéo.

Cố Khê cũng không để ý liệu anh có xem hay không, cô ngồi xuống chỗ của mình, mí mắt có chút nặng, còn muốn tiếp tục ngủ trong ổ chăn.

Tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên hóa học mang khay đựng dụng cụ hóa học, muốn cho bọn họ xem mấy phản ứng trong giờ học.

Học sinh thích nhất là nhìn giáo viên hóa học làm thí nghiệm, mấy người đều duỗi dài cổ ra xem.

Giáo viên hóa học đem đồng oxit vào ống nghiệm, lại rót từ từ axit sunfuric loãng vào, hai chất rất nhanh đã phản ứng với nhau, tạo thành chất lỏng màu xanh và kết tủa ở đáy ống nghiệm, mọi người ở bục giảng đều không nhịn được mà cảm thán.

Cố Khê chống cằm, cũng không cảm thấy mới lạ, thí nghiệm này cô đã xem qua, hơn nữa cao trung năm đó còn tự mình vào phòng thí nghiệm để làm.

Khương Linh ở bên cạnh đeo kính vào, xem đến mê mẩn "Thật đẹp nha"

Sở Dục Tân trực tiếp đứng lên xem, Hạ Hữu Nam ở bên cạnh thì bất động, lấy phong thư có hình mèo con ở trong ngăn kéo ra, rút ra một tấm thiệp ở bên trong, trên giấy viết: Mẹ tớ cho hai vé vào buổi hòa nhạc, có thể đi cùng cậu không?

Hạ Hữu Nam xem xong thì cất tờ giấy lại, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Cố Khê, khóe môi hơi gợi lên một độ cong nhàn nhạt.

Ngay sau đó, anh nhìn về phía bục giảng nghe giáo viên giảng về nguyên lí phản ứng hóa học của đồng sunfat.

Tan học buổi chiều, Cố Khê về kí túc xá, tính toán tắm rồi lại ăn mì gói, xem như bữa tối.

Để tránh cho mùi ám khắp kí túc, cô thường đứng ở hành lang ăn, hai nữ sinh ở phòng bên cạnh ngửi thấy thì chạy ra nói "Cố Khê, mì gói của cậu thơm quá, là vị gì thế?"

Cố Khê nói "Bò kho"

Lưu Ngọc Châu ngửi thấy mùi thơm, thật sự không nhịn được "Cậu còn không? Bán cho tớ một gói đi"

Chủ nhật tuần trước mua về 10 gói, cô gật đầu "Được"

Cố Khê vào kí túc xá, lấy một gói từ túi của mình ra cho cô ấy, Lưu Ngọc Châu đưa hai đồng tiền rồi nói câu cảm ơn.

Đàm Mỹ Thanh cùng phòng ngửi được cũng muốn ăn "Cố Khê, cậu có nhiều như vậy, cũng bán cho tớ một gói đi, tớ cũng muốn ăn"

"Được, không thành vấn đề"

Ngay sau đó, phòng bên cạnh cũng có người lại mua, Cố Khê đột nhiên nghĩ, tuy trường học cũng có cửa hàng, nhưng có rất ít đồ ăn vặt, ngay thường mua cũng cần xếp hàng tính tiền, hơn nữa khoảng cách lại rất xa.

Nếu cô mang một ít trở về, các bạn trên dưới kí túc xá đói bụng là có thể mua ở chỗ cô, cô có thể kiếm tiền. Mì loại này 2 nhân dân tệ, một gói thường được mua với giá 4 nhân dân tệ, có nghĩa là có thể kiếm 6 nhân dân tệ. Dựa theo lợi nhuận bán lẻ, nếu bán ra 100 nhân dân tệ một tuần, vậy sẽ kiếm được 30 nhân dân tệ, có thể giúp trợ cấp phí thực phẩm.

Sau khi Cố Khê nghĩ tới vấn đề này liền nói với Khương Linh, Khương Linh cũng biết tình hình kinh tế của cô không tốt, nghe thấy phương thức kiếm tiền này cũng toàn lực trợ giúp.

Cố Khê tính toán thứ bảy liền tới thị trường bán sỉ nhìn xem, mang một phần nhỏ về, nếu hiệu quả tốt thì tiếp tục, còn nếu không tốt thì chính mình ăn cũng không mệt.

Kỳ thật buổi sáng 6 giờ mọi người ăn sáng, 12 giờ mới tan học, tới tầm 10-11 giờ liền đặc biệt đói bụng, mười phút tan học mọi người nhất định sẽ không chạy đến cửa hàng, nếu cô có thể cung cấp nhất định sẽ có không ít người mua.

Cố Khê ở trong lòng tính toán kế hoạch tiêu thụ đồ ăn vặt, càng nghĩ càng kích động.

Chuyện này không thể làm to, cũng không thể để trường học biết.

Giặt sạch quần áo trở lại trường học, Cố Khê còn đang suy nghĩ việc bán đồ ăn vặt, cô kéo ghế ngồi xuống, đang muốn để cặp vào ngăn kéo, liền phát hiện có một phong thư hồng nhạt, là cái giữa trưa rơi trên ghế cô.

Không phải cô đã đưa cho Hạ Hữu Nam sao? Tại sao lại ở ngăn kéo cô?

Cố Khê cảm thấy không thể hiểu được, đang muốn mở ra nhìn xem là ai viết, nhưng lại cảm thấy không có đạo đức, rốt cuộc trên phong thư viết là cho Hạ Hữu Nam, cô quên đi ý nghĩ muốn xem, xoay thân mình một lần nữa đem phong thư để trên bàn Hạ Hữu Nam, đè một quyển sách lên trên.

Cô lấy sách bài tập ra bắt đầu làm.

Không lâu sao, Đường Tiểu Dĩnh làm bộ ngắm phong cảnh đi tới cửa sổ cạnh tốt 4, không ngừng ngó về phía bàn của Hạ Hữu Nam, sau giờ học vào giữa trưa hôm nay, cô ấy đã nhét một phong thư vào trong đó, cũng không biết có còn không.

Một bên vịn cửa sổ nhìn hàng cây bách đang rơi bên cửa sổ, một bên lại đi đến bàn Hạ Hữu Nam, thời điểm đi tới liếc mắt liền thấy trên mặt bàn anh có một phong thư màu đỏ, cô ấy nhận ra đó là cái mà cô ấy đưa.

Thừa dịp mọi người không nhìn về phía này, cô ấy đi qua, động tác nhanh chóng rút phong thư từ phía dưới quyển sách, sau đó nhét vào túi áo khoác, hai tay nhét vào túi về chỗ mình ngồi.

Lúc sắp tan học, nhân lúc giáo viên ra ngoài, Sở Dục Tân cuộn quyển sách lại, chọc chọc Khương Linh và Cố Khê "Thứ bảy này《Super League of Legends 2》khởi chiếu, cùng đi xem đi, tớ mời!"

Nghe xong Khương Linh phấn khích "Được nha, tớ cũng đang muốn đi xem"

Sở Dục Tân tính toán thứ bảy đến thị trường bán sỉ, cô nói "Tớ có chút việc, không đi"

Sở Dục Tân lại hỏi Hạ Hữu Nam "Hữu Nam, cậu thì sao?"

Hạ Hữu Nam nhàn nhạt nói "Tớ cũng có việc"

Sở Dục Tân nhìn hai bọn học, cảm thấy mất hứng "Thứ bảy hai cậu còn có chuyện gì?"

Cố Khê cười cười "Cậu và Khương Linh, hai người đi xem không phải tốt sao?"

Sở Dục Tân nhìn Khương Linh, Khương Linh cũng nhìn Sở Dục Tân, hai người đều đỏ mặt.

Khương Linh cố gắng che dấu bộ dạng thẹn thùng của mình "Phim điện ảnh này siêu cấp hay, mọi người cùng đi xem mới vui"

"Không được, tớ thật sự có việc" Cố Khê nói

Khương Linh liếc mắt nhìn Sở Dục Tân "Bọn họ nói không đi, cậu còn mời khách không?"

Sở Dục Tân sờ mũi "Rất vui lòng"

Khương Linh tức giận nói "Tại sao tớ thấy dường như cậu không vui"

"Phải bỏ tiền, tại sao tớ lại biểu hiện vui lòng?"

"Cậu..."

Cố Khê thấy giáo viên tiến vào cửa lớp, vội xoay người, nhìn sách nhắc nhở "Giáo viên đến"

Sở Dục Tân nhanh chóng cầm lấy sách ngữ văn, đọc lớn "Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát......"

Hết tiết tự học buổi tối, Cố Khê và Khương Linh cùng nhau về kí túc xá, thời tiết thật lạnh, Khương Linh gắt gao kéo Cố Khê, hai người sưởi ấm cho nhau.

"Cố Khê, thứ bảy cậu đi đâu?"

Cố Khê nói "Đến xem thị trường bán sỉ, có thể mang một chút về ăn"

"Tớ cảm thấy chủ ý này của cậu không tồi, về sau nếu tớ đói bụng liền có thể mua ở chỗ cậu"

"Cậu ngồi cùng bản, tớ sẽ giảm 10%"

"Đừng, lấy giá gốc đi, vốn dĩ tiền lời cũng không kiếm được bao nhiêu"

Hai người trở lại kí túc xá, phát hiện Đường Tiểu Dĩnh giống như ăn thuốc kích thích nhảy nhót trong kí túc.

Khương Linh nhìn cô ấy hỏi "Đường Tiểu Dĩnh, cậu làm gì?"

Vẻ mặt cô ấy hạnh phúc cộng thêm biểu tình hoa si "Thứ bảy này, nam thần đáp ứng cùng tớ đến nghe hội âm nhạc"

"Chúc mừng"

Viên Phương nghe xong, cảm thấy không thích hợp, bởi vì toàn lớp đều biết Đường Tiểu Dĩnh thích Hạ Hữu Nam "Đương Tiểu Dĩnh, nam thần mà cậu nói không phải là Hạ Hữu Nam đi"

Đường Tiểu Dĩnh cũng không che dấu "Ừ, đúng vậy!"

Cố Khê ngồi ở mép giường cởi giày, định đi rửa mặt.

Viên Phương lại có chút không tin "Đường Tiểu Dĩnh, không phải là cậu mộng tưởng hão huyền chứ, Hữu Nam thế nào lại đáp ứng cùng cậu đi nghe hòa nhạc"

Đường Tiểu Dĩnh tự tin nói "Hắc hắc, tớ tự mình hỏi cậu ấy, còn là giả sao?"

Biểu tình của Viên Phương như mới ăn một con giá, khó chịu vỗ đầu gối, đắp chăn chuẩn bị đi ngủ.

Cố Khê đánh răng ở bên ngoài ban công, Khương Linh cầm cốc và bàn chải đánh răng cạnh cô, nhỏ giọng nói "Hóa ra Hạ Hữu Nam nói thứ bảy không rảnh là bởi vì chuyện này, làm tớ thực kinh ngạc"

Cố Khê lại không quá ngạc nhiên, Hạ Hữu Nam đáp ứng cùng Đường Tiểu Dĩnh đi nghe nhạc là chuyện hết sức bình thường, bọn họ vốn dĩ chính là nhân vật chính.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio