Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

chương 341

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm nay cũng giống như vậy.

Nhưng điểm khác biệt hôm nay chính là Hồ Trân Trân vừa mới đưa ra lựa chọn.

Các khách hàng xung quanh đã nhấn vào nút và bắt đầu gọi món, trùng hợp hơn nữa chính là suất ăn mà bọn họ gọi rất giống suất ăn mà Hồ Trân Trân đã chọn.

Nếu Hồ Trân Trân không nhận ra những người này biết mình thì quá ngốc rồi.

Vừa đảo mắt một cái, cô liền thấy rất nhiều người đang nhìn trộm mình.

Bị người khác nhìn trộm như vậy nên có chút xấu hổ.

Thay vì thế thì không bằng: “Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà hàng này, mọi người có biết nước trái cây nào ngon không?”

Hồ Trân Trân dứt khoát mở miệng.

Những người bên cạnh cũng không ngờ cô sẽ trực tiếp mở lời như vật nên có chút sửng sốt rồi hoảng sợ trả lời.

“Nước dâu tây, nước dâu tây của nhà hàng này uống rất ngon.”

Người đầu tiên trả lời là một cô gái, khi trả lời Hồ Trân Trân còn theo bản năng mà giơ tay lên trông giống như một học sinh tiểu học đang trả lời câu hỏi ở trong lớp vậy còn để lộ ra một chút đáng yêu.

Hồ Trân Trân lập tức cười.

Cô quay đầu sang đầu bếp trưởng nói: “Vậy cho chúng tôi hai ly nước dâu tây, cảm ơn.”

Lúc này cậu thanh niên ngồi bên cạnh cô mới phản ứng lại, giọng điệu có chút não nề.

Nhờ thái độ của Hồ Trân Trân mà những người khác xung quanh cũng mạnh dạn hơn không ít, trong lúc chờ đồ ăn có người đã lấy hết can đảm bắt chuyện với Hồ Trân Trân.

“Hồ tổng, ngài vừa mới tan làm sao?”

Hồ Trân Trân cũng không ngạc nhiên khi họ biết cô.

Nếu không biết thì làm gì có ai nhìn chằm chằm người xa lạ lâu như vậy chứ.

“Cũng xem như là vậy đi, tôi đi đón con trai tôi tan học.”

Khi cô nói đến con trai mình, tầm mắt của mọi người mới chú ý đến Giang Thầm người gần như bị che bởi cái bàn.

Giang Thầm vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi im ở đó và không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Trương Hổ nhìn thấy đứa trẻ này ngoan như vậy, nên không nhịn được mà hỏi một câu

“Tiểu Thầm ngoan thật đấy”.

Hồ Trân Trân không ngờ cậu ta lại biết Giang Thầm, cô nhướng mày rồi xoa đầu con trai mình.

“Xem ra Tiểu Thầm của chúng ta nổi tiếng rồi, bây giờ còn có người biết con luôn kìa!”

Giang Thầm không thường xuyên xuất hiện trên Weibo của Hồ Trân Trân.

Thỉnh thoảng xuất hiện thường là phía sau hoặc lộ một bên mặt, cho nên khi cậu ta nhận ra Giang Thầm thì Hồ Trân Trân có chút kinh ngạc.

Trương Hổ ngượng ngùng cười xấu hổ nhìn Hồ Trân Trân rồi cúi đầu đáp lời lại cô.

“Tôi có xem qua Đồ Long, màn trình diễn của Tiểu Thầm trong bộ phim đó thực sự rất xuất sắc.”

Nhờ lời khen này đã khiến Giang Thầm vui vẻ hơn.

Cậu mỉm cười với cậu ta và nói: “Cảm ơn anh.”

Theo bản năng Trương Hổ nói: “Không có gì” nói xong cậu ta mới cảm thấy không thích hợp mà bổ sung một câu: “Thật sự diễn xuất rất khá.”

Nữ sinh bên cạnh cũng bắt được cơ hội này nói: “Đúng vậy, tôi cũng xem rồi, thời nay hiếm thấy đứa trẻ nào lại diễn xuất tốt như vậy!”

Giang Thầm được hai anh chị khen ngợi có chút phô trương nên đang ngại ngùng.

Mặt cậu đỏ bừng nắm lấy gốc áo của Hồ Trân Trân, bắt đầu nâng ly nước dâu tây lên uống.

Hồ Trân Trân thấy vậy có chút buồn cười liền xoa mặt cậu rồi giúp con trai mình giải vây.

“Được rồi Tiểu Thầm đang xấu hổ đấy, đừng khen ngợi thằng bé nữa.”

