Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

chương 108

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trưởng ban Mã chắc chắn rằng Hồ Trân Trân là một con cừu béo nên tiện thể muốn thu hoạch thêm lông.

“Có cơ hội nhất định sẽ đi,” Hồ Trân Trân cười nói, “Nhưng nếu là hôm nay thì đáng tiếc thật, tôi phải mau chóng đi tham gia cuộc đấu giá từ thiện để gây quỹ cho bảo tàng nên thực sự không có thời gian."

Đấu giá từ thiện gây quỹ cho bảo tàng?

Trưởng ban Mã vừa nghe vậy, hắn lập tức thay đổi suy nghĩ.

Đây là một điều tốt.

Bảo tàng ở thành phố S là một tòa nhà mang tính biểu tượng, kế hoạch cải tạo đã được trình lên từ 5 năm trước, sau một thời gian dài trì hoãn, cuối cùng nó đã được phê duyệt trong năm nay.

Nhưng chỉ đưa ra một nửa số lệ phí.

Nếu cuộc đấu giá từ thiện này có thể quyên góp được nửa số tiền còn lại cho bảo tàng thì việc cải tạo bảo tàng có thể bắt đầu trước mùa thu. Việc xây dựng có thể hoàn thành ngay trước khi đón đoàn khách du lịch mùa đông.

Nếu bảo tàng này được cải tạo và có nét đặc sắc thì việc thu hút được một lượng khách du lịch là điều hoàn toàn có thể, khi khách du lịch đến, nền kinh tế cũng sẽ được cải thiện.

Trưởng ban Mã vui mừng khôn xiết, nhưng trên mặt lại không có chút cảm xúc nào: "Vậy tôi sẽ không lãng phí thời gian của Hồ tổng nữa. Việc đấu giá từ thiện vẫn quan trọng hơn."

Hồ Trân Trân nghe được câu trả lời của hắn xong rồi đáp: "Tôi nghe nói sau khi bảo tàng sửa sang, quảng bá du lịch của thành phố S cũng sẽ được đổi mới theo, bên trong đều là những thông tin mới nhất."

"Đúng vậy." Trưởng ban Mã gật đầu, mơ hồ đoán được mục đích của Hồ Trân Trân.

Quả nhiên, Hồ Trân Trân lấy ra một tập tài liệu, đặt trước mặt hắn.

“Theo ý của trưởng ban Mã thì Lâu Đài Chó có thể được quảng bá như một công viên giải trí đặc biệt ở thành phố S hay không?”

Trưởng ban Mã nghe Hồ Trân Trân đang muốn thực hiện dự án thiên đường dành cho trẻ em thì theo bản năng muốn từ chối.

"Khách du lịch đa số là người lớn. Hồ Tổng lại muốn xây dựng một thiên đường dành cho trẻ em. Nếu quảng bá trong sổ tay du lịch thì không phù hợp lắm."

Hồ Trân Trân mở tài liệu cho hắn xem.

"Trưởng ban Mã đừng lo lắng, trước tiên chúng ta cứ xem xét một chút, rồi mới quyết định cũng chưa muộn."

"Lâu Đài Chó không phải là thiên đường dành cho trẻ em. Tôi gọi đó là thiên đường giữa cha mẹ và con cái. Nó mang đến cho trẻ em một sân chơi như trẻ thơ, và người lớn sẽ có một giấc mơ cổ tích."

Cô khẽ mỉm cười: "Giới trẻ ngày nay cũng có ước muốn được trở lại làm trẻ con. Mục tiêu của tôi là bảo vệ ước mơ của mọi người và biến chúng thành hiện thực."

"Nghe cũng rất hấp dẫn."

Trưởng ban Mã vẻ mặt nghiêm túc, xem xét tài liệu và suy nghĩ cẩn thận.

“Nhưng ngài có thể đảm bảo rằng dự án này sẽ hấp dẫn khách du lịch không?”

Điều này quả thực không có gì đảm bảo được, nhưng Hồ Trân Trân đã nghĩ ra biện pháp thuyết phục trưởng ban Mã.

"Nếu ngài và tôi đã không chắc chắn thì tại sao chúng ta không lập ra một bản thỏa thuận?"

Trưởng ban Mã rất có hứng thú với thỏa thuận này nói: “Vậy ngài nói xem chúng ta nên thỏa thuận cái gì nào.”

"Lâu Đài Chó vẫn chưa đăng ký Weibo. Nếu trong vòng một tuần, tôi có thể làm cho tài khoản Weibo của Lâu Đài Chó tăng lên 30.000 người theo dõi mà không cần mua người theo dõi hay mua hotsearch, chỉ dựa vào tuyên truyền phổ biến rộng rãi, điều đó liệu có thể chứng minh được ý nghĩa và giá trị của Lâu Đài Chó không?"

“Và nếu tôi làm được, ngài có thể thêm Lâu Đài Chó vào sổ tay du lịch mới nhất năm nay hay không?”

Để phát triển kinh tế, Thành phố S đã có nhiều nỗ lực về lĩnh vực du lịch trong hai năm qua.

Sổ tay du lịch chính là một cuốn sách hướng dẫn du lịch được chính phủ phát miễn phí cho khách du lịch, nếu có thể in hình Lâu Đài Chó trên đó thì nhất định sẽ thu hút được một lượng lớn khách du lịch đều đặn.

Đây là những gì Hồ Trân Trân nghĩ đến khi hết tiền.

Thêm Lâu Đài Chó vào sổ tay du lịch.

Việc này nói ra không khó, thực hiện cũng rất đơn giản, chỉ là đi tìm xưởng in để in lại là được.

Điều mà trưởng ban Mã lo lắng chính là liệu in thêm Lâu Đài Chó vào có làm mất ẩn tượng tốt đẹp với khách du lịch hay không.

Hắn đọc kỹ tài liệu ba lần sau đó mới đặt xuống.

“Được rồi, nếu trong vòng một tuần ngài có thể khiến trang chủ chính thức của Lâu Đài Chó có 30.000 người theo dõi mà không dùng tiền để mua, tôi hứa sẽ in Lâu Đài Chó trên sổ tay du lịch.

Hồ Trân Trân nghe được lời hứa của trưởng ban Mã cuối cùng cũng thả lỏng.

“Vậy thì quyết định thế nhé, trưởng ban Mã, trong vòng một tuần tôi sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng.”

Hồ Trân Trân rời đi, nhưng tài liệu vẫn nằm trong tay trưởng ban Mã.

Hắn nhấp một ngụm trà đã dần lạnh trong tách rồi ngồi một mình tại phòng họp một hồi lâu, cho đến khi cấp dưới gõ cửa phòng họp, trưởng ban Mã mới hồi thần lại sau khi ngồi ngẫm nghĩ mơ mang.

"Trưởng ban Mã, làm phiền rồi ạ, tôi đến dọn dẹp phòng."

“Ừ.” Trưởng ban Mã cầm lấy văn kiện đứng dậy, “Thị trưởng có ở đây không?”

"Vâng, thị trưởng có một cuộc họp lúc 3 giờ chiều nay."

"Được rồi, cậu dọn dẹp đi".

Sau khi nhận được câu trả lời, trưởng ban Mã sải bước ra khỏi phòng họp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio