Giang Thầm chậm rãi ăn bánh rán.
Cậu còn nhỏ không ăn được nhiều nên Hồ Trân Trân đã nhờ người bán bánh rán cho thêm một quả trứng, ở giữa chỉ có một miếng trái cây nhỏ.
So với bánh rán bình thường, bánh rán trong tay Giang Thầm nhỏ hơn một chút.
Ăn cái này cũng đủ để Giang Thầm no bụng suốt giờ học buổi sáng.
Cho dù Giang Thầm cố gắng kéo dài thời gian, cậu cũng chỉ mất mười lăm phút để ăn một chiếc bánh.
Cậu liếc nhìn qua cửa xe, Đồng Soái còn chưa bỏ cuộc, vẫn đang đợi cậu ở cổng trường.
Giang Thầm chậm rãi uống sữa, một lát sau mới xuống xe.
"Tiểu Thầm, bạn đứng ngoài cổng đang đợi con phải không?"
Khi Hồ Trân Trân hỏi, Giang Thầm không biết trả lời thế nào, cắn ống hút.
“Con không quen cậu ta.”
Hồ Trân Trân hiểu rõ, Giang Thầm không phủ nhận, xem ra người thanh niên này xác thực đang chờ cậu.
Chỉ là không biết gần đây người này đã làm gì mà khiến cho Tiểu Thầm chống cự đến mức tránh mặt cậu ta.
Liệu có khi nào là bạo lực học đường chăng?
Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Hồ Trân Trân lập tức trở nên sắc bén.
Cô mở cửa bước xuống xe, Giang Thầm ngồi ghế sau cũng lo lắng lon ton chạy theo.
Thấy cậu hoảng sợ như vậy, Hồ Trân Trân càng tin chắc rằng mối quan hệ giữa cậu bé này và con trai cô nhất định không đơn giản như vậy.
Cô nắm lấy tay Giang Thầm nói: "Tiểu Thầm, mẹ có thể đưa con đến nhà dạy học được không?"
"Mẹ, không cần đâu, con tự đi được!"
Giang Thầm sốt ruột tới mức bảo đảm với cô.
Nhìn ánh mắt của Hồ Trân Trân, rõ ràng cậu không muốn cô đến gần cậu bé đó.
Giang Thầm càng hành xử như vậy, Hồ Trân Trân càng cần tìm hiểu lý do tại sao.
Nếu con cô thực sự bị bắt nạt thì cô phải làm chỗ dựa cho nó!
Cô tính đi thẳng đến cổng trường và nói chuyện với Đồng Soái đang ngồi xổm ở cổng.
"Con đang đợi Tiểu Thầm à?"
Đồng Soái không ngờ một nhân vật lớn như Hồ Trân Trân lại trực tiếp đến gặp và hỏi chuyện cậu ta liền đứng thẳng lên đáp: "Con, con đang đợi cậu ấy, con muốn kết bạn với cậu ấy."
Kết bạn, giọng điệu nghe vẻ khá thân thiện.
Nếu ban đầu Giang Thầm không phản kháng, Hồ Trân Trân còn có thể tin một nửa, hiện tại một chữ cũng chẳng tin.
"Kết bạn thì không sao, nhưng đã là bạn bè thì phải thật lòng giúp đỡ lẫn nhau, đừng làm đối phương cảm thấy khó xử."
"Dì ủng hộ hai đứa làm bạn bè, nhưng nếu con luôn đợi Tiểu Thầm trước cổng trường, Tiểu Thầm sẽ cảm thấy khó xử. Sau này con có thể đừng đợi Tiểu Thầm trước cổng trường được không?"
Hồ Trân Trân đã ở một cương vị mới, dù nói năng thân thiện nhưng cô vẫn có khí chất riêng khiến Đồng Soái không dám tự phụ.
"Vâng thưa dì, con, sau này con không đợi cậu ấy nữa."
Hồ Trân Trân thấy thái độ chân thành của cậu ta, lại không giống loại trẻ con nháo nhào gây sự mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Thầm đứng phía sau lưng cô quan sát hết mọi việc, cái đầu nhỏ của cậu hiểu rất nhanh, dường như hiểu ra điều gì bỗng dưng trở nên mừng rõ.
Đồng Soái bị Hồ Trân Trân thuyết phục, lần đầu tiên cậu ta chán nản bước vào khuôn viên trường mà không nói gì với Giang Thầm.
Giang Thầm nhìn bóng lưng cậu ta, đột nhiên nắm lấy góc áo của Hồ Trân Trân.
“Mẹ, con hiểu rồi!”
Hồ Trân Trân vừa mới thở phào nhẹ nhõm:?
Con hiểu gì cơ?
"Chúng ta cần nói chuyện thẳng thắn hơn và học cách thể hiện bản thân!"
Điều này là đúng, nhưng Hồ Trân Trân luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô nhớ lại cốt truyện, nam chính là người thẳng thắn nhưng loại thẳng thắn này trong mắt người khác lại bị coi là miệng lưỡi độc địa, cũng chính vì miệng lưỡi độc địa của mình mà Giang Thầm không còn giãi bày tâm trạng của mình với bạn thân sau khi trưởng thành nữa.
Hồ Trân Trân sờ mũi chột dạ.
Hiện tại, lối nói độc địa của nam chính trong cốt truyện đang dần được thức tỉnh phải không?
Nhưng mà Giang Thầm bây giờ đã khác hẳn so với cốt truyện cũ, bây giờ cậu đã có hai người bạn tốt cùng nhau chơi đùa, cậu sẽ không giống như trong nguyên tác nữa.
Nghĩ đến đây, Hồ Trân Trân cảm thấy yên tâm.
Nhìn Giang Thầm đi vào cổng trường, Hồ Trân Trân vừa quay đầu lại đã thấy quản gia đáng tin cậy của mình vội vàng bước xuống xe, vấp phải một hòn đá bên đường suýt chút nữa ngã sấp mặt.
“Không ổn rồi bà chủ!"
Tiếng gọi này khiến Hồ Trân Trân hoảng sợ, cô nhanh chóng bước tới đỡ Trần Khai.
"Chuyện gì vậy?"
Chuyện gì xảy ra khiến Trần Khai lo lắng đến vậy?
Trần Khai nắm c.h.ặ.t t.a.y Hồ Trân Trân, nhất thời không quan tâm đến hình ảnh của mình.
"Bà chủ! Bàn đăng ký ở lối vào tòa nhà đang xây dở vừa bị người ta san phẳng!"
"Hả?"
San phẳng?
Hồ Trân Trân nhất thời cảm thấy thế giới này như bộ phim khoa học viễn tưởng, người này không phải voi sao có thể san phẳng nhà xuống đất?
Ngay cả một ngôi nhà sắt tạm bợ cũng có kết cấu chắc chắn, có thể chịu được gió mưa, làm sao bị người san phẳng được?
Chuyện này quá sức không hợp lẽ thường khiến Hồ Trân Trân không nói nên lời hồi lâu.
"Lưu An vẫn ổn chứ?"
Cô chỉ hỏi câu này, khi nhận được câu trả lời là không có ai bị thương, cô trầm mặc thêm một lát.
Trần Khai và cô nhìn nhau không nói gì, hai người đứng đó suốt ba phút, Hồ Trân Trân vẫn không thể tin được.
"Làm sao người này có thể san phẳng ngôi nhà?"
Trần Khai biết rõ tình hình hơn, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Hồ Trân Trân.
"Bà chủ, là người đăng ký nhiều quá!"