Nhân cơ hội này Trương Hổ nhìn lén Hồ Trân Trân một chút.

Lý Đường Đường ở một bên kiềm chế sự hèn nhét của mình vùng lên chủ động hỏi: “Chị Hồ, chuyện là, em có thể chụp với chị một tấm ảnh được chứ?”

Những người khác nói chuyện có chút khách sáo, khi nói chuyện với Hồ Trân Trân đều gọi cô là Hồ tổng.

Nhưng cô gái này không quá câu nệ mà trực tiếp gọi chị Hồ luôn.

Một câu này Hồ Trân Trân trực tiếp hiểu luôn.

“Được thôi.”

Một câu “Được” của Hồ Trân Trân đã trực tiếp chọc vào tổ ong vò vẽ.

Những người trong nhà hàng liền hiểu ý nên lập tức đứng dậy xếp hàng ngay trong nhà hàng.

Tuy rằng Hồ Trân Trân tự nhận da mặt mình không mỏng chút nào, nhưng ở trong cái tình huống này cô cũng có chút không chịu được.

Cô thấy mặt mình có hơi nóng, nhìn lướt qua thì thấy đầu bếp đang bắt đầu chia phần ăn, nên chạy nhanh lại nói: “Đồ ăn cũng đã có rồi hay là mọi người cứ về chỗ rồi ăn trước đi, đợi cơm nước xong chúng ta cùng nhau chụp hình vẫn kịp mà”.

Lúc này mới thuyết phục được mọi người quay lại chỗ ngồi.

Lý Đường Đường là người đầu tiên được chụp hình, sau khi đã có được ảnh chụp liền vui vẻ đăng Weibo.

Sau khi nghe Hồ Trân Trân nói vậy, cô ấy còn vui vẻ nói giúp vài câu.

“Đúng vậy mọi người đứng nóng vội, để chị Hồ ăn trước đã, sau đó chụp hình chung vẫn kịp mà.”

Trưởng Hổ ngồi lại chỗ của mình, nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cô ấy liền trở nên tức giận.

Lúc trước khi nhóm fans bầu quản trị viên, là Lý Đường Đường cạnh tranh cùng cậu ta, sau đó lại đánh bại cậu ta với cách biệt ba phiếu.

Bây giờ cũng như vậy, rõ ràng cùng ở gần chị Hồ Trân Trân như vậy, nhưng sao cô ấy lại chiếm thế thượng phong nữa vậy.

Chẳng bao lâu sau khi ảnh chụp của Lý Đường Đường được đăng lên, chắc chắn tất cả mọi người đều biết cô ấy chụp hình chung với chị Hồ.

Bây giờ lại còn ngăn họ chụp hình chung với chị Trân Trân, chính là muốn làm những người trong fans club ghen tị một hồi lâu nữa đây mà.

Trương Hổ cảm thấy mình đã nhìn thấu được tâm cơ của Lý Đường Đường nên “Hừ” một tiếng.

Lý Đường Đường nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, cảm thấy người đàn ông này thật khó hiểu.

“Bị viêm mũi thì đi khám bác sĩ đi, ở đây hừ hừ cái gì chứ.”

Nếu không phải do fans club tổ chức hoạt động tập thể, thân là một quản trị viên cô ấy phải luôn cần thiết có mặt chứ nếu không cô ấy sẽ không thèm để ý đến cái tên Trương Hổ này đâu.

Tên đàn ông này nhiều chuyện quá đi mất, còn đi khoe khoang cả ngày chị gái của bạn tốt cậu ta quen biết chị Hồ nữa chứ.

Lý Đường Đường không nhớ mình đã nhìn thấy bao nhiêu tin nhắn như vậy trong nhóm, càng nhìn càng thấy cay mắt.

‘Chậc, cũng đâu phải là cậu ta quen biết chị Hồ đâu chứ, khoe cái gì mà khoe.’

Sau đó hai người trở nên thù hằn nhau, cho nhau ánh nhìn không mấy thiện cảm.

Hôm nay là ý tưởng của trưởng nhóm fans club Chu Kiều Kiều, ai cũng không ngờ sẽ gặp Hồ Trân Trân ở đây.

Khi nhóm fans hâm mộ gặp được thần tượng của mình thì còn điều gì tuyệt hơn nữa chứ?

Đây không chỉ là trùng hợp đâu, đây chính là vận mệnh đấy!

Là ông trời đã giúp bọn họ!

Xem ra những việc tốt họ làm gần đây thật có ích, nếu sau này còn muốn đi theo bước chân của chị Hồ thì họ phải làm thật nhiều việc tốt mới được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio