Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

chương 113

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người đàn ông đã thấy nhiều loại người như thế rồi.

Nhiều gia đình có chút tiền nhưng lại không đủ nhảy lên một tầng cao mới, vì vậy họ làm mọi cách để bám vào những người giàu hơn.

Những lời anh ta nói thực sự rất khó nghe, đừng nói đến Hồ Trân Trân, ngay cả Lý phu nhân cũng nhăn mày.

Cũng may Hồ Trân Trân không phải là một cô bé khi bị xúc phạm sẽ khóc, sau khi nghe những lời của người đàn ông, cô càng cười tươi hơn.

"Trần Khai, đi hỏi Phùng đổng tại sao trong bữa tiệc lớn như vậy mà còn có loại sinh vật này có thể tùy tiện lẻn vào. Tôi không thích ở cùng một không gian với những sinh vật như vậy."

Nếu cô nói về người khác, người đàn ông kia có thể không biết.

Nhưng Phùng đổng là người chủ trì cuộc đấu giá từ thiện hôm nay, người đàn ông này đương nhiên biết.

Khoảnh khắc Hồ Trân Trân gọi người ngồi hàng sau, trong lòng anh ta cảm thấy khó chịu, chỉ người có địa vị đủ cao mới mang cấp dưới tới tham dự bữa tiệc.

Dù không nói ra một cách công khai nhưng hầu hết những người ngồi ở hàng ghế thứ 2 đều là người đi theo phục vụ hàng ghế đầu tiên, đây là luật bất thành văn ở mọi địa điểm tổ chức tiệc.

Người đàn ông kia đương nhiên cũng hiểu rất rõ.

Vì Hồ Trân Trân nói chuyện với người ngồi ở hàng thứ hai, mà cô ấy đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Thành phố S có thêm một đại gia khác từ khi nào?

Người đàn ông đột nhiên toát mồ hôi, cười khô khốc: "Đừng, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Tôi nói bậy, ngài đại nhân đại lượng đừng so đo với tôi."

Nói xong anh ta cũng không đợi Hồ Trân Trân có tha thứ hay không mà lập tức bỏ chạy mất hút.

"Bà chủ, còn cần đi không?"

Nhìn thấy người đàn ông trực tiếp rời khỏi địa điểm, Trần Khai lùi lại hỏi Hồ Trân Trân.

"Không cần, tôi chỉ muốn hù dọa anh ta, giống như ruồi vo ve bên tai gây khó chịu thôi, đuổi anh ta đi là được."

Hồ Trân Trân tùy ý xua tay: "Nhân tiện nhớ hỏi anh ta là ai, về sau cố gắng tránh hợp tác với anh ta."

Nếu chẳng may trở thành đối tác của loại người này, cô thực sự thấy phiền toái.

Lý phu nhân nghe hồi lâu, cuối cùng bật cười thành tiếng.

"Người thẳng thắn nói lời thật lòng, lâu rồi tôi chưa gặp cô bé nào ngay thẳng như cô."

Từ khi xuyên sách, Hồ Trân Trân đã biến thành một bà mẹ, một phu nhân giàu có, lâu lắm rồi cô mới nghe thấy có người gọi mình là cô bé.

Cô sửng sốt một giây, nhớ lại lời người đàn ông vừa nói, sợ Lý phu nhân hiểu nhầm.

"Làm sao tôi vẫn còn là một cô bé được, bây giờ tôi đã là một người mẹ, con trai tôi đang học tiểu học rồi."

Lý phu nhân bất ngờ nhìn từ trên xuống dưới: “Nhìn không giống, năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

Không việc gì phải nói dối cả.

Hồ Trân Trân mỉm cười đáp: “Hai mươi lăm.”

Hai mươi lăm tuổi, một cô bé trẻ tuổi như vậy đã có con học tiểu học rồi sao?

Lý phu nhân không thốt lên lời, Hồ Trân Trân có thể nhìn thấy những lời này trên khuôn mặt bà.

Hồ Trân Trân thấy bà Lý có chút xấu hổ nên chủ động đổi chủ đề: “Tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi là Hồ Trân Trân, rất vui được gặp bà.”

Lý phu nhân lấy danh thiếp từ trong túi xách ra đưa cho Hồ Trân Trân.

"Hân hạnh được gặp cô."

Ngay khi nghe đến tên Hồ Trân Trân, Lý phu nhân đã gán ghép cô gái trẻ nhanh mồm nhanh miệng này với người thừa kế tin đồn của nhà họ Hồ.

“Nghe nói cô đến thành phố S đã lâu, nhưng tôi chưa bao giờ gặp cô trong bữa tiệc, cũng chưa từng có cơ hội gặp cô.”

Lý phu nhân nói ngầm nhưng Hồ Trân Trân đã hiểu.

Trong một chút thời gian, một đại gia giàu có nhất có thể khiến thành phố oanh động, nhưng cô lại im hơi lặng tiếng, những người này dường như đều cho rằng cô có xuất thân rất lớn.

Hồ Trân Trân không giải thích, cô chỉ nói: “Tôi không quen ai ở thành phố S, tôi cũng không có nhiều bạn bè nên đương nhiên ít tụ tập.”

Cô nói vậy rồi nhưng Lý phu nhân không tin.

Nếu Hồ Trân Trân muốn tham dự một bữa tiệc, chỉ cần cô mở miệng, với sự giàu có của mình, tự nhiên sẽ có rất nhiều người nổi tiếng và những người giàu có sẵn sàng chơi với cô.

Lý phu nhân nhìn thấu nhưng không nói ra sự thật, chỉ mím môi cười không nói thêm gì nữa.

Ngồi đợi một lúc đã gần nửa tiếng.

Sau khi Hồ Trân Trân uống một ly nước cam mới vắt, cuộc đấu giá cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.

Ánh đèn dưới sân khấu mờ đi, những đèn lớn trên sân khấu trước mặt được bật lên, chiếu sáng toàn khung cảnh.

Phùng đổng đặc biệt chú ý đến nghi lễ của bữa tiệc.

Không biết có phải vì phát sóng trực tiếp hay không, ông ta còn cố ý trả tiền mời vài người đến ca hát.

Hồ Trân Trân chưa từng nghe bài hát của họ, nhưng khi thấy những người xung quanh ngâm nga, cô biết đó là một ca sĩ nổi tiếng, cô theo nhịp vỗ tay hai lần, liếc nhìn camera rồi lại bỏ tay xuống.

Trên trang chủ của Hải Tinh Live, đề cử nổi bật nhất chính là việc phát sóng trực tiếp buổi dạ tiệc từ thiện này.

Khán giả đông gấp mấy lần so với những gì Hồ Trân Trân tưởng tượng trước đó.

[Anh Kiệt là người đỉnk nhất!]

[Người chủ trì giàu quá! Tôi nghe nói hôm nay Đặng Quân Quân cũng sẽ đến!]

[Tôi vừa tới, cho hỏi đây là buổi phát sóng trực tiếp của chương trình truyền hình địa phương phải không?]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio