Muốn trở thành thành người nổi tiếng nhất thành phố S, thì ít nhất phải cho tất cả người dân ở thành phố S biết đến cái tên Hồ Trân Trân này mới được..
Đây là mục tiêu tưởng chừng nhỏ nhưng không hề đơn giản.
Sự phát triển thành phố S không tốt lắm, miễn cưỡng lắm thì mới được xếp vào thành phố hạng ba mà thôi.
Ngoại trừ những người tuổi thiếu niên sử dụng Internet để cập nhật thông tin, thì cách thức chủ yếu để những người lớn tuổi nắm bắt được tình hình bên ngoài đều thông qua TV.
So với kiếp trước của Hồ Trân Trân nơi mạng xã hội lấn át đi cả TV thì nơi này đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Hiện nay trên TV chỉ dựa vào các hoạt động đơn giản và chiếu phim truyền hình nhiều tập, TV vẫn có thể cạnh tranh ngang hàng với Internet.
Sau khi suy xét một hồi lâu, thì trong đầu Hồ Trân Trân đã nảy ra một ý tưởng mới.
Muốn làm cho toàn bộ người dân thành phố S biết đến cô thì không phải dùng TV là cách tốt nhất sao.
Lấy thân phận của Hồ Trân Trân hiện giờ, thì cũng có thể nhận vài cuộc phỏng vấn.
Nhưng khán giả của cuộc phỏng vấn này lại là những người trẻ tuổi, nên không có ảnh hưởng gì lớn.
So với việc xây dựng danh tiếng từng chút một, thì cô càng muốn mọi người có ấn tượng thật sâu sắc với cô.
Hồ Trân Trân theo dõi kênh truyền hình địa phương.
Sau này Giang Thầm muốn làm diễn viên, với tư cách là mẹ của cậu thì cô cũng nên tiếp xúc với ngành này trước thì hơn, bắt đầu với các phim truyền hình chất lượng cao.
Cứ như thế, chờ đến khi Giang Thầm tiến vào giới giải trí, thì Hồ Trân Trân cũng có nhiều tự tin hơn để bảo vệ con mình.
Nhưng muốn làm chuyện này thì phải tìm trường quay và đoàn quay thích hợp, còn phải tìm đạo diễn và kịch bản thật tốt nữa.
Trước mắt Hồ Trân Trân cần tìm mảnh đất phù hợp.
Mà giờ đây mảnh đất thích hợp nhất đang có một nhóm người thảo luận.
“Trương tổng, chúng ta không hành động nữa sao?”
“Cậu gấp cái gì!” Một người đàn ông đang ngồi trên bàn hút điếu xì gà, lười nhác để tay trên bàn:“Thành phố S lớn như vậy, hiện tại chúng ta lại giành mảnh đất đó trước, nên chắc chắn cô ta sẽ đến cầu xin chúng ta thôi.”
Người đàn ông kia cầm lá bài trên tay, vẻ mặt hậm hực: “Còn không phải là do tôi sợ cô ta sẽ không mua hay sao? Nghe nói sự giàu có của nhà họ Hồ đã duy trì qua năm đời rồi nên tiền nhiều như nước, lỡ họ cảm thấy chướng mắt chúng ta thì sao?”
“Ngu ngốc.”
Người đàn ông ngậm điếu thuốc xì gà phun ra một làn khói: “Chính là bởi vì cô ta có nhiều tiền như vậy, nên chúng ta sẽ không dễ dàng bán mảnh đất đó cho cô ta.”
Người đàn ông đó ném ra hai lá bài ra: “Một đôi K, chờ giá cao lên hiểu không?”
“Nhưng giữ cũng có tác dụng gì đâu, nếu không nhân cơ này chúng ta bán mảnh đất này đi.”
Người đàn ông kia rất lo lắng, lá bài vẫn còn trên tay nhưng vẫn chưa đánh.
Trương tổng không kiên nhẫn dập tắt luôn điếu xì gà: “Chỉ cần có một người cần nơi này, thì nơi này vẫn còn có giá trị với chúng ta, huống chi đây còn là mảnh đất mà Hồ Trân Trân muốn có nữa.”
Người đàn ông ném ra một đôi ba: “Tôi cũng có yêu cầu nhiều lắm đâu, chỉ 200 triệu tệ thôi mà.”
Bên kia.
Thái độ của Hồ Trân Trân cũng rất cương quyết.
Sau khi nhận được tin tức từ Trịnh Hưng, nhìn thấy báo giá của vị Trương tổng kia, cô liền ném điện thoại sang một bên.
“200 triệu tệ, anh ta mơ đi.”
Không phải Hồ Trân Trân keo kiệt, không muốn chi tiền mua mảnh đất đó.
Mà là vị Trương tổng này rất mưu mô, anh ta đã đưa ra cái giá cao hơn gấp mấy lần so với giá thực tế.
Mảnh đất kia nằm bên cạnh một dãy núi nhỏ, nơi đó rất hoang vu và hẻo lánh, ở giữa còn có một con sông nhỏ chảy qua, phong cảnh cũng rất dân dã bình dị, nhưng với tư cách là một nhà đầu tư quy hoạch mà nói, mảnh đất này không có giá trị quá cao.
Vị trí mảnh đất này năm ở một khu hoang vu nên không tốt lắm, cho dù có dùng để trồng trọt hay xây công ty kinh doanh đều không được.
Hồ Trân Trân đã hỏi qua giá cả của mảnh đất này trước rồi.
Lúc Trương tổng mua, mảnh đất này cũng chỉ có 40 triệu tệ.
Mấy năm nay anh ta đã muốn khai phá nơi này, nhưng không thành công, anh ta thấy mảnh đất vô dụng như vậy nên mới muốn bán tháo nó với giá cao.
Hồ Trân Trân nghĩ nếu anh ta cho không, thì chẳng khác nào coi đống tiền mình đổ ra như cỏ rác nên mới đẩy giá cao lên như thế.
Cô cũng là người biết sĩ diện, ghét nhất là loại người phiền toái như này.
Nếu hiện tại mảnh đất đó do người trong thị trường bán, giá cả được bên mô giới sau khi kiểm định, Hồ Trân Trân có thể suy nghĩ lại mà đồng ý giao dịch này, nhưng mà với chỉ mảnh đất này mà anh ta dám đòi với cái giá như thế, cô trực tiếp đạp đổ luôn giao dịch này, đi tìm một mảnh đất khác mua còn hơn.
“Nói cho Trịnh Hưng biết, nếu anh ta vẫn còn giữ cái giá như vậy, chúng ta sẽ tìm một mảnh đất khác.”
Thành phố S được mệnh danh là thành phố du lịch, những khu đất có vị trí tốt nhất đều đã bị giành hết để xây khu chung cư hoặc nơi vui chơi giải trí.
Những mảnh đất dư lại cũng chẳng còn bao nhiêu, có một vài mảnh đất tương đối nhỏ, còn có vài mảnh đất thì quá gập ghềnh không thể khai thác được cho dù có bán với cái giá rẻ bèo thì cũng chẳng ai mua.
Lúc đầu Hồ Trân Trân rất coi trọng mảnh đất đó, cô kiên quyết chi một số tiền lớn để giành lại mảnh đất này từ tay người khác, nhưng hiện tại xem ra ý định đó của cô sẽ phải ngâm nước rồi.
Miếng đất kia của Trương tổng nằm ở phía Bắc thành phố S, giáp ranh với thành phố H.
Mảnh đất có vị trí giáp ranh gần như thế từ trước đến nay đều rất khó để khai phá.
Tất cả mọi tài nguyên tiềm lực của thành phố sẽ không bao giờ đầu tư vào mảnh đất này, mỗi người lãnh đạo thành phố đều có một tính toán riêng, họ sợ khai thác mảnh đất này sẽ không thu được lợi ích gì mà ngược lại còn tốn tiền hoang phí, nên không bao giờ khai phá mảnh đất này.